Hoán Mệnh - Chương 22: Bắt cóc (1)
Nhìn theo cả đám nhét kín chiếc Taxi 7 chỗ đi xa rồi còn nghe tiếng nhao nhao, Minh có chút chán nản. Nó đã hứa với ông Khánh là tuyệt đối không rời khỏi nhà trong mấy ngày nay. Nhưng không phải vì nó không đi được lại ép bạn bè ở nhà chung với mình được… Chiều hôm nay Chủ Nhật, ba đứa Bội Linh đã hẹn mang theo Hoàng Minh đi shopping. Nhật Vi định ở nhà với Minh, nhưng nó khuyến khích nàng đi chơi cùng bạn bè.
Hoàng Minh rất mê shopping không khác gì đám con gái. Minh ban đầu giả vờ ngăn cấm không cho đi… Đến lúc Hoàng Minh nước mắt rưng rưng sắp khóc thì nó đổi ý, cho phép đi với một điều kiện. Hoàng Minh phải hứa không tiếp tục làm chuyện chiếm dụng cơ thể người khác, cũng không được nói với bất kỳ ai khả năng nó có thể xuất hồn ra khỏi cơ thể. Minh chỉ lo thằng lõi này lúc điên khùng nào đó lại nhập vào người Nhật Vi làm đủ thứ chuyện linh tinh. Giao kèo hoàn thành ngay lập tức.
————–+++++++—————-
20h30 tối cùng ngày,
Minh đứng lên, rút điện thoại tiếp tục gọi cho Nhật Vi. Sau lưng nó là một bàn thức ăn vẫn còn nguyên đã nguội lạnh chờ đợi hơn một tiếng trước. Trước khi mọi người đi đã giao hẹn với nhau Nhật Vi và Hoàng Minh về ăn tối trước 7h00.
Minh gọi cho ba đứa Hoàng My. Cả ba đứa đều về đến nhà từ lâu. Theo Hoàng My kể, sau mua sắm ở trung tâm thương mại, cả đám tụ họp ăn kem, sau đó chia tay. Mỗi đứa đều tự đón taxi về. Hoàng Minh và Nhật Vi ngồi xe chung với nhau.
Minh có linh cảm chuyện này không đơn giản. Ngay thời điểm nhạy cảm này, Nhật Vi lại mất tích… Nó thử tự đặt mình vào vị trí của bà Khánh Phương, nếu bà ta không bắt cóc được mình thì lấy gì để uy hiếp ông Khánh. Bất chợt nó nhớ đến cái tin nhắn kia, liền thấy cả người lạnh lẽo…
“Chú ý những người bên cạnh…” Ra là ý này… Không phải là người bên cạnh sẽ gây hại cho nó, mà là bảo mình nên chú ý bảo vệ vì họ sẽ gặp nguy hiểm. Minh vò vò đầu hận đến phát điên. Nó chỉ muốn tìm thấy kẻ nhắn tin kia. Nếu là con gái sẽ phát mông đến sưng lên, con trai thì bóp cổ cho nó lè lưỡi ra thật dài.
Thật ra lúc này nếu tỉnh táo Minh hoàn toàn có thể liên tưởng hai lần nhắc nhở gần đây với lời cảnh báo trước đây của Hạ Vi. Nhưng lần đầu tiên, vì thông tin không đầy đủ nên Hạ Vi nhắc nhở Minh rất mơ hồ không cụ thể bằng hai lần sau. Thật đáng tiếc cả hai lần tin nhắn Minh đều hiểu sai ý… Lần trước chỉ một chút nữa là chết. Lần này nguy hiểm lại không uy hiếp đến Minh.
Minh bấm số điện thoại ông Khánh, ngón tay cũng run rẩy gấp gáp:
– Ba… con nghĩ Nhật Vi có chuyện rồi.
Trái với suy nghĩ của Minh, ông Khánh không hấp tấp, chỉ trầm ngâm một chút rồi nói:
– Nửa tiếng trước ba đã nhận được một tin nhắn nặc danh. Có hình ảnh Nhật Vi và thằng Minh bạn con bị bắt… Sau đó là tin nhắn yêu cầu của Khánh Phương…
– Bà ta yêu cầu giao ra đoạn phim bằng chứng sao ? – Minh hỏi gấp.
– Không… Khánh Phương yêu cầu Ba ký bổ sung một điều khoản của Hợp đồng hôn nhân trước đây. – Giọng ông âm trầm. – Chi tiết thì do Luật sư hai bên trao đổi… đơn giản là cởi bỏ ràng buộc đời sống riêng tư giữa cả ba và cô ta… Ba không thể can thiệp vào chuyện cô ta ngủ với ai… ngược lại cô ta cũng không có ý kiến. Điều khoản này sẽ áp dụng lùi ngày từ đầu tháng… tức là đoạn video trong tay ba cũng trở thành vô giá trị. Thậm chí nếu tiếp tục đem nó ra, Khánh Phương còn có thể kiện ba xâm phạm chuyện riêng tư của cô ta.
– Chuyện này… chuyện này hợp pháp sao ? – Hoàng Minh lắp bắp.
– Nếu xét về Luật Hôn nhân Gia đình thì không đúng, cũng không hoàn toàn sai… Vì ngoại tình có thể là lý do để đơn phương yêu cầu ly hôn, nhưng không phải là yếu tố quyết định quan hệ hôn nhân vô hiệu.
