Hoán Mệnh - Chương 18: Một Hoàng Minh khác
“Tôi biết rồi…”
Ông Khánh tắt điện thoại, chợt đập bàn thật mạnh. Khuôn mặt ông đỏ bừng, cơ mặt run rẩy, đã giận dữ đến mức không thể kềm chế. Ông vừa hay tin Hoàng Minh bị mưu hại trong thang máy nhà Nhật Vi, liền gọi ngay cho cảnh sát. Nhưng sau khi chờ đợi, kết quả cảnh sát báo về cũng là một hướng điều tra bế tắc. Cũng như lần trước.
“Hai lần, chỉ cách nhau hơn một tuần… Cô ta dám lên kế hoạch ám hại con trai ông…”
Bên ngoài vang lên âm thanh bánh xe ô tô rào rào trên lối đi vào biệt thự. Ông Khánh ngoái đầu nhìn ra cửa sổ. Thấy chiếc xe trắng quen thuộc kia, vẻ mặt ông lạnh lẽo như chưa bao giờ. Mở hộc bàn ra, ông lấy ra một khẩu súng đen ngòm… Cả người đầy sát ý, mở cửa bước ra.
– Hi Honey,
Khánh Phương bước vào, vẻ mặt vui vẻ dửng dưng như thường ngày. Sau lưng cô ta xuất hiện một gã đàn ông cao gầy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông Khánh.
Ông Khánh đã giận đến mức muốn xé nát gương mặt xinh đẹp giả tạo của con đàn bà trước mặt mình. Ông gằng giọng từng tiếng:
– Cô muốn làm đến mức nào ? Nói đi…
Khánh Phương ngơ ngác, tay đặt lên ngực ra vẻ sợ hãi:
– Ơ… thật sự không hiểu anh đang nói về chuyện gì nha… Sao lại lớn tiếng với em như vậy ?
– ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA ! – Ông Khánh hét lên. – ĐỪNG NÓI CHUYỆN HÔM NAY KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CÔ…
Khánh Phương đưa tay xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng giận dữ của ông Khánh, ông gạt tay cô ta ra. Khánh Phương tặc lưỡi thở dài như nói một mình:
– Thật là là đáng tiếc… Chất lượng công trình thời nay tốt thật… Thang máy cũng chất lượng rất cao nha…
Cả người ông Khánh run rẩy, bất ngờ rút từ túi quần ra một khẩu súng chĩa thẳng vào giữa mặt Khánh Phương, rít lên từng chữ:
– Hay cô muốn tôi bắn vỡ đầu cô, giết luôn cả thằng con khốn nạn của cô… Tôi đi tù thì đã sao ? Tôi chấp nhận… TÔI CHẤP NHẬN.
Hằng Kiểm toan bước đến thì Khánh Phương đã đưa tay cản lại. Cô ta khoanh tay trước ngực, điềm nhiên bước lên dí sát mặt mình vào họng súng lạnh lẽo.
– Ông có lá gan đó sao ? Bắn tôi đi. – Giọng cô nhẹ nhàng mà lạnh lẽo. – Tôi chết rồi, vẫn có người khác thay thế tôi hoàn tất chuyện còn lại thôi.
Ông Khánh nghiến răng trèo trẹo, ngón tay đặt trên cò súng cũng run rẩy. Ông quả thật chưa có đủ can đảm để giết người… Nhất là câu nói sau cùng của Khánh Phương làm ông bừng tỉnh. Đúng vậy, cô ta chỉ là quân cờ mà thôi… Ông đánh đổi như vậy có đáng hay không ?
Khánh Phương gạt họng súng ra, ghé sát lại, ánh mắt như một con dao chĩa thẳng vào ông Khánh, cô ta rít lên từng lời qua kẽ răng:
– Còn thằng Sơn, đừng trách tôi không nói trước, ông động đến nó… dù chỉ một ngón tay của nó… Ông sẽ hối hận vì từng được sinh ra trên cõi đời này.
Thấy vẻ mặt khinh thường không tin của ông Khánh, Khánh Phương cũng không tức giận mà mỉm cười nhẹ nhàng dùng tay áo lau giọt mồ hôi chảy xuống từ trán ông. Những ngón tay cô lại vuốt vuốt cổ áo sơ mi của ông như ngày nào mỗi sáng cô hay làm…
– Dù sao cũng có tình nghĩa vợ chồng mấy năm. Tôi chỉ có thể nói đơn giản cho ông biết chừng mực mà quyết định. Nếu ông giết tôi, với thế lực của ông, cùng lắm là ngồi tù vài năm…
– Nhưng nếu ông giết thằng Sơn, chờ đợi ông không phải là nhà tù mà là huyệt mộ… Mà không chỉ mình ông, ngay cả bản thân tôi, thằng Minh, thậm chí bà dú, người giúp việc, mấy thằng lái xe, bảo vệ, cả con Béc giê, con vẹt ông nuôi… tất cả… tất cả… đều phải chôn cùng nó.
