Hoa Xương Rồng - Chương 68: Vì em đẹp mà! (2)
Rồi Quang lại tiếp tục, nước mắt hắn chảy ra chứng tỏ hắn khóc thật:
– Còn bà Tố Quyên. Hix hix hix!!!! Tôi chưa bao giờ cảm nhận thấy tôi là con đẻ của bà. Bà là mẹ tôi thật sao? Bà đã bao giờ yêu thương tôi như một đứa con trai đâu. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt, bà nói với tôi những lời sáo rỗng. Trong đầu bà lúc nào cũng chỉ có thằng Mạnh, thằng Mạnh, làm gì có tôi đâu. Bà là mẹ đẻ tôi sao? Bà không bằng người mẹ nuôi của tôi, không yêu thương tôi bằng bà mẹ nuôi đâu. Tôi hận bà, tôi ghét bà. Hu hu hu hu!!!!!!! Thà tôi không nhận lại bà thì ít ra tôi vẫn có một người mẹ, chứ giờ đây tôi chẳng có người mẹ nào hết. Tôi không có có mẹ!!!!! Hu hu hu!!!!!!
Lần này đến lượt bà Tố Quyên ngạc nhiên, ngạc nhiên vì những lời vừa rồi được nghe, bà chợt nhận ra, những điều Quang nói không sai, không sai một chút nào. Phải rồi, bà đã làm tròn bổn phận của một người mẹ chưa nhỉ? Tình cảm là thứ mà con người không thể sai khiến được. Nhưng bà đã làm gì để gầy dựng tình cảm của bà và Quang chưa nhỉ? Hình như chưa thì phải.
Bỗng, “Uỳnh!” một tiếng thật lớn, con nghê bằng đá cẩm thạch, là vật cuối cùng trên bàn làm việc được Quang ném mạnh rơi xuống đất lăn lông lốc:
– Cút đi! Các người cút hết đi. Tôi không cần các người. Vì các người có cần tôi đâu. Tôi sẽ lấy lại những gì là của tôi. Tất cả là của tôi. Ha ha ha!!!! Tất cả là của tôi! Các người phải trả cho tôi hết. Ha ha ha ha !!!!!
———-
Buổi tối hôm ấy, tại nhà của Thục Trinh, cũng đã muộn rồi, Mạnh ngồi một mình dưới phòng khách, bên một ấm trà nóng, trầm tư suy nghĩ về mọi chuyện đã qua thì Thục Trinh từ trên tầng 2 bước xuống:
– “Anh đang suy nghĩ gì à?”, Thục Trinh thấy Mạnh mông lung suy nghĩ thì hỏi.
Mạnh ngẩng đầu lên nhìn người con gái mà anh yêu:
– Các con ngủ hết chưa em?
Thục Trinh gật đầu thì Mạnh nói tiếp:
– Anh đang nghĩ về Quang.
Ngồi xuống bên cạnh Mạnh, Thục Trinh tự mình rót một chén nước trà nóng, cô không có thói quen này, nó sẽ làm cô mất ngủ cả đêm, ấm và trà cũng là mới mua từ lúc Mạnh dọn về đây ở:
– Anh nghĩ gì về Quang?
Nhấp một ngụm trà, Mạnh chia sẻ những điều mình suy nghĩ:
– Quang bị điên rồi. Sáng nay anh và bố mẹ đến văn phòng thì gặp Quang trong tình trạng không bình thường. Bố mẹ đã đưa Quang về nhà, cho ở một phòng riêng trên tầng 3 rồi gọi bác sĩ tâm thần về điều trị.
Thục Trinh không nói gì, chỉ đưa ánh mắt biểu hiện là mình muốn nghe tiếp, rồi ngồi dịch hơn một chút vào Mạnh, trời đã bắt đầu vào đông, cảm giác lành lạnh bắt đầu xuất hiện khiến con người ta muốn tìm kiếm một hơi ấm nào đó. Mạnh nói tiếp:
– Cái làm anh suy nghĩ nhiều nhất chính là những lời nói của Quang lúc trong trạng thái thần kinh không bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Quang vừa đáng giận nhưng cũng vừa đáng thương. Có lẽ sự thay đổi hoàn cảnh đột ngột là nguyên nhân khiến Quang có những hành động nông nổi như vừa rồi, cái này theo anh hiểu chính là ảnh hưởng của “Tâm lý bán thụ động” mà anh học, tức là con người tiếp nhận sự thay đổi một cách đột ngột và không chủ động được việc thay đổi đó nên dẫn tới mất kiểm soát hành vi. Bố mẹ cũng rất hối hận vì cách mình đối xử với Quang, cũng là một phần của nguyên nhân. Và cũng là tại anh nữa, tại anh đã sống cuộc sống của Quang suốt bao nhiêu năm qua.
Lần này thì Thục Trinh nói chen vào:
– Anh đừng nghĩ như thế, chuyện này không phải do anh, anh đâu có biết chuyện này xảy ra đâu.
– Thì cũng biết vậy, nhưng dù sao thì anh cũng là một phần nguyên nhân mà.
– “Giờ bố mẹ anh tính sao?”, Thục Trinh hỏi.