– Nhưng xét theo Luật Dân sự thì hoàn toàn bình thường… Đã là thoả thuận giữa hai bên, miễn không bên nào kiện cáo thì pháp luật không thể can thiệp.
Minh yên lặng nghiền ngẫm những lời ông Khánh vừa nói.
– Sau khi ký điều khoản này… Khánh Phương sẽ không còn sơ hở. Ngoại trừ bước cuối cùng… – Giọng ông Khánh trầm trọng chán nản.
Điện thoại đã tắt, Minh vẫn bần thần, miệng lưỡi khô khốc thì thào nói:
“Phải hy sinh nửa gia sản sao ?!”
Theo hợp đồng hôn nhân của ông Khánh và Khánh Phương, nếu ông Khánh đơn thân yêu cầu ly dị thì phải dùng một nửa gia sản của ông để đền bù danh dự cho bà ta. Minh không biết một nửa gia sản của ba Hoàng Minh là bao nhiêu ?! Với nó cứ gì mà bị lấy một nửa đã là rất nhiều. Lần đó khi còn lang thang ngoài đường, nó được một người đàn ông tốt bụng cho một gói xôi. Chưa kịp ăn thì nó bị ba thằng con trai cao lớn hơn mình… ép đòi nó chia một nửa gói xôi. Minh không đồng ý. Thế là lao vào đánh nhau đến chảy cả máu mũi… Minh nhỏ con hơn nhưng liều mạng làm ba đứa kia ngán đòn bỏ đi. Hôm đó nó được ăn một món xôi pha lẫn máu… lại rất ngon.
Minh siết chặt tay kêu răng rắc.
“Dám động đến Nhật Vi… đừng nói nửa gia sản này, mà nửa gói xôi thằng này cũng không cho…”
——————-++++++++——————–
Trong một căn phòng tồi tàn toàn mùi ẩm mốc. Trên tấm nệm đầy bụi bặm, một nam một nữ bị trói cứng hai tay ngược vào nhau.
Nhật Vi hơi nhíu mày, hít sâu một hơi liền ho sặc sụa, tỉnh lại. Nàng nhận ra mình ở một nơi lạ lẫm, miệng chằng cứng bởi dây vải không thể kêu la. Nhật Vi cố ngoái lại sau lưng nhận ra mái tóc dài của Hoàng Minh đang rũ xuống che khuất khuôn mặt.
“Ưm… ưm…”
Nhật Vi cố lắc lắc hai cánh tay mình, để Hoàng Minh tỉnh lại, nhưng hắn cứng đờ không có phản ứng. Nàng muốn ngồi dậy, nhưng Hoàng Minh quá nặng, hai cánh tay lại không sử dụng được, đành chịu nằm nghiêng như vậy.
Ngoái đầu nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, Nhật Vi thấy trời đã tối. Vậy là nàng và Hoàng Minh đã bị bắt gần ba tiếng đồng hồ. Hình ảnh cuối cùng của Nhật Vi là trong chiếc taxi xanh. Người tài xế đang lái xe bất ngờ lấy ra một cái mặt nạ phòng độc tự đeo cho mình. Nhật Vi và Hoàng Minh còn ngạc nhiên thì từ trong lỗ gió máy lạnh bắt đầu phun ra hơi khói màu trắng, chớp mắt đã ngập tràn cả xe. Hai mắt Nhật Vi mơ hồ cả người bủn rủn rồi ngã chúi vào Hoàng Minh.
“Biến thái… Biến thái…”
Nhật Vi nghe được ở đâu đó có tiếng phụ nữ kêu ré lên. Rồi có tiếng chạy bộ huỳnh huỵch, la hét khắp nơi…
Nhật Vi lại cố thử lay lay hai cánh tay bị trói chặt, rồi dùng gót chân đá ngược ra sau thật mạnh… Vậy mà tên Hoàng Minh này vẫn cứ trơ trơ… Tại sao hắn có thể ngủ say như vậy nhỉ ? Nhật Vi chợt cảm nhận bàn tay của Hoàng Minh… rất lạnh. Tại sao tay hắn lạnh như vậy ? Tay đàn ông luôn ấm áp hơn tay phụ nữ, nhưng Nhật Vi cũng chưa gặp người phụ nữ nào có bàn tay lạnh như vậy… À không, lần Minh ngủ gật trong bồn jacuzzi khi đó nàng cũng phát hiện tay anh rất lạnh.
“Hít….”
Bất ngờ lúc này Hoàng Minh cử động, hắn hít sâu một hơi liền ho sặc sụa vì lớp bụi trên nệm chui vào mũi.
“Ưm… ưm…”
Nhật Vi lay lay hai cánh tay mình ra hiệu cho hắn. Hoàng Minh ngoái đầu lại nhìn, miệng cũng bị chằng cứng không nói được gì. Hắn bắt đầu ngồi dậy, kéo theo cả người Nhật Vi. Hai đứa ngồi tựa lưng vào nhau, nhìn hai chân mình bị trói chặt, lại nhìn quanh, rồi yên lặng. Nhật Vi run run bắt đầu thút thít khóc.
