Hoài niệm và cảm xúc - Chương 4
Lần này thì đúng là mẹ Q về thật. Bà đi về xách theo bao nhiêu đồ lỉnh kỉnh xong đi thẳng vào bếp luôn. Cũng may mà Q nhanh trí, bảo luôn:
– mẹ tự xếp đồ nhé, con đang học bài với bạn trên nhà, lát con xuống phụ sau.
Tôi ngồi trên nhà trấn tĩnh được 5 phút, ngắm em yêu của mình, vuốt và hun lên má 1 cái rồi nhanh chóng xuống nhà, chào mẹ Q rồi về.
– Dạ cháu chào cô ạ, cháu xin phép cô cháu về ạ
– Uh, cháu về nhé. Cô đang dở tay chút
Mẹ Q cũng lạ, thấy bạn trai con mình qua mà cũng chả lo gì, cứ bình thản. Chắc do bà là dân kinh doanh nên tính cũng xuề xoà hơn.
Sau lần hú vía đó, tôi đã biết tới mùi của đàn bà và đắm say hơn trong men tình ái. Hàng ngày vẫn đi học với nhau, vẫn rủ nhau đi về cùng.
Tôi thường đạp xe đi cùng em về gần tới nhà rồi mới về nhà mình. Quãng thời gian đó với tôi rất đẹp, vì đó thực sự là tình yêu tuổi học trò, nó vẫn có gì đó trong sáng và không bị tình dục chi phối.
Do ở lớp, tôi vẫn có tiếng là học tốt, và Q cũng thế. Thế nên bố mẹ Q rất quý tôi, mỗi lần gọi điện sang nhà, nghe giọng là bà đã Q ơi, ĐA gọi này. Sau này tôi mới biết, hoá ra Q thi thoảng có tâm sự với mẹ, có nói là tụi tôi thích nhau. Bà ủng hộ và cũng chỉ dặn Q là 2 đứa bảo ban học tập cho tốt, giữ được tình cảm thì ra trường sẽ tính xa hơn. Thực sự là một bà mẹ tâm lý đến tuyệt vời.
Tiết trời se lạnh của năm 2005, cái ngày đầu tháng 3 là cái ngày bao học sinh cuối cấp hồi đó náo loạn cả lên. Chúng tôi phải nộp đơn đăng ký thi đại học, chọn trường nào, chọn khối nào.
Nhưng tôi thì kệ, tôi đưa cho Q đơn của tôi và bảo, em đăng ký giúp a đi. Em học đâu, anh học đó.
Về mẹ tôi có hỏi mày chọn trường nào?
Tôi chỉ đáp gọn: con đăng ký 5 trường kinh tế top đầu thôi, sơ cua thêm đại học Y Hà Nội. Gần hôm thi con tự lượng sức học rồi chọn.
Mồm thì nói thế, chứ nói thật là ngoài Y HN ra, tôi còn chả biết Q nộp hồ sơ của tôi tới những trường nào nữa. Nghĩ lại, hồi đó tôi liều thật.
Cuối cùng, trời không phụ kẻ buông thả như tôi.
Cái ngày báo điểm đại học, tôi đỗ hết. Và quan trọng nhất là tôi và em cùng đỗ 1 trường. Mừng lắm, vui lắm, tôi phi qua nhà em luôn.
Nhưng, niềm vui đó quả thật là không trọn vẹn và chuỗi biến cố trong cuộc đời bắt đầu đến với tôi từ 3 tháng hè cuối cùng của tuổi học trò.
Khi tôi sang em thì em đi vắng. Tôi gọi điện vào máy bàn thì không ai nhấc máy. Đến tối về cũng k thấy em gọi gì sang, sốt ruột kinh khủng.
Mãi đến 9h sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại mới reo lên. Đầu máy bên kia:
– Hôm qua em về ông bà, dưới nhà tổ chức mừng em đỗ đại học
– Ơ, thế mà không mời anh à
– Liên quan, ai biết anh mà mời
– Lại không liên quan à, bao nhiêu thời gian học hành cùng cô cháu gái rượu, chia sẻ như thế cơ mà. Lẽ ra ông bà phải trao thưởng cho anh mới đúng
– Xuỳ, thôi đi. Toàn vừa học, vừa ôm người ta thì có.
…
– Em bảo này, mai em lên Hà Nội luôn.
– Cái gì, lên sớm thế?
– Vâng, em phải lên luôn
– Có việc gì hả em
– Thì bố mẹ biết em đỗ nên có nhờ bác mua nhà trên đó cho em luôn rồi, mai em với mẹ lên lấy nhà, với cả mẹ bắt em lên sớm để chị nhà bác hướng dẫn cho mấy thứ trên đó
– Hic, lắm tiền thế. A còn đang tìm nhà thuê mà e đã mua rồi. Thôi, mẹ bắt lên sớm thì em lên trước đi, chắc sang tháng a mới lên. Mai a rủ lớp mình xem đứa nào trọ với anh không đã. Nhớ gọi điện về cho anh nhé!
– Em chưa biết nhà mới có điện thoại không? Mà chị có ở cùng không? Lên rồi em báo nhé
– Ko được thì ra bốt. Tí anh đưa em mấy cái thẻ điện thoại, rảnh thì gọi cho anh. 1 ngày không nghe thấy tiếng em, a đến chết vì nhớ mất
– Vâng a. Thẻ em tự mua được. Thế anh nhá! Em cúp máy đây.
Tiếng cúp máy khô khốc khiến tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Không nghĩ là sau khi đỗ đại học, tin đầu tiên tôi nhận lại là như thế. Nghĩ mà chán.
Xong tôi nhấc máy lên gọi cho thằng Giang, thằng Tùng:
– Ê, võ lâm đi.
– Ok, ra quán bà già nhé! Mày ra lấy máy trước đi.
– Ok.
Thế là cả tháng trời sau đó, tôi vs Giang và Tùng cày võ lâm, thi thoảng tôi có chat yahoo với em vài câu rồi lại Tống kim, công thành chiến. Nhoằng 1 cái đã sát ngày lên nhập học.
Bố tôi thuê cho tụi tôi một căn nhà ở Cầu Giấy, tôi, Giang và Tùng ở cùng với nhau luôn.
Cái ngày lên đất Hn cuối cùng cũng đến, 3 thằng đạp xe ra bến xe, vứt xe lên xe khách, xách ba lô để đến với thủ đô hoa lệ.
Lên xe ngủ 1 giấc thì cũng đến bến Giáp Bát. Cũng may thằng Giang có cái bản đồ và biết chút đường, 3 thằng bọn tôi đạp xe cong mông để tìm nhà trọ.
Chuyển đồ xong mệt đứt hơi, 3 thằng rủ nhau đi ăn cơm bụi, xong tìm quán net ngồi.
Tôi lúc này tìm cái bốt điện thoại để gọi qua cho em.
Reng reng
– Alo, ai đấy
– Q à, anh đây
– Em ơi, Q không có nhà, em là ĐA phải không? Lát về chị bảo Q gọi lại cho em nhé!
– Vâng ạ, thế khoảng mấy giờ Q về ạ.
– Chắc tối em ơi
– Thế tối em gọi ạ. Em cám ơn chị ạ.
Lạ thật, chưa vào học mà đi đâu thế. Đầu tôi nghĩ lung tung mà không tìm được lý do.
Thôi kệ, ra Tống Kim đã. Tối rồi tính
….