Hoán Mệnh - Chương 17: Tránh xa những tấm kính
Ngày thứ ba Nhật Vi nhập viện lại chính là sinh nhật thứ 17 của Nhật Vi. Bữa tiệc sinh nhật lẽ ra tổ chức tại nhà hàng 5 sao hoành tráng lại gói gọn đơn giản trong một phòng bệnh viện. Bà Vượng, mẹ Nhật Vi, phải mang theo cả đồ trang điểm để make-up cho con gái một chút, không quá nhợt nhạt tiếp đón bạn bè vào thăm. Đến giữa trưa hoa tươi, quà tặng tràn ngập phòng bệnh của Nhật Vi.
Sau giờ học buổi sáng, khi ba đứa Hoàng My, Na Na và Bội Linh đến thì bà Vượng đã khá mệt mỏi ngồi trên sofa trong phòng. Nhật Vi thì đã ngủ thiếp đi…
– Hoàng Minh không đến với tụi con sao ? – Bà Vượng thấy đám bạn thân của Nhật Vi đến liền hỏi.
– À dạ, Hoàng Minh bận một chút đến sau ạ. – Bội Linh nói.
– Con thấy cô mệt rồi. Hay cô về nhà nghỉ đi… Chiều nay tụi con ở đây với Vi… – Hoàng My nói.
– Ừ… vậy… cô về nghỉ chút. Hơn 5h00 cô quay lại nha.
– Dạ, cô cứ nghỉ đi ạ. Ở đây tụi con lo cho Vi. Cô yên tâm.
Bà Vượng vừa đi ba đứa nhìn nhau che miệng cười rúc rích. Quay lại thấy Nhật Vi còn ngủ, ba đứa bắt đầu chia ra hành động. Bội Linh, Hoàng My đi ra ngoài phòng liên hệ tìm một chiếc xe đẩy. Na Na tìm trong tủ áo ra một cái khăn lông, mở balo lấy băng keo bắt đầu công việc.
Nghe tiếng động lạ, Nhật Vi tỉnh lại thấy Na Na đang dán cái khăn lông phủ lên ô kính trên cửa phòng.
– Bạn đang làm gì vậy ?
– Suỵt suỵt… im lặng lát biết nha… – Na Na giơ ngón tay trên môi, còn nháy mắt ra vẻ bí ẩn.
Năm phút sau, cửa phòng bị đẩy vào. Bội Linh, Hoàng My mặt mày lấm tấm mồ hôi đẩy một chiếc xe đẩy hàng phía trên là một thùng quà gói giấy màu vuông vức, thật to… còn có vẻ rất nặng. Nhật Vi ngồi trên giường, khoác xéo một vai áo lộ ra lớp vải băng vết thương. Nàng tròn mắt há hốc nhìn hộp quà to lớn đang đẩy đến cạnh giường.
– Trời đất ơi… – Nhật Vi bưng kín hai gò má thản thốt kêu lên.
– Happy Birthday… yeah… Chúc mừng sinh nhật bạn nha…
– Happy Birthday….
– Chúc mừng sinh nhật nha…
– Cảm ơn nha…
Nhật Vi và ba đứa bạn ôm nhau vui vẻ. Nhưng ánh mắt nàng lại nhìn ra cửa, thoáng chút buồn. Nhật Vi cũng không hỏi về Hoàng Minh, vì khi nãy đoạn đối thoại của mẹ, nàng đã nghe được.
– Khui quà đi…
– Ừ… mở quà đi…
Nhật Vi được Hoàng My đỡ xuống giường, đến trước hộp quà khổng lồ. Bội Linh bên kia lén đứng sát cửa, khoá trái lại.
– Mình biết cái gì rồi… Là gấu bông phải không ? – Nhật Vi vừa mở hộp quà vừa đoán.
– Hi hi… cũng gần đúng.
– Khá giống nha. Cũng có lông đấy, mà ít thôi.
– Hi hi… con nhỏ này…
Nhật Vi mở lớp băng keo có chút mệt mỏi. Nàng nhặt con dao thái lan gọt trái cây đầu giường bắt đầu rạch…
– Ahhh… bỏ dao xuống… trời ơi…
– Tại sao… nhanh hơn mà…
– Không được… hàng dễ vỡ nha… dùng tay thôi…
Nhật Vi đành theo ý ba đứa bạn, chậm chậm tháo dỡ gói quà. Đến lúc nàng mở một phần nắp hộp ra liền há hốc không khép miệng lại được… Một cơ thể thanh niên cao lớn đứng vụt dậy… Trong hộp quà nào có con gấu bông nào. Mà chính là Hoàng Minh, lại trần như nhộng chỉ có một cái nơ đỏ thật lớn thắt ngang hông che đi chỗ đó.
– Happy Birthday Nhật Vi…
Minh cười toe toét tay cầm một cái hộp nhung đen đưa đến trước mặt Nhật Vi. Nàng che miệng nén cười, hai mắt lại đỏ hoe, đưa tay mở hộp ra. Ba đứa con gái cũng nhao nhao chụm đầu lại xem… Trong hộp là một sợi dây chuyền bạch kim với phần mặt dây là một chiếc chìa khoá nạm kim cương lấp lánh tuyệt đẹp.