“Gà… chó… không… tha”
Tiếng ngân nga thật khẽ cuối cùng của Khánh Phương lọt vào tai ông Khánh lại như tiếng gọi của tử thần. Ông thấy tai mình lùng bùng đầu óc trống rỗng… Thật sự thời buổi pháp chế như hiện nay vẫn tồn tại một thế lực tà ác tuyệt diệt như vậy sao ? Ông có chút không tin. Nhưng dù tin hay không, thật sự ông rất khó ra tay với một thằng nhóc như thằng Sơn. Dù là trả thù ông cũng sẽ tìm đến chủ mưu, không đổ lên đầu con trẻ.
Thấy ánh mắt thất thần của ông Khánh, Khánh Phương mỉm cười hài lòng. Nhướng người hôn nhẹ lên mặt ông, rồi quay đi lên lầu.
– Thế nhé Honey. Em đi tắm đây… có muốn tắm chung với em không ?
Hằng Kiểm nhìn theo cặp mông tròn trịa ngúng nguẩy của Khánh Phương, cổ họng nuốt nước miếng một cái. Từ ngày về đây trên danh nghĩa là lái xe của Khánh Phương, hắn chưa lần nào được gần gũi cô ta. Ngày ngày nhìn Khánh Phương phơi phới tươi trẻ, cơn thèm thuồng của Hằng Kiểm đã đến đỉnh điểm. Nếu bây giờ không có lão già kia ở đây, có lẽ hắn đã lao lên kia mà ngấu nghiến ả đàn bà lẳng lơ đó. Hằng Kiểm lén nhìn lên cầu thang một lần nữa, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Hằng Kiểm không biết tất cả biểu hiện bất thường của hắn đều bị ông Khánh thu vào trong mắt. Ông quay người đi vào phòng làm việc, khoé miệng treo lên một nụ cười.
————–++++++++++————–
Hai ngày sau, thứ Bảy, 15h00.
Chiếc Bentley đen lướt trên đường không một chút âm thanh như một bóng ma bay bay không chạm đất.
Những đường phố quen thuộc lướt qua, trái tim Minh mỗi lúc đập càng nhanh. Nó đang sợ…
Sau lần suýt chết trong thang máy, đêm đó Minh đã thực hiện điều mình muốn làm nhất. Nói tất cả cho Nhật Vi. Nó đã kể tất cả bao gồm cả thân phận trước đây của nó, đã vào cơ thể Hoàng Minh như thế nào, cả những nghi ngờ về linh hồn nào đó đang sử dụng cơ thể cũ của nó… Nhật Vi phải hỏi đi hỏi lại, mất khá lâu nàng mới tiếp nhận được câu chuyện của Minh. Nhưng nó sợ không phải vì sắp để Nhật Vi nhìn thấy diện mạo đen nhẻm gầy gò trước đây của mình. Nó tin tưởng nàng yêu mình vì mình, không phải vì ngoại hình điển trai của Hoàng Minh.
Minh đang sợ vì mình sắp phải đối mặt với một thằng Minh lẽ ra phải chết đi từ nhiều tháng trước. Nó không biết linh hồn chiếm đoạt thân xác cũ của nó là đến từ đâu… Minh từng nghĩ rằng nó là Hoàng Minh chân chính, nhưng khả năng này dường như không cao lắm… Theo Nhật Vi kể, ngày đó nàng ngồi trên xe cấp cứu, Hoàng Minh đã ngưng tim từ rất lâu mới đến vị trí ùn tắc xe do tai nạn.
– Sẽ không sao đâu ? Em sẽ ở bên anh mà.
Nghe lời thủ thỉ êm tai của Nhật Vi, minh siết nhẹ vòng eo nhỏ của nàng.
Nhật Vi ngả đầu lên vai Minh, siết chặt bàn tay đã ướt mồ hôi của anh. Dù nàng đã đoán được sự thay đổi tính cách của Minh có liên quan đến điều gì đó rất thần kì, không thể giải thích bằng khoa học thường thức. Nhưng đoán là một chuyện, thật sự nghe Minh kể vẫn làm nàng choáng váng. Nhưng đúng như nàng đã nghĩ, sau khi nghe Minh nói về thân thế thật của mình, tình cảm của nàng dành cho Minh vẫn không thay đổi… Có chăng là một chút tò mò về ngoại hình của Minh trước đây như thế nào ? Sống khổ cực như vậy có lẽ không trắng trẻo đẹp trai như Hoàng Minh được ah…
15h15, chiếc Bentley đen đỗ lại trước quán ăn tồi tàn quen thuộc. Hoạt và Hữu mở cửa xe. Minh và Nhật Vi tay trong tay bước xuống.
Minh chọn đến đây cũng lưu ý thời gian. Thời điểm này trong ngày, quán rất vắng khách. Thậm chí để tiết kiệm điện, bà chủ cũng không buồn bật đèn. Minh và Nhật Vi chọn một cái bàn sâu bên trong ngồi xuống. Hoạt Hữu theo chỉ đạo của Minh ngồi bàn cách xa họ hai dãy. Có một số chuyện Minh chưa chuẩn bị tinh thần cho người khác biết.
“Minh… thằng Minh… khách đến mà mày không thấy à?”