Không nói chuyện được, Hoàng Minh cũng không biết phải trấn an Nhật Vi thế nào. Nó thật ra đã tỉnh lại trước cả nàng. Hai chân bị trói, hai tay hai người còn bị trói ngược vào nhau. Giờ phút này nếu là một người khác, có lẽ chỉ có thể ngồi yên đó cầu trời khấn phật… Nhưng Hoàng Minh có một khả năng không ai có thể làm…
Mười phút trước đó,
Hoàng Minh để linh hồn xuất ra ngoài, bồng bềnh trong không khí, bay xuyên qua vách tường, ra ngoài. Bên ngoài có ba người đàn ông trung niên, đang ngồi nhậu. Bọn chúng đang bàn tính gì đó mà cười hô hố ra vẻ rất khoái trá.
Hoàng Minh cũng không để ý nhiều. Nó bay lên cao hơn, xuyên qua mái nhà, nhìn xuống có chút thất thần… Nó không nhận ra nơi này, dầy đặc những mái nhà bằng tôn hoen gỉ san sát ọp ẹp… Nó còn nghe được tiếng chửi rủa văng tục, tiếng ca hát, rồi âm thanh bì bõm như có người lội nước…
Hoàng Minh bay theo âm thanh đó. Nó lại xuyên xuống mái tôn ngôi nhà cách đó vài bước chân, vừa nhìn xuống liền muốn quay người bỏ đi. Không ngờ âm thanh bì bõm nó nghe được là một gã đàn ông đang ngồi cầu. Tên đó có vẻ đang rất hưởng thụ, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn cầm điện thoại chơi rắn săn mồi. Hoàng Minh cảm giác rất kinh tởm, nhưng nhìn cái điện thoại trong tay gã đàn ông đó, nó bấm bụng lao xuống.
“Mẹ ơi… thối quá…”
Hoàng Minh rút điếu thuốc cháy dở trên môi ném đi, nó rất ghét mùi thuốc lá. Nhưng mùi thối của nơi này thật làm nó buồn nôn. Nó nín thở. Bấm số điện thoại của Minh, nó áp điện thoại lên tai.
“Alo, ai đó ?”
Nghe giọng Minh vang lên bên kia, Hoàng Minh mừng rỡ quên mất mình đang nhập thể một gã đàn ông trung niên.
– Em nè…. Anh tới đây cứu em với chị Vi nhanh nhanh đi…
“Em nào ? Anh có nhầm số không vậy ?” – Minh bên kia đầu dây chắc cũng nhảy dựng lên vì nghe một giọng đàn ông ồm ồm lại cố làm ra vẻ ẻo lả.
– Là em… Hoàng Minh… trời ơi…
“Hoàng Minh. Hoàng Minh thật sao ? Mày đang ở đâu ? Nhật Vi có sao không ?”
– Em… em đang ở trong một cái toilet… toàn mái tôn… thúi lắm… ngoài ra… em cũng không biết mình đang ở đâu nha.
“Ặc… Mở GPS lên thằng ngu…”
– Cái điện thoại này… không có GPS ah. – Hoàng Minh nhìn cái điện thoại cục gạch trong tay nhăn nhó nói.
“Đi ra ngoài… xem địa chỉ… nhanh…”
– Ờ… chờ chút…
Hoành Minh đứng dậy… cảm giác nhớp nhớp dưới mông đít làm nó kinh tởm không chịu nổi. Nhưng bảo nó tự chùi đít cho lão già này thì nó thà chết cũng không làm. Thế là cái quần short kéo căng giữa hai chân chàng hảng, nó mở cửa đi ra ngoài. Căn nhà ọp ẹp bề bộn đủ thứ đồ lỉnh kỉnh như một bô rác phế thải… cũng không có người nào khác. Hoàng Minh mở cửa nhà trước, bước ra ngoài… Kì lạ, trước căn nhà này cũng không có địa chỉ.
Hoàng Minh làm sao biết được nó đang ở trong một khu ổ chuột Quận 8. Nhà cửa ở đây toàn bộ là lấn chiếm bờ sông mà dựng lên. Nhà đã không được công nhận pháp lý thì làm sao có địa chỉ ?
“Á… Biến thái… Bà con ơi… biến thái…”
Bất ngờ một âm thanh phụ nữ hô hoán làm Hoàng Minh giật bắn cả người. Nó quay lại, bà ta nhìn thứ sù sì đung đưa giữa chân nó, liền kêu hét còn to hơn. Nó bối rối sợ hãi muốn thoát ra khỏi cơ thể này… Nhưng ánh mắt chợt thấy trong tay người phụ nữ đang cầm một cái điện thoại loại tốt hơn thứ của nó. Hoàng Minh liền nhào tới giật lấy… Thường ngày ở nhà sợ nó buồn, Minh đưa cho nó một cái điện thoại để giải khuây, cũng không khác thứ nó đang cầm trong tay là mấy.
– Nó sàm sỡ tui… mẹ nó…
– Biến thái… Đánh bỏ mẹ nó đi…
Hai ba người đàn ông lao đến vây quanh một gã đàn ông quần tụt đến mắt cá chân đang lồm cồm chổng mông lên mà bấm bấm điện thoại… Xong rồi…
– Cái gì vậy… sao đánh tui… đau… á…
Linh hồn Hoàng Minh thoát ra bay đi bỏ lại phía sau vang lên tiếng la hé ai oán thấu tận trời xanh.