– Wah… đẹp quá đi mất…
– Ôi… đẹp quá…
– Chìa khoá… vậy ổ khoá ở đâu a ? – Na Na hỏi.
Lúc này cả bốn đứa con gái đều nhìn về phía Minh. Ánh mắt đều dừng lại trên ngực Minh. Minh cũng đang đeo một sợi dây chuyền, bản to hơn cho nam, với mặt dây là một cái ổ khoá nhỏ hình trái tim. Hoàng My, Na Na, Bội Linh lúc này đều che miệng như hiểu ra chuyện gì. Chuyện này thật sự không nằm trong kế hoạch nha.
Minh bước ra khỏi cái khỏi hộp quà, quỳ xuống một gối, nắm tay Nhật Vi, giọng hơi nghẹn ngào nó nói:
– Dù ở cuộc đời này, hay cuộc đời trước… Anh chỉ bắt đầu thấy nuối tiếc thời gian còn lại của cuộc đời mình, từ lúc anh nhận ra anh yêu em. Nhật Vi… em làm bạn gái anh nhé…
Nhật Vi che kín miệng, nước mắt không thể kiểm soát lăn dài trên mặt. Nàng chợt oà khóc nức nở, nhào vào lòng Minh. Minh lấy sợi dây chuyền ra đeo lên cho Nhật Vi, cúi xuống đón lấy đôi môi run rẩy của nàng… Hai đôi môi dính chặt vào nhau, hai trái tim như đập cùng một nhịp.
– Ôi… lãng mạn quá…
Ba đứa Hoàng My, Bội Linh, Na Na mắt cũng đỏ hoe nhìn cảnh tượng sinh nhật đáng nhớ này. Cả ba đứa ít nhiều đều thích Minh, nhất là sau đêm hoang dại đó ở Vũng Tàu. Nhưng cả ba đều biết, nếu có một ngày phải chọn một trong bốn đứa, Hoàng Minh chắc chắn sẽ chọn Nhật Vi. Và ngày đó đã đến sớm hơn dự kiến… Mũi dao định mệnh ngày hôm đó đã phá vỡ rào cản tâm lý cuối cùng để tình bạn của Nhật Vi và Hoàng Minh thăng hoa trở thành tình yêu.
– Ôi… mới biết mùi trai nó thế nào… bây giờ lại phải kẹp gối ôm ngủ rồi… – Na Na than thở.
– Ừ… mình cũng chán dưa leo lắm rồi…- Bội Linh tặc lưỡi nói.
– Phì… hai bạn làm mình xấu hổ quá đi mất… – Hoàng My che mặt gắt lên.
Na Na chợt thì thào, càng nói hai mắt càng sáng lên:
– Mà… Nhật Vi và Hoàng My yêu nhau thì cứ yêu… lâu lâu mượn Minh sài đỡ không được sao ?
– Ừ ha…
Cả ba đứa Bội Linh không ai bảo ai, vây quanh Nhật Vi và Hoàng Minh. Bàn tay ai đó còn tiện thể đặt lên cái mông trần của Minh, nắn nắn.
– Nhật Vi thân với ba đứa mình đúng không ?
– Đúng đúng… rất thân nha…
Nhật Vi mặt đỏ ửng nhìn ba đứa bạn háo hức chờ đợi, nàng phì cười, ánh mắt lại có chút nghiêm túc, nói:
– Nếu mấy bạn không yêu Minh… thì mình sẽ không ngại những chuyện khác đâu…
– Wah… hoan hô Nhật Vi…
– Đả đảo giai cấp tư sản…
– Hi hi… ha ha…
“Cộc cộc cộc…” – Ngay lúc này tiếng gõ cửa vang lên làm cả đám giật thót cả người.
“Nhật Vi… sao khoá cửa vậy ?! Bác Khánh đến tặng quà sinh nhật cho con đây…” – Giọng của ông Vượng, ba Nhật Vi vang lên bên ngoài.
Minh lúc này rối điên lên rồi. Nó như bị bắt gian cuống cuồng định chui xuống giường. Bội Linh níu Minh lại, chỉ vào cái thùng quà… Không còn suy nghĩ được gì. Minh kéo thùng quà ra khỏi xe đẩy, bước vội vào trong. Bốn đứa con gái đậy nắp lại, còn lấy một hộp quà khác đặt lên trên.
Nhật Vi leo lên giường, đắp chăn lên. Ba đứa Hoàng My hít thở sâu lấy lại bình tĩnh… mở cửa.
– Ơ… mấy đứa bây làm gì lâu vậy ? Khoá cửa, còn dán cả kính. – Ông Vượng vừa bước vào liền hỏi.
– Dạ, tụi con thay đồ. – Bội Linh nhanh miệng nói.