Giọng nói oan oan của bà Sang vang lên làm Minh cũng giật thót mình. Nhật Vi nhìn nó, che miệng nén cười, hỏi nhỏ:
– Hồi đó anh rất sợ bà ta sao ?
Minh gật gật đầu rồi gãi đầu cười khổ:
– Mới nảy anh còn suýt nữa đứng lên đây.
– Hi hi… em rất muốn xem anh chạy bàn như thế nào nha… – Nhật Vi nhìn Minh chớp chớp mắt.
– Phì… em không có cơ hội đó đâu…
– Hay là sau này… hai đứa mình lấy nhau xong… mở một nhà hàng lớn… anh vừa làm ông chủ, kiêm chạy bàn… hi hi…
Nhật Vi vừa nói xong, thấy Minh tròn mắt nhìn mình chằm chằm liền biết mình nói hố. Con gái ai mà nói trước chuyện cưới xin như nàng vậy chứ ?! Xấu hổ mặt đỏ gay như gấc chín.
Minh cười tủm tỉm, đưa bàn tay nhỏ của nàng lên miệng hôn, nói nhỏ:
– Muốn gả cho anh rồi nha ?
Nhật Vi mặt đỏ ửng, ấp úng:
– Em… em…
“Xin chào anh chị… xin hỏi anh chị muốn ăn gì ạ ?”
Minh đang đùa giỡn với Nhật Vi, vừa nghe giọng nói có chút quen quen kia, ngẩng đầu lên. Cả người nó liền sững lại, tim như ngừng đập… Đối diện với nó là… chính bản thân nó. Tóc có dài hơn, gương mặt có chút trắng hơn, nhưng bộ quần áo cũ mèm bạc phết kia, cái khăn lau bàn dơ bẩn khoác trên vai kia… Tất cả… tất cả đều không khác gì ký ức của nó.
Nhật Vi dường như cũng cảm nhận được sự bất thường của Minh. Nàng nhìn người thanh niên ăn mặc nghèo nàn trước mặt. Khoé mắt chợt nóng ran nặng trĩu… Đây là Minh trước đây sao ? Anh thật sự phải sống khổ sở như thế nào suốt mười mấy năm ?! Nhìn dáng người cao ngất, gầy gò nhưng hai cánh tay mạnh mẽ, gương mặt gầy gò đen đen lại rất hợp với mái tóc dài khét nắng hoe vàng. Đôi mắt đó nhìn mình lại có thể sáng như vậy… Anh ta cười với mình nha… Hàm răng khoẻ mạnh, thật đều, lại trắng tinh. Nhật Vi thấy hai gò má mình nóng rang… quay qua nói nhỏ với Minh:
– Anh trước đây thật ra cũng rất đẹp trai nha. Chỉ hơi đen thôi…
– Thật không ?! – Minh nhe răng cười khoái trá.
Thằng Minh kia dường như có chút ngớ ngẩn. Thấy Minh và Nhật Vi vừa nhìn mình vừa xì xầm nói nhỏ cũng không thấy bực mình, chỉ cười cười ngây ngô vẫn đứng nguyên đó.
“Này… anh chị gì ơi…” – Một giọng nữ có vẻ khó chịu từ bên trong nói vọng ra. “Anh chị có gọi món ăn thì gọi, không thì cho em nó đi làm việc chứ…”
Giọng nói vừa dứt, thân hình thon thả quen thuộc của chị Ngọc Nga đã bước tới. Chị thấy Minh và Nhật Vi liền có chút ngớ ra, vẻ mặt liền âm trầm khó chịu ra mặt.
– Người giàu có dường như rất rảnh rỗi nha. Thích đến những nơi tồi tàn ăn uống để đổi khẩu vị hay sao ?
Nhật Vi có chút bực mình thái độ của chị Ngọc Nga, Minh phải vỗ vỗ bàn tay nàng để nàng không phản ứng lại.
– Chị Nga cho hai phần bò Beefsteak nha. Một đĩa khoai tây chiên… – Minh nói, chợt chỉ tay qua bàn Hoạt Hữu. – Cũng cho một set y như vậy cho bàn bên kia.
– Ok… – Chị Ngọc Nga gật đầu, quay người còn nắm áo thằng Minh ngơ ngơ kia lôi theo.
– Khoan đã chị ơi… – Minh gọi theo. – Hai đứa em muốn nói chuyện riêng với cậu ấy… có được không ?
– Không được… nó còn phải làm việc. – Ngọc Nga nói không chút thương lượng.
– Em trả thêm tiền để nói chuyện với bạn ấy…
Nhật Vi đặt lên bàn một tờ 500 ngàn, Ngọc Nga có chút ngạc nhiên, nhưng mặt lại tái đi, gằn giọng:
– Có tiền thì hay lắm sao ? Chúng tôi không cần.
“Cần… Cần… ai nói không cần…”
Ngay lúc này bà Sang, mẹ Ngọc Nga, cả người ục ịch nhanh bước tới. Bà ta cười híp mắt nhìn Nhật Vi, tiện tay rút tờ năm trăm ngàn, rồi quay lại xua xua tay đuổi Ngọc Nga vào nhà.