——————-+++++++++——————–
“Rầm…” – Cánh cửa bật mở một cách thô bạo.
Hoàng Minh và Nhật Vi giật thót mình ngẩng đầu lên. Ba gã đàn ông che kín mặt bước vào. Một tên bị mặt bằng miếng vải màu xanh đưa điện thoại gần sát mặt Nhật Vi, ánh sáng đèn flash loá mắt làm hai người mắt nhắm chặt.
– Ngon lắm… hắc hắc…
Một tên mặc áo ba lỗ in hình đại bàng cười khùng khục nói:
– Nghe nói là con dâu tương lai của đại gia nha… trắng trẻo xinh đẹp như hoa hậu vậy mà… hắc hắc…
Nghe hai tên đàn ông nói chuyện với nhau mà Nhật Vi co rút cả người sợ hãi. Nàng không biết chúng đang định làm gì với mình.
– Tụi mày nói nhiều tốn thời gian quá… cởi trói ra đi…
“Ư… ư…”
Gã đàn ông cao lớn tháo dây trói sau lưng hai người. Mặc Hoàng Minh và Nhật Vi giãy giụa, hắn xách hai người rời ra. Nhật Vi bị ném lên tấm nệm trong góc phòng, nàng vội vàng lồm cồm ngồi dậy, đưa tay tháo bỏ sợi dây chằng ngang trên miệng.
– Các người muốn gì ? Nhà tôi… nhà tôi có tiền… các người muốn bao nhiêu nói đi… – Miệng Nhật Vi còn tê dại, nói cũng có chút lắp bắp.
– Tiền đã có người khác trả… Cô em chỉ cần ở đây qua đêm nay là được về nhà thôi… – Người đàn ông thứ ba nói.
– Không… không các người không được làm bậy… tôi… – Nhật Vi sợ hãi thu người sát vào vách.
– Không cần sợ… Ông chủ không cho phép chạm vào cô em. Nên cô em có thể yên tâm.
Nhật Vi vừa thở phào thì hắn lại nói tiếp:
– Nhưng ông chủ lại không nói gì về nó. Hắc hắc…
Hắn chỉ về tay về phía Hoàng Minh. Hoàng Minh lúc này cũng tái mặt sợ hãi nhìn ba gã đàn ông trước mặt lại nhìn Nhật Vi như cầu cứu.
– Lôi nó ra đây…
Một tên cao lớn xách ngược cả người Hoàng Minh lên, hai chân nó bị kéo lê dưới sàn nhà dơ bẩn.
– Bỏ Hoàng Minh raaa… tôi la lên bây giờ… – Nhật Vi không bị trói hai tay như Hoàng Minh, nàng vội mở trói hai chân mình, đứng lên.
Gã đàn ông thứ ba như là đại ca trong nhóm, rút ra một con dao sáng loáng, huơ huơ dưới ánh đèn.
– Cô em la một tiếng thì tôi cắt của nó một ngón tay… Cô em có mười lượt để thử đó.
Nhật Vi bưng kín miệng, ánh mắt lo lắng nhìn Hoàng Minh bị kéo đến góc phòng. Nơi đó có một cái thùng phuy sắt chứa đầy nước…
– Các người muốn làm gì…
Không ai trả lời Nhật Vi. Hai gã đàn ông bất ngờ giở ngược cả người Hoàng Minh lên, hướng đầu nó vào cái thùng phuy sắt, thả xuống. Hoàng Minh hai tay bị trói sau lưng, đầu bị cắm ngược vào trong nước… Hoàng Minh biết bọn chúng đang dùng mình để uy hiếp Nhật Vi. Nó vốn không sợ nước, chỉ nín thở chịu đựng, dứt khoát không giãy giụa, không quẫy đạp gì hết.
– Các người điên rồi hả ? Thả Hoàng Minh ra… sẽ ngộp chết người đó… – Nhật Vi lo lắng muốn bước tới liền bị cản lại.
– Ha ha… thằng nhóc này cũng có chút gan lì đó… mỏi cả tay rồi…
Hai tên đàn ông vừa nói liền bỏ tay, để mặc cả người Hoàng Minh cắm sâu tới đáy thùng phuy, chỉ lộ ra hai cái chân còn trói dây bên ngoài. Nhật Vi đã không nhịn được nữa, nàng nhào tới, cào cấu gã đàn ông đang chắn trước người mình.
– Lũ giết người… dừng lại ngay… nó sẽ chết đó…
Mặc Nhật Vi van xin nài nỉ, Hoàng Minh bắt đầu
– Hu hu… dừng lại đi mà… Các người muốn gì tôi chấp nhận… tôi chấp nhận hết… – Nhật Vi ngồi trên sàn mếu máo van nài.
– Hắc hắc… vậy dễ nói chuyện rồi… đem người lên. – Gã trưởng nhóm phẩy tay ra hiệu.
Hai gã đàn ông kia kéo Hoàng Minh lên. Vừa thoát ra ngoài, Hoàng Minh hít sâu một hơi, ánh mắt liền nhìn Nhật Vi lo lắng. Nó biết mình được kéo ra là do Nhật Vi đã đồng ý thoả thuận gì đó với ba gã đàn ông này.