Ông Vượng gật đầu cho qua chuyện, bước lại cạnh giường đặt tay lên trán Nhật Vi thử nhiệt. Ông Khánh bước vào tay cầm một hộp quà nhỏ, gật đầu chào mấy đứa, liền bước đến bên này giường.
– Chúc mừng sinh nhật con… Ủa, hộp quà to như vậy ah… sao để giữa lối đi thế này.
– Ahh… bác ơi… đừng…
Bốn đứa con gái cùng la hoảng, nhưng ông Khánh đã cúi người xuống nhấc thùng quà lên.
“Roẹt…”
Băng keo dán đáy hộp không chịu nổi trọng lượng bên trong bung ra, cả cái thùng to bất ngờ nhẹ bỗng được ông Khánh giở lên cao… Bốn đứa con gái, một nằm trên giường, ba đang đứng dưới đất cùng bưng kín gương mặt đỏ bừng.
Hành lang tầng hai, khoa Hồi sức, bệnh viện Hoà Đức buổi trưa khá vắng lặng, im ắng… Bất ngờ một tiếng đàn ông hét lên…
“Ah… cái thằng này…”
Cửa phòng 217 bật tung ra, Hoàng Minh cả người trần trụi, tay giữ chặt cái nơ đỏ che giữa hai chân, lao ra như gió… Sau lưng nó, hai người đàn ông trung niên đuổi theo la hét inh ỏi…
“Đứng lại đây…”
“Mày điên à… mặc quần áo vào…”
“Đứng lại…”
———–++++++++———–
Một tuần sau,
Sáng hôm nay Nhật Vi xuất viện. Sân bệnh viện Hoà Đức lại một lần nữa đỗ kín một hàng siêu xe bóng lộn. Ban Giám đốc bệnh viện tiễn bệnh nhân và gia đình ra đến tận xe, còn gửi lời chúc ấm áp “Hẹn gặp lại…”
Chiếc Maybatch dẫn đầu đi trước. Chiếc Bentley đen nối đuôi đi theo sau. Nhật Vi không đi chung với ba mẹ mà ngồi chung xe với Hoàng Minh và ba đứa Hoàng My. Buồng xe sau chật kín, Hoạt phải ngồi ghế cạnh tài xế, còn Hữu đi nhờ xe ông Khánh.
Bên trong chiếc Bentley, giọng nói oan oan của anh Dũng từ buồng lái xe và tiếng cười nắc nẻ của đám con gái làm bầu không khí vui vẻ thoải mái.
“Thật sự lúc đó tôi suýt rớt tim ra ngoài… Đang đứng hút thuốc trong bãi xe, tự nhiên tôi nghe còi thổi rét rét… rồi thấy cậu Hai từ cầu thang vọt ra… cả người không mặc gì vừa che mặt, vừa chạy… cái nơ đỏ cứ bay bay phất phơ… ông già bảo vệ phía sau thì thổi còi khàn cả cổ, cố đuổi theo…”
“Tôi mở sẵn cửa xe sau, cho xe lăn bánh từ từ để cậu Hai đuổi kịp… vọt nhanh ra cửa sau bệnh viện… thật hú hồn ah…”
“Sáng nay vừa chạy xe vào bệnh viện, ông già bảo vệ đó lại tới nhìn nhìn một lúc lâu rồi làu bàu bỏ đi…”
– Ha ha…
– Ha ha… ôi… cười chết mất…
Bốn đứa con gái ôm nhau cười lăn cười bò. Minh cũng cười đến chảy nước mắt, gò má chợt nhận được một nụ hôn ấm áp của Nhật Vi. Nàng cười thật tươi, ánh mắt ươn ướt vì cười nhiều lại ánh lên sự hạnh phúc ấm áp. Minh cầm tay Nhật Vi đưa lên miệng, hôn lên những ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần của nàng.
Sau ngày đầu tiên Nhật Vi nhập viện, về nhà Minh đã suy nghĩ rất nhiều. Trong tim nó tràn ngập một loại cảm xúc kì lạ về Nhật Vi, đủ mọi mùi vị sắc thái. Nhớ đến giây phút hai đứa ân ái, nó có mùi vị ngọt ngào hạnh phúc. Nhớ đến giây phút nàng bị mũi dao đâm vào người, nó lại có mùi chua xót, đau đớn. Minh nhận ra mình đã yêu Nhật Vi.
Nhưng cũng chính vì nhận ra mình yêu nàng, Minh lại đau khổ suy nghĩ về câu hỏi của nàng. Nó không muốn lừa dối nàng, nhưng nó phải trả lời thế nào… trả lời thế nào để Nhật Vi không rời xa nó. Ngày thứ hai Nhật Vi nằm viện, sau giờ học Minh đến bệnh viện. Đầu óc nó rất nặng nề, nó vẫn chưa có câu trả lời hợp lý cho vấn đề của mình. Khi gặp Nhật Vi, nhìn thấy gương mặt xanh xao của nàng, lòng nó đau nhói liền quyết định nói ra tất cả… Nhưng nó chưa kịp nói thì Nhật Vi đã nói trước…
“Em không cần anh trả lời câu hỏi đó nữa… Vì đối với em, anh là Hoàng Minh hay không cũng không còn quan trọng, anh là người em yêu… thế là đủ rồi.”