– Thằng Minh ngồi đó tiếp chuyện anh chị đi nha… Ngoan…
Thằng Minh ngơ ngơ ngác ngác ngồi xuống ghế. Thấy Nhật Vi nhìn mình, nó lại nhe răng cười.
– Bạn tên gì vậy ? – Nhật Vi hỏi.
– Chị Nga nói mình tên Minh đó.
– Bạn bao nhiêu tuổi ?
– Chị Nga nói Minh mười bảy.
– Tại sao phải là chị Nga nói ? Bạn không biết sao ?
– Tại… tại mình không nhớ. – Thằng Minh có chút tủi thân, cúi đầu thút thít.
Minh che mặt, thật không biết nói gì. Thật mất hình tượng kinh khủng ah. Nhật Vi lại nhíu mày, nàng thấy một nét vô cùng quen thuộc ở người thanh niên trước mặt.
– Đứng khóc… đừng khóc…
Nhật Vi rút cái khăn giấy, đưa cho thằng Minh. Nó lấy khăn chậm chậm lên mặt… không phải là chùi, mà là chậm chậm nước mắt. Minh lúc này lại thấy mái tóc dài của nó có một lọn nhỏ được thắt bím, cột thêm mấy sợi thun đủ màu sắc… Con mẹ nó… có phải không vậy ?!
Nhật Vi lúc này lòng như có sóng lớn. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào những ngón tay đen nhẻm của người thanh niên trước mặt. Hắn không vo tròn miếng khăn giấy đã sử dụng như mọi người, mà xếp nó lại… Mép chạm mép thật vuông vức đặt sang bên cạnh. Trong mắt Nhật Vi lúc này là một Hoàng Minh dịu dàng ẻo lả ngày nào, cũng thích xếp những miếng khăn giấy. Thật ngăn nắp gọn gàng cho vào cặp mang đi học… Hai mắt Nhật Vi như nhoè đi.
– Bạn nhìn mình đi… Bạn thấy mình có quen mắt không ? – Nhật Vi chồm lên nắm lấy tay thằng Minh, giọng nghẹn ngào hỏi.
Thằng Minh nhìn Nhật Vi, lại nghiêng nghiêng đầu như nhớ lại. Nó nhe răng cười, lắc đầu.
Nhật Vi thở dài chán nản ngồi xuống. Cũng phải thôi… đến tên họ mình còn quên thì làm sao có thể nhớ đến một người bạn. Nàng chỉ buồn bã ngồi im suy nghĩ, lại không để ý Minh bên cạnh mình vẻ mặt rất khác thường.
Minh lúc này mặt lúc trắng lúc đỏ. Nó gần như có thể khẳng định linh hồn đang chiếm cứ thân xác cũ của mình là Hoàng Minh, một Lê Hoàng Minh chân chính. Vì những hành động nhỏ của hắn, Nhật Vi còn nhận ra thì làm sao một người chiếm cứ toàn bộ ký ức của Hoàng Minh lại không nhận ra ?! Minh có kể qua với Nhật Vi rằng từ lúc tỉnh lại mình có tất cả ký ức của Hoàng Minh. Nhưng chính nó cũng không biết rằng, ký ức trong đầu nó hoàn toàn không phải là một bản sao, mà là toàn bộ bản chính bằng cách nào đó tách rời khỏi linh hồn vật chủ. Linh hồn Hoàng Minh đúng là đen đủi đi vào một cơ thể hoàn toàn trống rỗng chẳng lưu lại chút gì. Vì thế hắn mới lâm vào tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn như hiện nay. Như một đứa trẻ 6 tuổi nằm trong có thể thanh niên trưởng thành.
Lúc này bên trong bếp vang lên tiếng chuông, thằng Minh giật mình, vội vàng đi vào trong. Sau hai phút, hắn bước ra, trên tay cầm hai đĩa beefsteak nghi ngút khói đặt lên bàn. Vừa xong hắn liền đưa mấy ngón tay bị nóng cầm dái tai mình, còn nhảy tưng tưng xuýt xoa. Nhật Vi che miệng cười nắc nẻ. Minh lại ngơ ngẩn nhận ra… đem linh hồn của một thằng pêđê nhập vào cơ thể thô kệch của mình cũng ra nét duyên dáng nha. Ặc.
– Bạn ăn đi… mình không đói… – Nhật Vi đẩy đĩa thịt bò qua cho thằng Minh.
– Thật sự ? – Hắn tròn mắt, hỏi lại.
– Thật… bạn ăn đi nha…
Thằng Minh không khách sáo bắt đầu ngồm ngoàm ăn. Ăn xong một đĩa, nhìn sang thấy Minh cũng không ăn… Hắn chưa kịp mở miệng hỏi, Minh đã đưa sang.
– Cái này lại không đúng lắm… – Nhật Vi quay sang Minh nói nhỏ.
– Sao ?
– Hoàng Minh không thích ăn thịt, lại còn ăn nhiều như vậy… – Nhật Vi che miệng nói nhỏ.
– Phì… – Minh phì cười, nhéo nhéo vành tai Nhật Vi.