– Các ông muốn gì… nói đi… – Nhật Vi gương mặt xinh đẹp đã tái xanh sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ giọng nói bình tĩnh. – Nói lại cho các ông nhớ… Ông chủ các ông không cho phép chạm vào người tôi đấy.
– Hắc hắc… yên tâm. Sẽ không ai chạm vào người cô em… Nhưng cô em được phép chạm vào người bọn này nha… – Gã đàn ông lớn nhất nhe răng cười.
– Ha ha… vậy là cưng lời to rồi…
Nhật Vi nhíu mày chưa hiểu nhìn qua cũng bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Hoàng Minh. Nhưng khi nàng thấy ba gã đàn ông bắt đầu cởi khoá quần thì gương mặt liền biến đổi nhợt nhạt… Nhật Vi đã hiểu chúng muốn gì.
Ba tên đàn ông bịt mặt thong thả cởi quần, ánh mắt còn khoan khoái nhìn vẻ sợ hãi của Nhật Vi. Lần lượt từng tên trần như nhộng, chỉ còn giữ khăn trùm mặt trên đầu, bước đến gần… ba cái dương vật đã sương sương cứng đung đưa phơi bày trước ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng của Nhật Vi.
– Ba đứa này sẽ không đụng chạm vào cưng… Cưng dùng tay, dùng miệng… hay làm gì cũng được. Miễn là ba đứa này thoải mái một lần là xong giao kèo.
Nhật Vi đã muốn khóc, nàng co ro ôm chặt hai tay mình vào ngực, mắt đỏ hoe uất ức không dám nhìn lên. Nàng không bao giờ nghĩ có một ngày mình phải làm chuyện ô nhục này cho ba gã đàn ông gần bằng tuổi ba mình.
– Haizz… cho thằng kia bơi tiếp đi… – Gã đàn ông lớn nhất thấy Nhật Vi chần chừ không làm, hắn đe doạ.
– Đừng… để tôi… để tôi làm…
“Ư… ư…” – Hoàng Minh ngồi trong góc nhà cả người ướt đẫm cũng thử kéo dây trói nhưng bất lực. Nó cũng đã nghĩ đến chuyện nhập vào thân xác gã to con kia, dùng cơ thể gã đánh gục hai gã còn lại. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi… Nó không biết đánh nhau… Dù chỉ nghĩ đến chuyện đánh nhau cả người nó đã bủn rủn. Nói chi đến đánh gục cả hai người ? Không có cách nào khác sao ?
Nhật Vi quỳ gối trên nệm, cắn môi đến muốn bật máu, hai bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chậm chậm cầm lấy hai cái dương vật to lớn xù xì. Thứ trong tay nàng thật nóng, lại lông lá đen nhẻm dơ bẩn. Mùi đàn ông nồng đặc làm nàng muốn ói… Nhật Vi nghiến răng để hai tay mình bắt đầu sục thật nhanh. Một tay liền chuyển sang cầm cái thứ ba tuốt tuốt liên tục…
– Ah… tay cưng làm anh sướng quá…
– Mà kiểu này cả đêm cũng không đủ đâu… Bọn này qua tuổi tay không bắt cướp rồi… ha ha…
– Đổi tay làm gì cho mỏi vậy nha. Cái miệng đó mà ngậm của anh là anh ra ngay…
Nhật Vi im lặng chịu đựng lời lẽ châm chọc thô tục của ba gã. Nàng không nhìn lên, nhưng nàng cảm nhận được gã kia nói không sai. Nãy giờ hơn ba phút liên tục, hai cánh tay nàng bắt đầu hơi mỏi, nhưng ba cái dương vật này vẫn như trạng thái đầu tiên, sương sương cưng cứng… Vậy thì đến lúc xuất tinh phải bao lâu ?
Nhật Vi cố nén cảm giác kinh tởm để đầu óc mình tỉnh táo một chút. Nàng đã làm chuyện này cho Minh. Khi đó hai người trong phòng tắm không mảnh vải che thân… Như vậy… Nhật Vi cắn môi quyết định.
Nàng buông tay, đứng dậy đối diện với ba gã, nhìn vào mắt gã đàn ông lớn tuổi nhất, hỏi:
– Ông chắc chắn là ba người sẽ không động vào người tôi ?
– Chắc chắn. Thằng nào đặt tay lên người cô em, tôi cắt tay nó xuống. – Ông ta gật đầu, miệng còn cười cười như chờ đợi màn tiếp theo.
– Vậy được rồi.
Nhật Vi bắt đầu cởi quần áo. Không quay lưng, không che đậy, mà cởi ra từng mảnh quần áo ngay trước mặt ba gã đàn ông… và cả Hoàng Minh đang ngồi ngơ ngác góc phòng. Nàng không nhìn, nhưng da thịt trống trải của nàng cảm nhận được ánh mắt hau háu thèm thuồng của ba gã. Nàng tin lời gã đàn ông lớn tuổi nói. Vì dù gì nàng và Hoàng Minh là cá nằm trên thớt, người ta muốn chặt muốn chém thế nào chẳng được… Lừa gạt nhau có ý nghĩa sao ?