Minh không biết diễn tả cảm xúc của nó lúc đó như thế nào. Vỡ oà hạnh phúc lan toả toàn thân. Nó đặt lên môi Nhật Vi một nụ hôn thật sâu thật nồng nàng, thầm hứa sẽ dành cho nàng một món quà sinh nhật thật bất ngờ, thật đáng nhớ… Vì thế, ngay từ hôm sau Minh đã nhờ ba đứa Bội Linh giúp đỡ thực hiện kế hoạch.
Na Na đang ngồi dưới sàn xe vì không muốn chen chúc làm động vết thương của Nhật Vi, lên tiếng:
– Mấy bữa nay đám con trai cứ hỏi mình về bạn… Hi hi… mà biết tụi nó hỏi gì nhiều nhất không ? – Na Na nén cười hỏi.
– Hỏi gì ?! – Cả đám con gái nhao nhao hỏi.
Na Na che miệng nói, ánh mắt nhìn lom lom vào ngực Nhật Vi:
– Hỏi xem… Nhật Vi trúng một dao đó trên ngực là nằm chỗ nào ?! Không biết có để lại sẹo không ?!
– Phì… hi hi… – Cả đám con gái cười phá ra cười.
– Bọn chúng quan tâm đến chuyện đó làm gì nhỉ ? Hoàng Minh còn không quan tâm mà… – Bội Linh bĩu môi nói.
Nhật Vi có chút ngượng ngùng, nhìn qua Hoàng Minh. Nàng lại bắt gặp ánh mắt hau háu của Minh đang nhìn xuống ngực mình.
– Anh nhìn gì chứ ? – Nhật Vi hơi đỏ mặt hỏi.
– Anh muốn xem đó… – Minh nhướng nhướng người như muốn nhìn qua cổ áo nàng.
– Không được… nó xấu lắm… – Nhật Vi che cổ áo, mặt đỏ ửng gắt lên.
– Xấu thế nào mà trên người em cũng đều đẹp hết…
– Thật không ?
– Thật.
“Ui ui… hai người này làm mình nổi hết da gà lên nè…” – Na Na giơ cánh tay mình lên, giãy nảy hét inh ỏi.
– Ha ha…
Hôm đó ông bà Vượng tổ chức tiệc tại nhà chúc mừng con gái hồi phục mạnh khoẻ.
Nhà Nhật Vi là căn hộ Penthouse hai tầng duplex, 370 mét vuông của cao ốc cao cấp bậc nhất thành phố. Bữa tiệc có khu vực bàn ngồi phía trong nhà dành cho người lớn, còn có khu vực đứng bên ngoài sân quanh hồ bơi nhỏ có thức ăn xiên que, quầy cocktails dành cho giới trẻ.
Trong nhóm giới trẻ hôm nay ngoài nhóm Hoàng Minh và bốn đứa Nhật Vi thì còn một số thanh niên trai gái con cháu bạn bè của ông bà Vượng. Nhật Vi là nhân vật chính của buổi tiệc nên cứ phải đi chào hỏi cảm ơn từ khu trong đến khu ngoài.
Hoạt và Hữu vẫn đi theo Minh như hình với bóng. Ban đầu Minh đồng ý hai người lên đây với chủ ý để họ cùng ăn uống thư giãn với mình, dù sao trên danh nghĩa vẫn là bạn cùng lớp nha. Nhưng hai tên mặt đen nhẻm này chỉ uống hai chai nước suối, ăn cũng không ăn, mặt cứ trơ trơ ánh mắt nhìn quanh như sát thần. Minh thật hết cách, chỉ mong chuyện bà mẹ kế này mau kết thúc.
Minh ngồi trên ghế cao tại quầy bar, nhâm nhi ly cocktail, mái tóc đen dài phất phơ lãng tử. Người trong giới không ít người nhận ra thân phận của Hoàng Minh… Vừa đẹp trai vừa con nhà cự phú, trăm đường không lỗ lã nha. Không ít cô gái muốn đến bắt chuyện với Minh, nhưng đều bị một hàng rào hai cây cột nhà cháy và ba đứa con gái gầm gừ nhe răng chặn lại.
– Nhật Vi này sao còn chưa về đây… về tuyên bố chủ quyền đi chứ. Kẻ thù vây ráp quá nhiều rồi…
Ngay lúc này điện thoại Minh rung lên. Nó rút điện thoại ra, mở tin nhắn từ một số điện thoại lạ… Minh thoáng nhíu mày, khó hiểu:
“Tránh xa những tấm kính…”
Minh thử bấm máy gọi lại, nhưng bên kia đã tắt máy.