– Em và Hoàng Minh trước đây có bao giờ chịu qua cảm giác đói chưa ? Ý anh là đói đến đi không nổi, đói đến mờ cả mắt, đói đến nằm ngủ cũng co quắp cái bụng rỗng lại mới ngủ được…
Minh thở dài nhìn người đối diện đang ăn, nói tiếp:
– Đừng nói là mất ký ức, dù ném Hoàng Minh còn đầy đủ trí nhớ vào hoàn cảnh này sau vài tháng cũng sẽ thấy beefsteak là món ngon nhất trên đời.
Nhật Vi nhìn Minh, lại nhìn người thanh niên ăn uống ngồm ngoàm trước mặt. Nàng như thấy được quá khứ khổ cực của người mình yêu. Hai mắt Nhật Vi bất giác đỏ hoe, nắm lấy tay anh siết chặt.
“Anh muốn đưa nó về…”
“Em muốn đưa Minh về…”
Minh và Nhật Vi không báo trước bất ngờ cùng lên tiếng, lại cùng thốt ra một ý nghĩa tương tự nhau. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cùng mỉm cười vui vẻ.
Để lại thằng Minh tiếp tục ăn, Minh và Nhật Vi cùng đứng lên đi lại quầy chỗ bà Sang đang ngồi phe phẩy quạt.
– Tôi muốn tính tiền, hai bàn… – Minh chỉ tay, nói.
– À… Mỗi đĩa chín chục, bốn đĩa ba trăm sáu… Khoai tây bốn chục, 2 cái tám chục. Tổng cộng bốn trăm bốn chục ngàn.
Bà Sang thản nhiên nói vanh vách như chuẩn bị trước. Chị Ngọc Nga bên kia mặt có chút đỏ xấu hổ. Minh còn không biết mình bị hét giá sao, nhưng nó vẫn thản nhiên trả tiền.
Minh tính tiền xong vẫn không đi, mà nhìn gương mặt béo ụ của bà Sang, tìm lời lẽ phù hợp.
– À… chuyện là thế này… nhà tôi thiếu một người chạy việc vặt… Tôi thấy em Minh rất nhanh nhẹn… Tôi muốn hỏi không biết cô có thể tìm người khác thay thế… Để em Minh qua nhà tôi làm hay không ? Dĩ nhiên vì phiền toái này tôi sẽ đền bù hợp lý cho cô.
Bà Sang ngớ người, nhìn cậu thanh niên đẹp trai, mặc quần áo đắt tiền trước mặt. Bà thấy cung Tài vận của mình như đang nở hoa… Đầu óc bà Sang xoay chuyển thật nhanh, làm ra vẻ khó xử, nói:
– Thật ra thằng Minh là cháu bà con xa của tôi… Nó lại mồ côi, tôi nuôi nó từ thời nhỏ chừng này… Hơn mười năm dì cháu có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo…
– Thật là không nỡ xa nó… – Bà Sang kéo vạt áo chậm nước mắt, lộ ra một cái bụng ngấn mỡ.
Nhật Vi giấu mặt sau vai Minh nén cười, người đàn bà thật không hổ là bà chủ của anh suốt 10 năm. Cái gì mà có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo chứ ? Nhìn bà ta béo núc ních như thế, lại nhìn thằng Minh ăn uống như chết đói ngoài kia là hiểu. Quả là đê tiện.
– Chúng tôi không bán người… – Chị Ngọc Nga hùng hổ bước tới, mặc mẹ mình níu lại, vẫn nói oang oang. – Hai người thuyết phục được thằng Minh chịu đi theo mình thì tôi không có ý kiến. Không thì quên đi.
– Hừ… cái con nhỏ này…
Bà Sang nghiến răng kéo Ngọc Nga sang bên cạnh, nói gấp:
– Thật ra cũng không phải không thể. Nhưng nhà tôi nuôi nó cả mười năm… rất hao tốn đó…
– Mẹ… Nó thiếu nợ nhà này cái gì ? Nó làm bao nhiêu năm ở đây kiếm được mấy đồng ?
– Im ngay… cút vào nhà cho tao.
Bà Sang bắt đầu giận dữ thật sự, hét lên. Minh đứng bên cạnh mà hai chân cũng muốn nhũn ra. Nó hít sâu lấy lại bình tĩnh… Nó biết để đem được Hoàng Minh ra khỏi nơi này, mình phải vượt qua hai chặng thử thách, bà Sang và chị Ngọc Nga.
– Cô nói giá đi… – Minh nói.
Bà Sang đeo cái kính lão nhỏ tí lọt thỏm trên khuôn mặt béo mỡ, bắt đầu lẩm nhẩm tính.
– Ừm… để coi. Thằng nhỏ ăn uống cũng nhiều, còn tiền chỗ ở nha… Tháng coi như mười triệu đi… Năm mười hai tháng là một trăm hai mươi triệu… Mười năm là…
– Tôi cho bà hai trăm triệu… không đồng ý tôi đi tìm người khác.
Không để bà ta lảm nhảm tiếp, Minh nói thẳng một tiếng. Nó đã quá biết tính cách tham lam của bà ta. Dù số tiền bà ta cảm thấy mỹ mãn, đối với Minh hiện giờ cũng chẳng là bao. Vấn đề là nó không muốn chấp nhận đưa đầu ra cho mụ đàn bà tham lam này chặt chém.
