Hoa Xương Rồng - Chương 64: Đau quá mẹ ơi (3)
Mạnh he hé mở mắt ra sau một giấc ngủ dài, cả thân người ê ẩm như vừa làm bao cát cho người ta đánh, đến trở mình cũng còn khó khăn. Miệng khô không khốc nhìn lên trần nhà. Cậu ý thức được mình đang nằm ở đâu, chính là trên giường ngủ trong phòng của bố mẹ. Trong đầu bắt đầu nhớ lại những gì đã diễn ra đêm qua, cậu nhớ rất rõ đoạn mẹ địt cậu, còn từ đoạn bắt đầu uống nốt cốc nước cam thì mang máng mơ hồ thực thực hư hư.
– Anh dậy rồi à?
Mạnh ngước mắt nhìn ra chỗ giọng nói phát ra, là Thục Trinh, cô đứng bên cửa sổ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ bị Thục Trinh che đi mất một nửa. Thục Trinh không mặc chiếc váy tối hôm qua mà thay vào đó là một chiếc váy khác, mới tinh.
– Thục Trinh! Giờ là mấy giờ rồi?
Thục Trinh lại gần giường ngủ, không còn cảnh bừa bộn và ướt át tối hôm qua. Sáng sớm nay Thục Trinh và Tố Quyên đã cùng dọn dẹp lại phòng, cũng thay luôn ga trải giường bằng một cái khác.
– 9h sáng rồi. Anh thấy trong người thế nào?
Mạnh cựa mình để kiểm tra bản thân:
– “Anh thấy người ê ẩm, đầu hơi đau một tí. Mà sao em lại đi tập tễnh thế kia. Em bị đau ở đâu à?”, Mạnh thấy dáng đi của Thục Trinh không bình thường, hai chân khem khép lại rồi cà nhắc tiến về phía anh.
Thục Trinh khẽ cười tủm tự nghĩ bụng: “Hôm qua làm việc nhiều quá mà”:
– “Tại vẫn còn dư âm của thuốc kích …. thích đấy. Thôi anh dậy đi, mẹ đang ở dưới nhà chờ anh xuống đấy. Em không sao, vừa rồi bị vấp ngã một tí thôi.”, Thục Trinh nói dối Mạnh, cô không thể nói là vết thương bên trong lồn cô vẫn còn đang rất là đau, chắc phải nhiều ngày nữa mới đi lại bình thường được.
– “Ừ, đi lại phải cẩn thận biết chưa em. Bọn trẻ ở nhà thế nào? Sáng nay ai đứa chúng nó đi học”, Mạnh biết là Thục Trinh đã ở đây từ đêm qua đến giờ, cậu lo lắng cho bọn trẻ.
Thục Trinh vừa gấp nốt cái chăn, vừa tránh ánh mắt không dám nhìn vào chiếc quần đùi mà Mạnh đang mặc trên người. Chính Thục Trinh là người mặc cho anh lúc tảng sáng khi anh ngủ như chết:
– Em điện nhờ về cô hàng xóm đưa bọn trẻ đi học rồi. Anh yên tâm.
Mạnh đánh răng rửa mặt trong phòng, khi ra ngoài thì không thấy bóng Thục Trinh đâu cả.
———
Tố Quyên, Mạnh và Thục Trinh ngồi chỉnh tề ở phòng khách. Bữa ăn sáng diễn ra trong im lặng vì mỗi người đều có sự khó nói riêng của mình. Quả thật, Mạnh tuyệt nhiên không biết chuyện mình đã làm với Thục Trinh. Chỉ biết là mình và mẹ đã quan hệ tình dục với nhau, có sự chứng kiến của Thục Trinh.
Tố Quyên bắt đầu lại câu chuyện còn dang dở từ hôm qua:
– Nếu đúng làm cốc nước cam mà Mạnh uống có chứa thuốc kích dục thì mẹ chắc chắn, người bỏ thuốc là ……. Quang. Hồi chiều hôm qua, Quang có về nhà để lấy kính lão cho bố. Rồi thì mẹ rót nước cam cho cả mẹ và Quang uống. Lúc mẹ đi lên phòng lấy kính thì Quang đã bỏ thuốc vào.
Thục Trinh không thể nén nhịn được, cô căm phẫn thay cho phần người khác:
– Sao Quang lại có thể làm như thế. Như vậy là táng tận lương tâm, lại hại cả mẹ đẻ của mình.
Mạnh cũng không giận tím người không kém gì Thục Trinh:
– Sao nó dám làm như vậy, nó có mục đích gì đây? Mình báo công an đi mẹ. Cần phải làm rõ chuyện này. Còn phải bắt cái bọn mà Quang thuê nữa.
Đấy là trong lúc nóng giận khi Mạnh và Thục Trinh biết sự thật thì mới nói thế thôi. Tố Quyên ở một vai trò khác. Cô là nạn nhân, nhưng đồng thời cũng là một người mẹ. Từ lúc khẳng định Quang là người chủ mưu trong chuyện này, Tố Quyên đã suy nghĩ và trăn trở rất nhiều xem mình nên làm như nào. Có người mẹ nào lại đến công an tố cáo con ruột của mình cơ chứ. Mặc dù tội của Quang đáng phải bị trừng trị lắm:
– Các con bình tĩnh. Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Cũng may là các con đã kịp thời đến cứu mẹ. Chứ chuyện kia mà xảy ra mẹ chỉ có nước tự tử chết mà thôi. Thằng Quang làm như vậy nhằm mục đích gì thì mẹ tạm thời chưa thể nghĩ ra, bởi mục đích chỉ lộ ra nếu sự việc thành công thôi. Điều mà mẹ lo lắng nhất lúc này chính là ………. bố con.