Tránh xa những tấm kính sao ? Minh nhìn quanh. Khuôn viên khu vườn nhỏ nằm tại tầng 28, để không che chắn tầm nhìn đắt giá của căn hộ, rào chắn an toàn bao quanh khuôn viên được thiết kế hoàn toàn bằng kính cường lực 15 ly. Mỗi tấm kính được trồng đứng xuống nền nhà, đưa lên không có khung sắt, hoàn toàn không cản trở tầm nhìn của gia chủ. Nếu đối với một người sợ độ cao sẽ không dám đứng gần những rào chắn như có như không như vậy. Nhưng thực tế loại kính này vô cùng kiên cố, đạn bắn không xuyên, búa đập không bể. Ngay cả vị trí Minh đang ngồi cũng kế sát một tấm kính, nó chỉ nghiêng đầu cũng thấy được những mái nhà nho nhỏ nhấp nhô bên dưới. Rất cao ah… nếu mà…
“Bộp” – Một cái vỗ vai làm Minh giật thót mình, quay lại.
– Vào đây với Ba.
Ông Khánh mặt hơi ửng đỏ men rượu, kéo tay Minh lôi đi không cho từ chối. Vào đến khu vực nhà trong, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Minh làm nó lúng túng. Ông Khánh kéo Minh đến cái bàn nơi ông ngồi khi nãy. Nhật Vi đang đứng đó sau lưng ba mẹ, đầu hơi cúi thấp, môi mím lại. Bên cạnh nàng có một thanh niên cao lớn khá điển trai, ánh mắt chốc chốc cứ liếc sang nhìn Nhật Vi.
Ông Khánh kéo Minh đến để nó đứng sau lưng ông, ông thì ngồi xuống ghế mình. Minh nhận ra trong bàn này ngoài ba mẹ Nhật Vi còn mấy khuôn mặt doanh nhân khác trong đó một người danh tiếng và tài sản không hề thua kém ông Khánh, ba Hoàng Minh. Người đó trong giới bất động sản có danh hiệu là “Thổ vương” Nguyễn Bá Đào, Chủ tịch Tập đoàn Liên Châu, có quy mô tổng tài sản hơn 150 ngàn tỷ.
– Đây nó đây… Ông nói cái gì con tôi không xứng với con bé ?!
Lúc này, ông Khánh lên tiếng, mặt đỏ lên ra vẻ tức tối. Ông Đào khá mập, mở miệng liền cười ồ ồ như trêu tức, chỉ thằng thanh niên đứng bên cạnh Nhật Vi, nói:
– Thằng Minh không tệ… Nhưng thằng Hào nhà tôi cao hơn 1,8 mét. Du học Anh quốc Đại học Cambridge năm nhất… Ha ha…
– Hừ, thằng Minh chưa đến tuổi thôi. Còn sau muốn du học thì nước nào tôi chả đưa nó đi được sao ?! – Ông Khánh hậm hực nói.
Hai ông chủ lớn dù thường ngày rất thân, giờ có men rượu vào là chọc ngoáy nhau chẳng chút khách sáo. Ông bà Vượng, ba mẹ Nhật Vi ngồi im, rất áy náy với ông Khánh lại không dám lên tiếng. Dù ông Vượng có là ông chủ lớn thì trước hai vị trước mặt lại không dám đắc tội người nào.
– Thôi, thôi… tôi nói như thế này… – Ông Đào bóp bóp vai ông Khánh, nói. – Thằng Hào con tôi đang nghỉ hè ở nhà 2 tháng… Vậy cứ cho hai thằng con trai cạnh tranh công bằng đi nha… Ông bà Vượng cũng phải tạo điều kiện công bằng, cho chúng nó gặp gỡ đi chơi với nhau…
– Ai chinh phục được trái tim con bé Vi thì cho làm đính hôn luôn. Học xong rồi cưới… năm sau có cháu bế… khà khà…
– Hừ, thằng Minh và con Vi là thanh mai trúc mã… cạnh tranh cái rắm ah. – Ông Khánh nóng máu văng tục.
– Ê ê… già rồi chửi bậy cha nội… khà khà…
Minh nhìn Nhật Vi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nàng. Nó hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
– Con xin phép được nói ạ.
Ông Khánh và ông Đào đang hậm hực nhau vừa nghe Minh nói, liền dừng lại, lắng nghe.
– Như bác Đào vừa nói, con sợ cạnh tranh như vậy là không công bằng đâu ạ. – Minh điềm tĩnh nói.
– Ah… vậy sao ? – Ông Đào cười híp mắt, nói. – Bác biết nói như vậy là có hơi ép con. Dù sao thì thằng Hào nhà bác nó có nhiều điểm mạnh như vậy ah… Đẹp trai có thể thua con một ít, nhưng rất nam tính mạnh khoẻ nha… con gái bây giờ cũng không thích kiểu con trai mềm yếu mà… ha ha…
Thanh niên tên Hào có chút ưỡn ngực, ánh mắt có chút từ cao nhìn xuống Minh.
– Dạ, con không ý nói như vậy. Ý con là sẽ không công bằng cho anh Hào thôi…
Minh bước qua, lấn người Hào một cái lảo đảo, giành chỗ đứng bên cạnh Nhật Vi. Thật tự nhiên, trước ánh mắt mọi người, Minh nắm lấy tay nàng.