– Hừ… Cậu cứ làm như cơm gạo là mưa hứng được không bằng… – Bà Sang hậm hực kể lể. – Tôi nuôi nó hơn mười năm, hơn mười năm đó.
Nhật Vi níu tay Minh lại, cơn giận đã dâng lên tới gương mặt xinh đẹp, giọng run run kềm nén nói:
– Bà nuôi người ta mười năm là nằm không ăn uống hay bắt người ta làm việc cả ngày hả ?
Minh chợt nhìn thấy bên trong có bóng một người đàn ông, ánh mắt nó loé lên tia ranh mãnh, nói tiếp lời Nhật Vi:
– Chưa kể bà nuôi một thằng bé tuổi đi học, lại cố tình không khai báo địa phương để không tốn tiền cho nó đi học… Đã vậy còn khai thác sức lao động trẻ em hơn mười năm… Bây giờ tôi đi hỏi cơ quan địa phương xem sao…
“Rầm…” – Bà Sang giận tím mặt, vỗ mạnh làm cái quầy cũng rung lên. Bà ta rít từng lời qua kẽ răng:
– Đi đi… bà vừa thách vừa đố đấy…
Minh kéo tay Nhật Vi, hai đứa quay đầu đi ra. Đi ngang qua thằng Minh, miệng còn đầy mỡ ngơ ngác, Nhật Vi níu tay Minh nói nhỏ:
– Đi thật sao ?”
– Em yên tâm… sẽ có người gọi mình lại thôi…”
“Khoan đã… Cô cậu gì ơi…”
Minh vừa nói dứt lời, một giọng đàn ông từ bên trong gọi ra. Minh như không nghe vẫn kéo Nhật Vi đi thẳng ra ngoài… Sau lưng liền có tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo. Một người đàn ông hói đầu, mặt đỏ ửng thở dốc, níu cánh tay Minh.
– Đừng đi… có gì nói chuyện được nha.
Minh mỉm cười, trong lòng lẩm nhẩm “chào ông chủ…”
————-+++++———–
Mười lăm phút sau,
Chiếc Bentley chậm chậm lăn bánh rồi hoà vào dòng xe. Bên trong xe, chị Ngọc Nga ngồi cạnh tài xế Dũng, thằng Minh ngồi cạnh Nhật Vi không ngừng sờ mó… cái ghế da, Minh ngồi bên ngoài miệng cứ cười tủm tỉm. Về phần, Hoạt và Hữu không còn chỗ ngồi đành phải ngồi taxi đi theo sau.
Về phần cuộc chiến căng thẳng kia lại kết thúc một cách nhanh chóng với kết quả bất ngờ. Đúng như Minh dự đoán, ông Sang là một người đàn ông nhút nhát… Ông ta rất sợ các vấn đề liên quan đến chính quyền. Có ông ta lên tiếng, bà Sang dù tức anh ách vẫn phải nhận số tiền ba mươi triệu để trả tự do cho thằng Minh. Sau đó chị Ngọc Nga nhất quyết muốn đi theo với lý do để thằng Minh yên tâm ngồi trên xe. Dù chị không nói, nhưng Minh cũng hiểu được, chị không yên tâm để hai người lạ chở thằng Minh đi chỗ nào không biết.
– Wah, nhà lớn như vậy nha…
Chiếc xe lăn bánh vào khuôn viên căn biệt thự Hoàng Minh, thằng Minh ngồi trong xe cứ há hốc trầm trồ. Mọi người bước xuống xe… Dì Kiều có chút ngạc nhiên khi Minh dặn dò sắp xếp một phòng ngủ cho một thằng con trai đen nhẻm dơ bẩn. Tuy nhiên, bà vẫn không nói gì bắt đầu chạy lo mọi việc.
Ngọc Nga có chút lạc lõng lúng túng đứng trong sân vườn, nhìn căn villa to lớn trước mắt lại càng có nhiều nghi vấn. Một nơi như thế này, người giúp việc có lẽ không ít, ai muốn thuê mướn một thằng vụng về như Minh chứ. Nếu là thằng Minh vài tháng trước vừa nhanh nhẹn, lại láu cá, có lẽ đến đây nó còn có chỗ hữu dụng. Nhưng sau lần tai nạn ô tô đó, nó như va đầu vào đâu… Sau khi được người ta nhận ra và đưa về nhà, nó quên sạch chẳng nhớ gì trước đây. Ngay cả tên mình cũng không nhớ.