Chiếc quần lót nhỏ là mảnh vải cuối cùng được Nhật Vi kéo qua hai chân, ném xuống bên cạnh. Nhật Vi nhìn lên ba gã đàn ông trước mặt, hai cánh tay cũng buông thỏng không che đậy… Ánh mắt của ba gã lướt trên cơ thể trần truồng của nàng làm nàng cũng nhột nhạt, mặt nóng rang đỏ bừng. Trước giờ ngoại trừ Minh, nàng chưa bao giờ để người con trai nào khác nhìn thấy cơ thể mình. Vậy mà giờ phút này, nàng toàn thân loã lồ đứng trước ba gã đàn ông gần bằng tuổi ba mình.
Ba gã đàn ông hít hà kìm nén để không lao vào đè ngửa vưu vật trước mắt này ra mà dày vò. Chúng biết ông chủ mình rất nghiêm túc đối với chuyện cưỡng bức phụ nữ, dù là con tin không giữ lại mà thủ tiêu cũng không được. Huống chi đây là đứa con gái nghe nói là con dâu tương lai của Thần tài Lê Hồng Khánh. Bọn chúng hôm nay có men rượu trong người, dù vẫn không dám cãi lời ông chủ, nhưng lá gan cũng lớn hơn bình thường một chút, bèn bày trò ép buộc để làm vui là chính. Nếu cô gái này kiên quyết hơn, bọn chúng cũng không thể làm gì mà tha cho thằng nhóc kia. Nhưng không ngờ thả câu không mồi lại trúng cá nha… Mà là cá cực lớn.
Nhật Vi nhìn ba cái dương vật kia, thoáng mừng rỡ. Chúng đã ngẩng cao đầu. Dù không hùng hổ dựng ngược như của Minh. Nhưng nàng đã có thể khẳng định mình đang đi đúng hướng…
Nhật Vi chợt nhớ đến một đoạn phim trong điện thoại của Bội Linh. Một cảnh trong đó khá giống tình huống của nàng lúc này… Một cô gái trẻ bị ba tên cướp đường ngăn lại… Cô gái có một con dao, đám cướp lại có súng. Chúng muốn hãm hiếp cô, nhưng cô kiên quyết giữ trinh tiết của mình, thà dùng dao tự vẫn. Thế là họ thương lượng. Cô gái phải làm cách nào đó để ba tên cướp thoải mái một lần… Trường hợp xảy ra cũng gần như Nhật Vi lúc này… Chỉ có điều, cô gái kia vì khiêu khích trợ hứng cho ba tên cướp đã làm một số động tác mà… Nghĩ đến đó Nhật Vi thấy mặt mình nóng lan ra sau cổ.
Nhật Vi cắn môi, mặt nóng ran, nằm xuống tấm nệm ngay trước mặt ba gã đàn ông. Trước ánh mắt ngạc nhiên của chúng, nàng nhắm hai mắt, hai bàn tay đưa lên bắt đầu mân mê hai bầu vú mình.
“Phụt…”
Ba gã đàn ông cùng lúc thở hắt một hơi. Cổ họng bắt đầu nóng cháy, ánh mắt dõi theo những ngón tay Nhật Vi vân vê hai núm vú đỏ hồng xinh xắn của nàng.
Quá đã rồi… Cả ba gã như vô thức đưa tay cầm dương vật mình vuốt vuốt khoan khoái. Ánh mắt hau háu nhìn vào hai bầu vú căng tròn đều đặn đó, hai cái núm mềm mại đỏ hồng đó quả thật là làm người ta cháy khô cả cổ. Ngón tay kia thật nhỏ, lại thon dài không ngừng vân vê hai đầu núm đỏ hồng nho nhỏ làm nó nhấp nhô lên xuống.
Nàng nâng đầu gối lên, cặp đùi hơi hé mở chỉ vừa đủ để ba ánh mắt thèm thuồng kia chui vào. Ba ánh mắt nóng bỏng như biến thành ba cái lưỡi nóng ấm luân phiên nhau liếm dọc theo hai mép âm hộ đỏ hồng của nàng…
– Ư…
Nhật Vi hai mắt nhắm lại, hai gò má đỏ ửng xinh đẹp tuyệt vời, đôi môi cũng hé mở rên khẽ. Nàng như quên mất mình đang ở đâu, trước mặt là ai… Nàng chỉ nhớ đến mái tóc bù xù và ánh mắt kia nhấp nhô say mê giữa hai chân mình. Nàng thật rất nhớ cái lưỡi nóng ấm của Minh… Hai chân nàng từ từ mở ra, một tay vẫn mân mê bầu vú, tay còn lại vô thức đưa xuống…
Hoàng Minh hai tay còn bị trói ngược ra sau. Sợi dây chằng ngang miệng nó lúc này lại làm nó nuốt nước bọt cũng khó khăn. Hai mắt nó mở to không chớp, nhìn cảnh tượng hoang dại của Nhật Vi trước mắt. Cơ thể nàng thật đẹp, đây là lần đầu tiên nó được nhìn thấy. Không thành thục như chị Bội Linh. Không căng tròn như chị Na Na. Cũng không chuẩn catwalk thon thả như chị Hoàng My. Nhưng cơ thể chị là sự kết hợp hoàn mỹ của tất cả nét đẹp cộng lại. Muốn kiêu sa có kiêu sa, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn đĩ thoả có đĩ thoả… Hoàng Minh cố nuốt nước bọt xuống, hơi nghiêng người nhìn qua khẽ hở cặp đùi chị. Ánh mắt nó như chạm đến được nơi thầm kín đó… Và bàn tay chị đang đưa xuống giữa hai chân mình. Hai ngón tay khẽ mân mê hai mép âm hộ đỏ hồng ẩm ướt… rồi ngón tay nhỏ của chị đặt lên cái mồng thịt nhỏ kia mà day day…