– Vì Nhật Vi đã là bạn gái của con.
Nhật Vi ngượng đỏ mặt, chỉ cúi đầu, cũng không rút tay lại.
– Chuyện con có mềm yếu hay không có lẽ phải hỏi nàng mới biết được…
Mặt Nhật Vi càng đỏ rực, đầu gục xuống như muốn giấu vào trong ngực. Ông bà Vượng tròn mắt nhìn con gái, ông Khánh khoái trá lại quay qua vỗ vỗ vai ông Đào an ủi. Lúc này Minh lại nói tiếp:
– Còn chuyện đính hôn, kết hôn hay sinh con… Con xin phép chưa tính tới… Vì tuổi con và Nhật Vi đều trẻ, không lớn như anh Hào, nên bọn con không vội.
– Ha ha… Hay…
Minh vừa nói xong ông Khánh vỗ bàn cười lớn. Ông Đào mặt béo giật giật rồi cũng nhe răng cười, nói:
– Thằng nhỏ này đúng là thừa hưởng cái miệng của ông nha… Thối đéo chịu được…
– Ê ê… già rồi chửi bậy cha nội… khà khà… – Ông Khánh cười lớn, nhái lại nguyên văn.
Bữa tiệc náo nhiệt cho đến chiều tối… Món ăn liên tục được đổi mới, rượu nặng nhẹ các loại tràn ngập cho đến lúc khách mời đều chếnh choáng say mới có người lục tục ra về. Minh và bốn đứa Nhật Vi uống cũng khá khá các loại cocktail nhưng nó không say. Vì từ bên trong chốc chốc lại có một ánh mắt nhìn vào nó chằm chằm.
Bà Vượng mẹ Nhật Vi rất thắc mắc câu nói của Minh khi nãy ah. Nó mềm yếu hay không thì liên quan gì đến con gái bà ? Không lẽ bao lâu nay vì tưởng thằng Minh là đồng tính lại vô tình giao trứng cho ác rồi ?! Vậy mà đến cuối bữa tiệc bà vẫn nhịn được không đem Minh ra tra hỏi.
– Con chào cô chú. Bọn con xin phép…
Minh cúi đầu chào Ba Mẹ Nhật Vi, liền không dám đợi lâu quay người vọt nhanh ra thang máy. Đám Hoàng My ba đứa sẽ do Minh đưa về, còn mãi chia tay chia chân với Nhật Vi như thể ngày mai không gặp lại vậy.
Khách mời đã về gần hết, hàng lang thang trống trải. Hoạt và Hữu đã bấm thang mở sẵn chờ Hoàng Minh bước vào trước. Hai người cũng không vội bước vào, mà bấm giữ nút chờ ba cô gái đi sau.
Minh tựa lưng vào vách trong của buồng thang máy nhìn quanh có chút cảm thán. Thang máy của toà cao ốc này cực kỳ sang trọng… cái gì cũng bóng loáng lấp lánh làm Minh có chút hoa cả mắt. Trần phủ pha lê óng ánh, bốn vách lại dùng đá cẩm thạch trắng mát lạnh, sàn lại lót kính cường lực đen bóng lộn thật đẹp ah… Ngay lúc này, mí mắt Minh có chút giật giật nhìn xuống chân mình…
Kính nha… lời cảnh báo kia đã nhắc nhở nó tránh xa những tấm kính. Minh có chút lưu tâm, nhưng tất cả đều tập trung vào những tấm kính ban công bảo hộ bao quanh khu vực hồ bơi kia… Nhưng Minh đã nghĩ sai, để giết nó không nhất thiết phải để nó rơi ra khỏi ban công. Nếu nó rơi khỏi buồng thang máy từ tầng 28 thì kết quả không khác gì. Vả lại, kính ban công thì có rất nhiều, làm sao để chắc nó sẽ đứng tựa ở đâu mà ra tay. Còn kiểm soát thang máy thì dễ hơn nhiều… Minh chắc chắn sẽ dùng thang máy… chỉ cần có sự chuẩn bị gì đó làm những tấm kính này bất ngờ vỡ vụn đúng thời điểm… Hai tay Minh nắm chặt thanh nắm sau lưng, ánh mắt lén nhìn lên cái camera an ninh trên góc buồng thang máy.
Minh cảm nhận được sự uy hiếp vô hình đang tới gần. Tính mạng của nó đang nằm trong tay người khác, chỉ đơn giản quyết định bằng một cái bấm nút. Nhìn cửa thang máy cách mình trên hai mét… Nó có thể nhảy với điều kiện điểm tựa chân không mất. Mồ hôi Minh rịn ướt trán, cơ thể vẫn đứng im không chút thủ thế, nhưng cơ bắp toàn thân đã căng cứng chuẩn bị…
“Bạn đó… cứ uống chút vào là lè nhè dài dòng…”
“Hứ… bạn không vậy sao ?!”