Ngọc Nga chợt nhớ đến một bài báo mình đọc không lâu… Hiện giờ có những kẻ bắt cóc người đưa qua Trung Quốc bán nội tạng. Một trái thận cũng hơn tỷ đồng… huống chi là cả bộ đồ lòng nha. Hại chết vài người như thằng Minh, không phải là đủ tiền để xây một căn biệt thự như thế này sao ?! Ngọc Nga mặt tái mét, nhìn ra cái cổng rào cao vút sau lưng, lại nhìn quanh lại không thấy thằng Minh đâu. Nàng mím môi, đi sâu vào trong nhà, tim đập thình thịch thật nhanh… Bước vào gian phòng khách xa hoa sang trọng, nàng lại không thấy ai hết. Ngọc Nga chợt nghe tiếng la hét của thằng Minh hướng sau nhà, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, nhanh chạy tới… Trong đầu nàng liền tưởng tượng đến cảnh thằng Minh bị lột truồng, trói tay chân treo ngược lên, tóc bị nắm chặt, cổ bị kéo ra cho người ta cắt tiết…
– Không, Không… Đừng… Minh ơi…
Cả người lao qua khung cửa phía sau, Ngọc Nga chợt sững người đứng lại. Cảnh tượng trước mắt không có gì máu me như nàng tưởng tượng. Hai người thanh niên ăn mặc sang trọng kia đứng bên cạnh hồ bơi, vừa nói chuyện vừa cười tủm tỉm… Bên dưới hồ là… thằng Minh. Nó đang bơi. Nó không những biết bơi, mà lại bơi giỏi như vậy ?! Ngọc Nga há hốc, không tin nổi vào mắt mình. Ở chung nhà với thằng Minh hơn mười năm, nàng biết nó quá rõ. Minh thích đá bóng, dù sau lần tai nạn kia, nó không xin đi đá bóng nữa. Nhưng bơi lội khác đá bóng, không phải là cứ biết chạy, biết đá là chơi được nha. Nhất là bơi lội với kỹ thuật điêu luyện như nó đang thể hiện, có lẽ tương đương với một vận động viên bán chuyên nghiệp rồi. Vấn đề là thằng Minh đã tập luyện từ lúc nào ?
– Chị Nga, xuống bơi với em đi… Sướng lắm… ha ha… – Thằng Minh vẫy vẫy tay, miệng cười không khép lại được.
– Không… em… em bơi đi.
– Chị Nga ở đây ăn cơm chiều nha… – Minh bước đến, tươi cười nói.
– Không… tôi đi về.
Chị Ngọc Nga vừa đi như chợt nghĩ đến một khả năng khác, quay lại ánh mắt nhìn Minh như dò xét…
– Cậu… cậu không phải là… đồng tính chứ ?
– Ặc… – Minh há hốc nhìn chị Ngọc Nga.
Thấy ánh mắt chị đảo qua thằng Minh đang tung tăng bơi lội dưới hồ, Minh vỡ lẽ… cười có chút khó xem:
– Chị nghĩ đi đâu vậy ? Em có bạn gái đó nha…
– Thời buổi bây giờ nhìn bên ngoài sao biết được… – Chị Ngọc Nga bĩu môi nghi ngờ. – Vậy cậu nói thử xem sẽ giao cho thằng Minh làm cái gì ?
Minh thật tức muốn điên… Suýt mấy lần nó muốn nói hết ra cho chị Nga. Nhưng nó kềm lại được… Bí mật sâu kín kia, thời điểm hiện tại, chỉ mình Nhật Vi biết là đủ. Minh nhìn qua thằng Minh đang bơi, trong đầu liền hình thành một lý do hợp lý…
– Là như thế này… công ty ba em chuyên kinh doanh dụng cụ thể thao bơi lội… thường xuyên tài trợ các giải bơi lội phong trào ở thành phố. Mà tài trợ thì người ta mời tham gia… dù tham gia chỉ là hình thức thôi. Nhưng kết quả kém quá cũng khó xem… vì vậy em sẽ đưa Minh vào công ty Ba em như một nhân viên gì đó, không quan trọng, chủ yếu là đại diện công ty đi tham gia giải. Vậy thôi…
Minh nói một lèo, thầm thở phào khen mình sáng tạo tốt. Thật ra, sự thật không khác quá nhiều… Tập đoàn của ông Khánh sỡ hữu vô số công ty con, một trong đó là một doanh nghiệp làm đại lý độc quyền cho các thương hiệu lớn chuyên sản xuất dụng cụ trang phục bơi lội. Nhưng câu hỏi tiếp theo của chị Ngọc Nga làm nó liền hối hận…
– Nhưng mới gặp làm sao cậu biết nó biết bơi ? Còn là bơi giỏi như vậy ?
Minh dĩ nhiên không thể nói rằng bơi lội là bản năng đã luyện vào trong linh hồn Hoàng Minh. Dù nó có mất ký ức đi nữa nó vẫn còn bản năng nguyên vẹn… cũng như cái tính ẻo lả của nó vậy.
– Chị có xem phim Water World chưa ? – Đây là bộ phim Hoàng Minh yêu thích nhất trong ký ức của nó, Minh nói tiếp. – Nhân vật Mariner là nửa người nửa cá có bản năng bơi lội siêu cường, có thể thở dưới nước. Giữa những ngón tay, ngón chân có màng như vây cá…
Ngọc Nga nhíu mày nhìn những ngón tay mình lại nhìn qua thằng Minh ngụp lặn dưới nước lao đi như cá quẫy.
– Dĩ nhiên đó chỉ là một ví dụ thôi… Thực tế cũng không khác quá nhiều. Ý em là người làm trong ngành… chỉ cần nhìn qua là biết kẻ đó có bơi được không ? Thậm chí khả năng bơi lội có giỏi hay không ?