– Uwmmm… ôi…
Hoàng Minh bất giác thấy mặt mình nóng ran bất thường. Giữa hai chân nó như có gì đó vừa thức tỉnh, đang phồng lên thật nhanh. Nổi cộm giữa đũng quần. Cả người nó không yên, nhấp nhổm, ánh mắt không rời cảnh trước mắt…
– Uwmmm…
– Ahhh… mẹ ơi…
Tiếng rên khẽ của Nhật Vi cùng vang lên với một trong ba gã đàn ông. Một dòng chất lỏng ấm nóng vung vãi lên cơ thể trần truồng của Nhật Vi. Mặt Nhật Vi nóng ran, nóng đến mức cũng không còn cảm giác gì nữa… Nàng há hốc rên rỉ, nàng như đắm chìm trong giấc mộng hoan ái của mình, những ngón tay nhỏ đã ướt đẫm không ngừng day day mẩu thịt mồng đốc nhỏ…
– Uwmmm… ôi…
– Ahhhh…. Sướng quá…
Gã đàn ông thứ hai kêu lên khoan khoái. Tay hắn sục sục liên tục để dòng tinh dịch trắng đục xối xả rơi xuống cơ thể trần truồng của Nhật Vi. Tay nàng như vô thức đón lấy nó chà sát làm hai bầu vú bóng lưỡng hừng hực ưỡn lên cao.
– Ahhhhh…
Gã thứ ba xuất tinh, bàn tay còn vuốt vuốt khoan khoái nhìn xuống cơ thể trần truồng bê bết vấy bẩn của Nhật Vi. Hai mắt Nhật Vi nhắm chặt, hai tay cũng không tự vuốt ve cơ thể mình nữa. Nàng như tỉnh lại từ giấc mộng hoan ái thần tiên, thất lạc hụt hẫng. Khoé mắt nàng chợt nóng ran, nhoè ướt… Cơ thể nàng loã lồ vẫn nằm trên tấm nệm dơ bẩn, che đậy cũng không còn ý nghĩa nữa.
“Reng…” – Chuông điện thoại reo lên.
Gã đàn ông lớn tuổi nhấc máy, ánh mắt chợt có chút hốt hoảng nhìn qua Nhật Vi, lại nhìn Hoàng Minh.
– Vâng, tôi đã biết.
Hắn tắt điện thoại, liền quay qua hai tên kia nói gấp:
– Đưa con bé đi tắm rửa… Cởi trói cho thằng kia… đưa nó đi luôn. Mười lăm phút nữa khách hàng tới.
Hoàng Minh được cởi trói, nó vội gom quần áo của Nhật Vi, dìu đỡ nàng đi theo gã đàn ông dẫn đi. Căn phòng tắm thật nhỏ, mái tôn sát trên đầu còn phả hơi nóng hầm hập giữ lại từ buổi trưa. Không gian thật nhỏ, hai đứa đứng chỉ vừa đủ… Nhật Vi vẫn không nói lời nào với Hoàng Minh, đầu cúi thấp. Nàng chỉ lặng im, chịu đựng nỗi ê chề nhục nhã đang gặm nhấm tâm hồn mình.
Hoàng Minh múc lên một gàu nước, chậm chậm rót từ bờ vai mảnh trắng ngần của Nhật Vi. Hơi ngần ngại, bàn tay nó vẫn nhẹ nhàng dùng xà bông chà rửa lớp bụi bẩn trên ngực nàng và cả những vết dịch trắng nhờ nhờ kinh tởm kia. Làn da Nhật Vi thật mịn màng… Đây là lần đầu tiên Hoàng Minh chú ý đến làn da của con gái. Cảm giác thật mềm mại, lại trắng nõn mịn nhẵn như da em bé. Tay nó vô thức đặt lên bầu vú căng tròn của Nhật Vi, mân mê nhẹ nhẹ… Nó cảm nhận được đầu vú nhỏ nhắn của nàng đang cộm nhẹ dưới lòng bàn tay. Cảm giác thật mê ly kì lạ… Nó đặt gàu nước xuống bên cạnh, tay còn lại cũng đưa lên nhẹ nhàng xoa nắn hai bầu vú của Nhật Vi.
Hơi thở Nhật Vi lúc này bắt đầu hơi gấp gáp. Nàng vẫn nhìn hai bàn tay Hoàng Minh không ngừng xoa nắn ngực mình. Hắn hôm nay rất lạ như khám phá ra được một trò chơi mới. Như một đứa trẻ cheo leo đứng giữa ranh giới trở thành người lớn. Nhật Vi không ngăn cản Hoàng Minh, nàng muốn giúp hắn. Nhưng sự vuốt ve mân mê của hắn cũng làm cả người nàng nhộn nhạo bức rức.
– Minh hôn nó đi…
Nghe Nhật Vi nói. Hoàng Minh như không thể chờ đợi nữa. Nó cúi xuống há miệng ngậm lấy núm vú đỏ hồng của nàng, mút mút… Lưỡi nó vô thức đưa ra liếm liếm quanh mẩu thịt nho nhỏ trong miệng, lại mút mút thật sâu.