Giọng nói của ba đứa con gái vang lên ngay ngoài cửa. Hoàng My bước đến, mũi giày cao gót chuẩn bị bước vào thang… Minh không còn lựa chọn, hét lên:
– ĐỨNG LẠI…
“Rắc… rắc…”
Ngay khoảnh khắc Hoàng My sững sốt dừng lại, âm thanh răn rắc rợn người vang lên bên dưới thanh máy. Tấm kính đen rạn nứt những đường nhỏ li ti rồi rào một cái vụn vỡ…
– Ahh…. Minh…
– Cậu Hai…
Tiếng hét hãi hùng của đám con gái và Hoạt Hữu vang lên bên tai lại như văng vẳng thật xa trong đầu Minh. Cả người Minh treo trên hai cánh tay vòng qua thanh nắm gắn trên vách, hai chân chơi trong không khí bên dưới là lỗ đen sâu hun hút không thấy đáy.
Ba đứa Hoàng My hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn Minh đang cận kề cái chết lại không làm được gì.
“Tít… tít… tít…” – Cửa thang máy lúc này cưỡng ép đóng lại. Hoạt chèn người giữ cửa, quay lại gào lên với Hữu.
– Mày đi phòng an ninh… nhanh…
Hoạt không chặn được cửa thang nữa, cả người chui tọt vào buồng thang. Hắn chống tay chân hai bên vách để cả người căng ngang không rơi xuống.
– Bình tĩnh… giữ chặt… tôi tới ngay…
Hoạt giữ cả người mình căng cứng chống giữ hai đầu, bắt đầu từng chút từng chút di chuyển về hướng Minh.
Minh hít thở thật sâu cố giữ cơ bắp mình mềm dẻo không tê dại. Nó dùng khuỷu tay trái gập quanh thanh nắp, tay phải giữ chặt không cho tay trái bung mở ra. Nó có thể treo người như thế này lâu hơn nữa, nhưng vấn đề là dù Hoạt đến đây thì đã sao… anh ta lo cho bản thân mình còn khó. Thang máy sau khi cưỡng ép đóng cửa vẫn không di chuyển.
“Minh ơi… cố gắng lên… Minh ơi… hu hu…”
“Cô chú ơi… cứu Minh…”
“Minh ở đâu ?”
“Trong đó… mà sàn thang máy vỡ rồi… hu hu…”
“Minh ơi… Minh ơi…”
Minh có cảm giác mình bị ép buộc tham gia vào một cuộc thi sức bền. Tiếng cổ vũ của khán giả còn nghe rõ trong tai. Có tiếng bấm nút thang máy lạch cạch, cửa lại phòng thanh lại mở ra.
– Trời ơi… Minh ơi…
Nhật Vi hai mắt nhoè lệ, bưng kín miệng, hai mắt đỏ hoe hoảng sợ nhìn Minh và Hoạt cheo leo đung đưa trên lỗ thang máy đen ngòm. Ông bà Vượng tái mặt, níu chặt tay mấy đứa con gái kéo lại…
– Không sao… đừng lo… còn chưa chết được… – Minh nói, miệng còn cười cười ra vẻ thoải mái.
– Minh ơi… Anh bám chặt nha… bám chặt…
– Chờ chú gọi cứu hộ… – Ông Vượng lao nhanh vào nhà.
– Anh cứ lo cho mình đi… Tôi còn bám rất tốt… đến khuya cũng được nha… – Minh nhìn lên Hoạt ngay phía trên mình, nói.
Minh vừa dứt lời ông trời liền phạt nó quá tự tin. Thanh nắm run lên, những cây vít dài bắt vào vách bắt đầu bung ra…
Ah… Đệch…
Một đầu thanh sắt dưới sức nặng của Minh lệch xuống. Cả người Minh rơi tuột xuống, đung đưa chỉ còn một tay bám víu chơi vơi.
– Áhhhhhh….
Đám con gái hét chói tai. Bà Vượng cả người lảo đảo muốn ngất đi. Minh lúc này hầu như không dám thở, nó thấy cái chết đã đến gần.
– Cậu Hai… đưa tay… – Hoạt hô lớn, đưa tay xuống đón.
Minh nghiến răng đưa cánh tay phải lên. Hai nắm tay siết chặt. Minh cũng không dám buông tay trái ra, nó sợ trọng lượng của mình sẽ quá sức chịu đựng của Hoạt.
– Tránh ra… tránh ra nhanh…
Ông Vượng trở lại vác theo một cái thang gấp. Ông đặt xuống, vội vàng mở ra… Chỉ cần đưa cái thang vào, đầu này có đối trọng lớn hơn là đủ cho Minh và Hoạt lần lượt thoát ra ngoài. Nhưng lúc này, cửa thanh máy lại tít tít đóng lại… Nhật Vi lao đến bấm giữ nút lại không ngăn được nó. Nàng dùng tay chặn ngang cánh cửa, cho cảm biến hoạt động nhưng nó vẫn cứ đóng lại.
– Không… không… Minh ơi… Minh ơi… – Nhật Vi gào lên, ôm đầu khóc nức nở.