– Thật á… – Ngọc Nga cười tủm tỉm, khoanh tay nhìn Minh, hỏi. – Vậy cậu nói xem khả năng bơi lội của tôi thế nào ?
Minh làm ra vẻ ngạc nhiên, hơi bối rối rồi xoa xoa cằm đi quanh người Ngọc Nga như phán đoán. Ngọc Nga mỉm cười đắc ý, xem ra mình sắp lật mặt được tên giỏi nói phét này rồi…
– Chị Nga nha… đừng nói khả năng bơi lội, mà nên nói là chị hoàn toàn không biết bơi. Cũng hầu như không có khả năng học bơi… Vì chị không thể chịu được mực nước quá ngực, thậm chí chỉ úp mặt vào thau nước nín thở chị cũng không làm được. Em nói như vậy có đúng không ?
Minh càng nói Ngọc Nga càng há hốc miệng không khép lại được. Thật sự trên đời có khả năng nhìn người phán đoán được khả năng bơi lội sao ?
– Vậy… tôi tạm thời tin cậu. Tôi về trước.
– Để em nói anh Dũng đưa chị về…
– Thôi để tôi đón taxi…
– Không sao… đừng ngại.
Minh đưa chị Ngọc Nga ra ngoài, sau lưng còn nghe giọng thằng Minh eo éo phấn khích.
“Ah… chị xuống đi… chị xuống đi…”
Minh quay lại thì thấy Nhật Vi từ lúc nào đã thay đồ bơi vào, mái tóc dài búi thật cao. Từng bước xuống hồ.
– Ha ha… vui quá… lâu lắm rồi em mới vui như vậy…
– Hi hi…
Nhật Vi mặt hơi đỏ, nhìn thằng Minh cả người cao lớn lại cứ bám lấy nàng như một đứa con nít. Thằng Minh vòng tay ôm quanh bờ eo nhỏ mềm mại của Nhật Vi, gối cằm lên bờ vai nàng, hai mắt nó nhìn xuống hai bầu vú căng tròn trắng muốt của nàng, miệng lẩm bẩm than thở:
– Chị thật đẹp nha. Ngực chị to quá… to hơn cả chị Ngọc Nga.
Nhật Vi che gương mặt đỏ ửng, không biết nói gì. Dù ý thức rằng đây là thân xác của Minh, người mình yêu, bên trong cái đầu kia lại là linh hồn thiếu nữ của người bạn thanh mai trúc mã của mình… Nhưng ngoài Hoàng Minh, nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi một người con trai khác như vậy, tim có chút đập rộn lên.
– Ê ê… buông tay…
Lúc này, Minh vừa quay vào thấy cảnh tượng Nhật Vi trong vòng tay một thằng thanh niên cao khều, mặt đen nhẻm, dù mang hình thái của chính mình, nó vẫn thấy máu nóng dâng lên mặt. Minh nghiến răng tuột luôn quần áo còn mỗi chiếc quần lót bước vội xuống hồ. Cái quần thường mặc bơi hàng ngày của nó khi nãy Nhật Vi đã đưa cho thằng Minh mặc.
– Trời ơi… người đâu vô duyên quá… – Thằng Minh xấu hổ mặt đỏ gay, giấu sau cổ Nhật Vi kêu ré lên.
– Hi hi… anh làm gì vậy ? Doạ người ta sợ đó… – Nhật Vi cười ngất, còn lùi lại che thằng Minh như bảo vệ.
– Sợ cái gì, nó không có sao… giả bộ thì có… – Minh hậm hực nghiến răng lao đến, vươn tay bắt lấy Nhật Vi.
– Anh mới là người hay giả bộ đó… suy bụng ta ra bụng người… Á…
Minh vừa kéo Nhật Vi ôm vào lòng, định trừng phạt nàng vì tội dám để thằng con trai khác ôm ấp. Nhưng khi ánh mắt nó nhìn thấy một cái sẹo nhỏ vừa khép miệng còn đo đỏ trên ngực Nhật Vi, liền thấy trái tim mình rúng động.
– Đừng nhìn… xấu lắm… – Nhật Vi nhận ra ánh mắt của Minh, liền lấy tay che lại.
Minh vòng tay kéo ghì Nhật Vi vào lòng, giở tay nàng ra, cúi xuống hôn lên vết sẹo mảnh như một vết cào xước đỏ hồng trên ngực nàng.
– Không… nó không xấu… mạng sống của anh chỉ dựa vào nó để giữ lại… làm sao nó có thể xấu được… – Minh thì thào, đón lấy đôi môi mềm mại của Nhật Vi, hôn thật sâu.
Nhật Vi thấy tim mình như được tắm trong dòng suối mát, rung động hạnh phúc. Nàng hôn rít lấy môi Minh, hai chiếc lưỡi tìm đến nhau. Hai đứa hôn đến say mê quên cả trời đất… Quên cả bên cạnh còn một thằng con trai đen nhẻm đang tần ngần đứng nhìn, chốc chốc môi hơi dẩu ra, cái lưỡi đưa ra quơ quơ… bắt chước.
————-+++++++————–