– Ư…
Nhật Vi rên khẽ ôm cứng đầu Hoàng Minh. Nó lại như phát hiện ra điều kì diệu nào đó… Cơ thể nó hừng hực nóng ran, hạ thể nó chật chội căng cứng. Tiếp tục say mê ngậm mút hai bầu vú căng tròn của Nhật Vi. Cả người nó vô thức trùng xuống thấp, hai chân kẹp lấy đùi nàng mà cọ cọ… Khối u giữa hai chân truyền đến cảm giác sương sướng kì lạ.
– Ah…
Nhật Vi kêu khẽ một tiếng ngạc nhiên. Nàng cảm nhận được khối cứng rắn giữa hai chân Hoàng Minh. Hắn thật sự là có cảm giác của đàn ông rồi sao ?! Nàng nên làm gì đây ? Thực sự là phải làm như vậy sao ? Nhật Vi nhìn xuống gương mặt ngăm đen hơi ửng đỏ phấn khích của Hoàng Minh đang say mê hôn hít hai bầu vú mình… “Thì ra anh trước đây đẹp trai như vậy. Nếu bỏ đi ánh mắt ngây ngô kia, thay thế bằng đôi mắt sáng lanh lợi như bây giờ, thật là hoàn hảo rồi”. Nhưng ngày tháng đó có lẽ còn rất xa… Nhật Vi thầm hít sâu một hơi, nàng quyết định.
Nhật Vi đưa tay mở khoá quần cho Hoàng Minh. Kéo quần xuống, nhìn cái dương vật to lớn đầu nấm đỏ bầm cong cớn của hắn, mặt nàng liền nóng ran lên. Tựa lưng vào vách tường, kéo theo cơ thể cứng đờ háo hức của Hoàng Minh. Nhật Vi giở một chân đặt lên nắp thùng nước, chân còn lại hơi nhướng cao lên. Nàng cầm dương vật Hoàng Minh cọ cọ vào hai mép âm hộ sớm ướt át của mình.
– Oh… oh… – Hoàng Minh cúi xuống nhìn, mặt đỏ au, thở dốc.
– Thích không ? – Nhật Vi thì thầm hỏi.
Hoàng Minh gật gật đầu lia lịa, miệng há hốc, cả người nhướng nhướng như muốn làm gì khác hơn.
– Hứa với chị… không được kể cho ai nghe chuyện hôm nay… được không ? – Nhật Vi cũng bắt đầu rạo rực khao khát.
– Ừm… – Hoàng Minh gật đầu.
Nhật Vi đôi môi hé mở thở ra từng hơi thật sâu. Nàng cầm dương vật Hoàng Minh chèn sâu vào hai mép âm hộ mình, tay còn lại đặt trên mông hắn, kéo vào.
– Oh…
– Ưmmm….
Hoàng Minh cảm nhận được thứ đó của mình đi vào một nơi ấm áp. Cảm giác sướng khoái kì lạ làm nó há hốc kêu lên. Theo bàn tay Nhật Vi hướng dẫn, nó bắt đầu lùi người lại, rồi đẩy người tới… Dương vật nó như đi theo một đường hầm bằng thịt bó chặt, ấm nóng làm nó sướng không thể tả. Hoàng Minh choàng tay ôm ghì lấy cơ thể trần truồng của Nhật Vi, hạ thể nó thúc ngược lên ép cả người nàng lên tường. Càng thúc đẩy càng nhanh hơn…
– Uwmmm …. Ôi…
– Ah…
Nhật Vi choàng tay ôm quanh cổ Hoàng Minh cả người hổng lên khỏi sàn. Một chân nàng được cánh tay hắn treo lên cao, cửa mình nàng mở rộng hết mức đón nhận từng cú thúc ngược thật sâu của hắn. Nhật Vi thở dốc, tay bám chặt lấy cổ Hoàng Minh cả người bị ép mạnh vào tường từng đợt từng đợt…
– Ah… chị ơi… ơi… em… em…
Hoàng Minh bất ngờ kêu lên oai oái. Nó lùi người lại dương vật vừa tuột khỏi người Nhật Vi liền xuất tinh tung toé ra sàn nhà… Nó thở ồ ồ, mặt đỏ gay gắt cúi gằm nói lí nhí:
– Em… em… không muốn đái đâu… tự nhiên nó như vậy ah… ôi…
– Hi hi… đó không phải là đái đâu. – Nhật Vi cười, nàng lấy nước rửa dương vật cho Hoàng Minh.
– Vậy ah… mà cũng đúng… đái thì không sướng như vậy ah… Mấy chị với anh Minh hay đóng cửa là làm chuyện này phải không ?
– Hi hi… đúng rồi đó… – Nhật Vi cười, mặt bất giác hơi đỏ lên.
– Vậy… vậy… sau cho em chơi chung… được không ?
Nhật Vi mặt nóng ran, nhìn lên thấy ánh mắt háo hức chờ mong của Hoàng Minh, nàng gật đầu lại có chút ấp úng:
– Được… nhưng mà…
– Không được nói ra chuyện hôm nay chứ gì ?! Hì hì… em biết rồi.