Hoài niệm và cảm xúc - Chương 1
Câu chuyện dưới đây là câu chuyện thật của chính tôi, và tôi muốn đưa lên để tâm sự cùng tất cả các bạn.
Bắt đầu từ đâu nhỉ. Từ thủa dậy thì nhé!
Như bao anh em trên diễn đàn này, tôi cũng là một người rời xa quê hương để tìm một cuộc sống mới trên mảnh đất Hà Nội.
Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố mẹ tôi đều là quan chức ở quê. Từ nhỏ, tôi đã được mọi người quý mến vì một phần do cách đối nhân xử thế mà bố mẹ để lại.
Tôi không đẹp trai, được cái cũng dễ nhìn. Từ nhỏ, tôi đã sớm được mọi người nhận định là thông minh lanh lợi nên trong suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường, tôi luôn là học sinh giỏi của toàn thành phố. May mắn theo đó là cũng có nhiều bạn nữ quý tôi vì cái sự nghiệp đèn sách đó.
Ngày bé, tôi ngoan lắm, chỉ biết học và đi đá bóng, chả biết sex là gì. Chỉ thích các bạn gái học giỏi, chứ xinh hay ngon thì với tôi không quan trọng.
Đến khi vào cấp 3, tôi mới bắt đầu biết rung động trước những người con gái khác.
Và rồi, đến năm lớp 11 thì tôi gặp được em, người con gái là mối tình đầu, cho đến bây giờ vẫn là người bạn thân thiết của tôi và gia đình.
TÌNH YÊU TUỔI HỒNG.
Em là một cô gái con nhà giàu, thuộc hàng có số má ở quê tôi. Năm lớp 11, em được chuyển sang lớp tôi vì bố mẹ cũng có quan hệ, muốn gửi con sang lớp điểm để có thể dễ đậu đại học hơn.
Ngày đó, tôi là lớp phó học tập ở lớp, cũng oai và có tiếng nói lắm. Cái hôm em chuyển sang lớp tôi thì thầy chủ nhiệm có sắp xếp cho em ngồi cạnh tôi và giao cho tôi kèm cặp em.
Uh, kèm thì kèm, sợ đếch gì. Thế nên, khi thầy phân công, tôi chả mảy may ý kiến gì, đồng ý và tuân thủ.
– Hôm nay, lớp chúng ta sẽ đón thêm 1 bạn mới, là bạn Q từ lớp 11A4 chuyển qua. Thầy đề nghị lớp chúng ta sẽ hoà đồng và giúp đỡ bạn Q.
– Q, đây là bạn ĐA lớp phó, thầy sẽ để em ngồi đây. Có gì em cứ hỏi thêm bạn ĐA, bạn ấy sẽ giúp đỡ em.
Tôi: Vâng ạ. Em sẽ để ý và giúp đỡ bạn Q.
Thế là nghiễm nhiên, Q ngồi cạnh tôi trong ánh mắt thèm thuồng của bao thằng con trai khác trong lớp.
Nói về Q, em có khuôn mặt đặc biệt, xinh cũng chả xinh mà chính xác là có nét sang. Con nhà giàu mà. Được cái ăn mặc sành điệu nữa. (Cái hồi 2001, ở quê mà được đi ép tóc là vãi đái lắm). Q người mảnh, kiểu đồng hồ cát, thích ăn mặc theo kiểu bánh bèo, quần bó và tôn vòng 3 kinh khủng. Thế nên, mấy thằng trong khối, cứ nhìn Q là chỉ muốn địt, còn tôi thì chả cảm giác gì. Chỉ thấy con nhỏ này điệu chảy nước, đéo hợp với mình.
Cơ mà đã ngồi gần rồi, thì tôi cũng chả kỳ thị được, dù sao tôi cũng là cán bộ lớp cơ mà, ít nhiều cũng phải gương mẫu.
Nhà Q và nhà tôi ở 2 đầu thành phố. Mỗi lần đi học về là hai đứa chỉ đi cùng nhau có một đoạn từ trường ra đường chính. Đến ngã ba thì mỗi đứa một nơi, đứa nào về nhà đứa đó.
Mọi chuyện có lẽ cứ bình thường chả có gì, nhưng đến cái ngày đó, thì đã làm tôi thay đổi. Hồi đó, tôi học yếu nhất môn Hoá, nên theo lời chỉ bảo của những anh chị, tôi có tìm được lớp học thêm hoá của thầy Kiều. Gọi là thầy, chứ thực ra phải là bác, là ông, vì thầy đã nghỉ hưu rồi, dạy chỉ vì đam mê chứ k vì tiền.
Khi bố mẹ tôi dẫn tôi qua nhà thầy, đặt vấn đề muốn thầy kèm riêng cho tôi để tôi có kiến thức tốt hơn, và thầy cũng đồng ý. Thế là từ đó, chiều nào đi học về, tôi cũng qua nhà thầy.
Buổi chiều hôm đó, trời mưa lất phất. Tan trường, tôi lại hối hả đạp xe qua nhà thầy để học thêm. Đến lúc 7h kém thì nhà thầy có việc nên thầy cho nghỉ sớm, thành ra tôi được về sớm hơn thường lệ. Bên cạnh nhà thầy là quán bánh rán mặn ngon trứ danh ở quê, đang đói nên tôi tạt vào, mua 1 ít cho ấm bụng rồi mới về.
– Cô ơi, cô cho cháu 3 cái bánh rán mặn với ạ
– Cháu ăn nước chấm hay tương ớt, ăn nước chấm thì múc ở đây, tương ớt thì ở trên bàn, tự lấy nhé!
– Vâng ạ, cháu ăn tương ớt cô ơi, không cần nước chấm đâu ạ.
Cầm đĩa bánh rán nóng hổi, thơm phức mà bụng tôi cồn cào, thèm gần chết. Với tay lấy lọ tương ớt thì hết mới đen. Quay sang mấy bàn bên cạnh thì thấy có 1 em mặc váy ở nhà đang quay lưng lại, có chai tương ớt còn hơn nửa.
– Bạn ơi, bạn cho mình mượn lọ tương được không?
….
– Ơ, ĐA, cậu mò ra tận đây ăn cơ à.
Tôi ngỡ ngàng, khi cô nàng mặc váy đó chính là Q.
– Ơ, Q à. Tớ đi học thêm ở bên cạnh đây, được về sớm nên vào ăn thôi. Cậu đến lâu chưa.
– Ngày nào t chả sang đây, nhà t bên kia đường mà – Vừa nói, Q vừa chỉ cái nhà to như biệt phủ bên kia đường.
– Bla, bla … Thế là tôi ngồi ăn với Q luôn.
Chả hiểu hôm đó do bánh rán ngon, hay do Q mặc váy mà tôi có cảm giác khác hẳn.
Nhìn Q thuỳ mị hơn ở trên lớp và đặc biệt là hiền hơn nhiều (chắc do để mặt mộc).
Hôm đó, Q mặc cái váy ngủ hình Nhóc Maruko, dài gần đến đầu gối. Chiếc váy rộng và Q không mặc áo lót (do tôi không thấy vết hằn phía sau lưng). Da Q trắng lắm, cặp đùi lại nuột nà, mấy lần quay sang mà tôi ko rời mắt được khỏi Q. Cái cổ áo thì hơi rộng, thi thoảng tôi lại thấy lấp ló bầu ngực tuổi teen với cái dây chuyền lấp lánh. Chắc Q không để ý nên cứ say sưa ăn và nói chuyện với tôi.
….
(continue)