Mạnh cũng nhích dần về phía Thục Trinh, giờ đây chỉ còn một ly một lai nữa là hai cái đùi chạm vào nhau:
– Chiều nay anh và bố mẹ có nói chuyện với nhau. Trước mắt bố mẹ sẽ tập trung chữa trị bệnh cho Quang, nhưng nghe bác sĩ nói không thể một sớm một chiều mà khỏi được. Mà nếu có khỏi được thì cũng sẽ không trở lại như xưa được nữa. Bố muốn anh về làm tại Tập đoàn Trần Gia. Còn mẹ muốn em về làm tại Quyen’Fashion. Bố mẹ muốn anh và em dần tiếp quản và điều hành 2 công ty để bố mẹ có thời gian chăm sóc cho Quang nhiều hơn.
Chuyện anh Mạnh về Tập đoàn Trần Gia thì không có gì mà nói, đó là lẽ dĩ nhiên trước hay sau mà thôi. Nhưng anh Mạnh lại đề cập đến chuyện Thục Trinh về quản lý Quyen’Fashion thì quá đỗi bất ngờ, Thục Trinh giẫy nảy:
– Cô Quyên bảo em về quản lý công ty của cô á? Sao thế được? Em có là gì …. đâu mà cô làm thế?
Mạnh tủm tỉm cười, cậu đặt chén trà xuống bàn, với bàn tay ấm nóng của mình vì nhiệt lượng tỏa ra từ chén, Mạnh đưa tay sang cầm lấy bàn tay mũm mĩm nhưng mềm mại của Thục Trinh, bàn tay ấy đang run lên bần bật. Nhìn vào mắt Thục Trinh, Mạnh nói khẽ như sợ bọn trẻ ở trên tầng nghe thấy:
– Thục Trinh!
Trinh nhà ta bẽn lẽn, chẳng giống với Trinh thường ngày:
– “Dạ!”, miệng khẽ mở vừa đủ cho tiếng nói nhỏ phát ra, thoáng nhìn lại anh Mạnh rồi cúi gằm mặt xuống đất chờ đợi.
Mạnh một tay nâng cằm của Thục Trinh lên để cô nhìn vào mắt mình:
– Cảm ơn em!
Tưởng anh Mạnh nói gì, hóa ra chỉ làm một lời cảm ơn:
– Em có làm gì đâu mà anh cảm ơn.
Mạnh ghé sát miệng mình vào tai Thục Trinh rồi nói, nói đến đâu mặt Thục Trinh đỏ rần đến đó:
– Còn đau không?
Dùng dằng suýt chút nữa thì tay Thục Trinh rời khỏi bàn tay Mạnh, cũng may Mạnh giữ chặt nên tay vẫn lồng tay. Thục Trinh cãi:
– Đau gì? Em có bị đau gì đâu.
Mạnh lại ghé môi mình vào tai Thục Trinh nói thêm một lần nữa:
– Mẹ kể cho anh nghe hết rồi. Hôm đó ……. em đã …………….
Mới chỉ dám nghe đến đây thôi thì Thục Trinh đã phản ứng dữ dội, giật mạnh bàn tay mình ra khỏi tay anh Mạnh vì quá ngượng:
– Đừng nói nữa ……
Thì đúng lúc đó, một nụ hôn thật vội nhưng cũng thật mạnh mẽ bắt đầu, môi Mạnh đã áp chặt vào đôi môi chúm chím của Thục Trinh. Hai đôi môi vừa chạm nhau thì như có một sức hút vô hình, chúng dính chặt lấy nhau:
– “Ưm ưm ưm, chọt choẹt”, tiếng động phát ra không biết là của ai, hình như là của cả hai người.
Dứt nụ hôn dài, Mạnh nhả môi Thục Trinh ra rồi nhìn sâu vào đôi mắt bồ câu đen lánh rồi tỏ tình:
– Thục Trinh, anh yêu em!
Thục Trinh nghe đến đây thì không thể chịu được thêm nữa, cô bật dậy thật nhanh rồi chạy bình bịch lên cầu thang, có lẽ cô không muốn anh Mạnh nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của mình, không muốn anh Mạnh nhìn thấy đôi mắt đang tràn ngập hạnh phúc nhưng phảng phất nét âu lo của mình.
Thục Trinh chạy đến đầu cầu thang thì Mạnh mới nói to:
– Thục Trinh có yêu anh không?
Cô dừng lại một chút, định trả lời những điều thật tâm trong lòng mình nhưng có một áp lực nào đó khiến cô không thể bật ra được, cô nói lảng tránh:
– Em đi ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm đi, mai còn đi làm.
Nói xong Thục Trinh chạy như bay lên từng bậc cầu thang, cô nói là đi ngủ, nhưng dám chắc, cả đêm nay Thục Trinh sẽ không chợp mắt.
Còn một mình Mạnh ở dưới phòng, cậu nở một nụ cười nhẹ vì thái độ của Thục Trinh, vì trên môi cậu vẫn còn ươn ướt nước bọt từ miệng của Thục Trinh truyền sang, nó mới ngọt làm sao, ngọt ngào như chính cái không gian tình yêu mà cậu đang ở trong đó. Một thứ Tình Yêu thực sự.
Mạnh nhìn về phía bàn ăn ở phía trong khu bếp, trên đó từ trước đến nay vẫn có một chậu cây xương rồng nhỏ, Mạnh ồ lên sung sướng:
– Hoa Xương Rồng vừa nở.
Đúng, ở đầu những chiếc gai nhọn của cây xương rồng đã mọc lên những đốm hoa đủ mầu sắc nhỏ li ti. Chúng thực sự rất đẹp, phải chăng chúng đẹp bởi vì được mọc lên từ những cái gai?
——-