Có tiếng bấm nút thang máy liên tục, âm thanh cạy mở cửa từ bên ngoài… và tiếng chửi rủa bất lực của ông Vượng.
Bên trong buồng thang, Minh treo người trên hai cánh tay, ánh mắt hận thù lên cái camera trên góc buồng. Nó biết kẻ điều khiển tất cả những việc này đang thích thú nhìn nó từng chút từng chút chấp nhận cái chết.
Lúc này, lồng thang máy run lên, bắt đầu di chuyển xuống dưới… đến tầng 24, dừng lại… lại di chuyển, đến tầng 20, lại dừng lại… lại di chuyển lên trên… trở lại tầng 28.
Mẹ nó chứ… Minh cảm thấy bản thân mình và Hoạt bị đối xử như hai con bọ chét bám víu vào đuôi chó, liên tục bị giũ giũ cho rơi xuống lại ngoan cố không buông. Nhưng sự rung động đó không phải vô giá trị, thanh sắt Minh đang nắm bằng tay trái từ từ bong ra… Minh nhìn lên nhận được ánh mắt quyết liệt của Hoạt. Nó buông tay trái ra…
– Ah…
Cả hai đứa ngay lập tức tuột xuống… Hoạt hét lên gồng cứng cả người, cánh tay gân guốc nổi phồng lên ép mạnh vào vách đá trơn nhẵn, giữ cơ thể mình và Minh đang treo người bên dưới dừng lại. Minh giờ phút này ngoài bàn tay của Hoạt, không còn chỗ bấu víu… Nó chỉ cố giữ người mình thật cố định, càng ít lay động càng dễ dàng hơn cho Hoạt.
Từng giây trôi qua dài như một thế kỷ… Một phút… gương mặt của Hoạt đã đỏ bừng. Hai phút… mồ hôi trên mặt hắn nhỏ giọt xuống đầu Minh. Ba phút… Bốn phút… bàn tay hai người nắm chặt cũng lỏng dần… Giây phút này Minh không nghĩ đến cái chết nữa. Nghĩ đến làm gì khi đó chắc chắn là kết cục hôm nay của mình.
Trong đầu Minh tràn ngập hình ảnh của Nhật Vi… Ánh mắt, nụ cười, cái bĩu môi đáng yêu, thân thể tuyệt đẹp của nàng, hơi thở sung sướng của nàng. Minh thấy khoé mắt mình nặng trĩu, nó muốn khóc. Nó không khóc vì mình sắp chết. Mà nó hối hận… Hối hận khi còn cơ hội lại không đủ can đảm nói cho Nhật Vi thân phận thật sự của mình. Có gì đáng xấu hổ sao ? Dù cuộc đời trước nó khốn khổ, nghèo túng, thì nó cũng từng là một con người, là con cha mẹ nó sinh ra… Vậy mà nó hèn nhát giấu giếm thân phận thật của mình. Nó đã hèn nhát ngay trước người con gái nó yêu thương tin tưởng.
“Nhật Vi… Sau cái chết này, nếu anh được trở lại một lần nữa… dù mang bất cứ thân phận nào hay dưới hình dạng gì, anh cũng sẽ đi tìm em… Nhật Vi, anh yêu em”.
Ngay lúc này, đèn trong buồng thang máy chớp màu đỏ, màn hình chuyển sang chế độ Bảo trì – ngừng hoạt động. Cửa thang máy phát ra tiếng ken két khô khan, rồi mở sang hai bên. Một cái thang lập tức được đưa vào đỡ dưới chân Minh.
– Cẩn thận…
Minh đặt chân xuống thanh ngang cái thang mà cả người chao đảo. Hai chân nó run rẩy không bước đi được, chỉ có thể chống hai tay xuống giữ chặt cho người ta kéo vào. Vừa vào đến sàn tầng 28 lót đá bóng loáng, Minh ngã người nằm sõng soài thở dốc. Một, hai, ba, bốn cơ thể mềm mại nhào lên đè cứng người Minh, khóc lóc nức nở.
– Tránh ra cho nó thở… mấy con nhỏ này.
Minh chợt bật người dậy, ngơ ngác nhìn quanh:
– Hoạt đâu ? Anh Hoạt ra chưa ?
– Tôi đây Cậu Hai… Tôi không sao…
Minh quay lại nhìn thấy Hoạt ngay sau lưng mình, cả người ướt sũng mồ hôi, ngồi tựa lưng vào vách rã rời. Minh đưa tay ra, nắm lấy tay Hoạt, chân thành nói:
– Cảm ơn… Không có anh, tôi đã chết.
– Đó là nhiệm vụ của tôi mà cậu Hai…
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi lại thản nhiên của Hoạt, Minh hận đến nghiến răng nhào lên vật Hoạt ngã lăn ra sàn…
– Cậu Hai… cậu Hai cái đầu anh… từ bây giờ không được gọi tôi như vậy nữa…
– Ha ha… vâng tôi biết rồi… cậu Hai.
– Ặc…