Từ lúc Mạnh rời khỏi nhà đến nay, cậu chưa nói chuyện với bố bao giờ, kể là cả là qua điện thoại hoặc tin nhắn. Có thể nói là bặt vô âm tín.
– “Bố ….. ạ. Mẹ lo bố bị làm sao?”, Mạnh bồn chồn lo lắng khi mẹ nhắc tới bố.
Tố Quyên nói tiếp:
– Tính bố con như thế nào mẹ hiểu. Nhưng dạo gần đây mẹ thấy bố thay đổi quá nhiều. Lúc mới biết Quang là con đẻ thì mẹ có thể hiểu được tâm lý của bố. Bố có thể lạnh nhạt với Mạnh, nhưng đó bất quá cũng chỉ là phản ứng nhất thời thôi. Chứ đó không phải là bản chất của bố con.
Một suy nghĩ vừa lóe lên trong đâu Mạnh, cậu nói ra miệng luôn:
– Không có lẽ, Quang cũng cho bố uống thuốc kích dục giống như cho mẹ uống hôm qua. Loại thuốc này tác dụng kinh khủng, nó làm mất đi toàn bộ lý trí và hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.
Mạnh và Tố Quyên nào có thể biết được. Loại thuốc kích dục mà Quang sử dụng không phải là từ Việt Nam. Là có nguồn gốc ở Trung Quốc. Trong thời gian học ở bên ấy, Quang đã nghe nhiều người bản địa nhắc đến một loại thuốc kích dục lưu truyền trong dân gian Trung Quốc. Loại xuân dược này có xuất xứ từ xa xưa, mà để giải trừ được tác dụng không có cách gì khác là phải quan hệ tình dục, giống như trong các bộ phim kiếm hiệp. Lúc về Việt Nam, Quang và đám bạn của hắn đã mỗi người đã thủ một số lượng không ít để phục vụ cho các mục đích khác nhau.
– Mẹ cũng đang nghĩ đến chuyện đó ………..
Tố Quyên chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của cô đặt trên bàn rung lên. Nhìn vào màn hình điện thoại, Tố Quyên nói cho Mạnh và Thục Trinh biết người gọi đến cho mình là ai:
– Là Kim Anh, trợ lý của bố.
Nói xong, Tố Quyên gạt ngang màn hình đến nối máy:
– Cô đây Kim Anh.
Tiếng Kim Anh lo lắng trong điện thoại:
– Cô ạ. Có chuyện này cháu phải nói cho cô biết.
Tố Quyên: Cháu nói đi, cô nghe đây.
Kim Anh: Đã 10 ngày nay cháu không thấy chủ tịch đến công ty. Cháu cũng không thể liên lạc được với chủ tịch. Từ lúc chủ tịch vắng mặt thì anh Quang làm Tổng giám đốc điều hành theo một giấy ủy quyền của chủ tịch. Cháu rất lo lắng vì ……. Anh Quang ….. anh ấy điều hành công ty như một …….. kẻ điên. Cháu xin lỗi nhưng cháu phải dùng từ đấy mới chuẩn xác. Anh ấy liên tục xa thải các cán bộ lão thành, cốt cán của công ty trên quy mô toàn quốc rồi tuyển những nhân sự mới rất thiếu kinh nghiệm về thay thế. Hiện nay toàn bộ công ty đang rất rối loạn. Cháu giờ không biết phải làm thế nào. Đành phải gọi điện phiền cô.
Tố Quyên: Cô cảm ơn cháu đã cho cô biết tình hình. Giờ cháu chịu khó nghe ngóng thêm. Có gì mới báo cho cô ngay. Cô biết mình phải làm gì rồi.
Kim Anh: Vâng ạ. Cháu cúp máy đây. Cháu chào cô.
Điện thoại được mở loa ngoài nên Mạnh và Thục Trinh cũng nghe được đoạn hội thoại vừa rồi. Tố Quyên đặt điện thoại trở lại trên bàn, khuôn mặt đăm chiêu nhưng không thể che giấu được sự xinh đẹp một cách quý phái:
– Theo những gì Kim Anh vừa nói. Có thể phán đoán được mục đích của Quang thực sự là gì. Nếu đúng như bố con cũng bị cho uống thuốc kích dục thì mục đích của Mạnh chính là muốn chiếm quyền điều hành công ty. Và nó cho mẹ uống thuốc cũng vì mục đích ấy thôi. Con ơi là con. Chẳng lẽ tiền và quyền lại quan trọng đến mức như vậy hay sao?
Tố Quyên than trời, bởi người làm ra việc đó lại chính là đứa con đẻ của cô.
Mạnh nói vào:
– Vậy giờ mẹ con mình phải làm gì đây ạ. Con không lo về công ty. Con lo bố đang gặp nguy hiểm. Thuốc vừa rồi uống một nửa liều mà đã kinh khủng như vậy, bố mà bị uống cả liều, rồi nhiều lần thì chắc chắn là nguy hiểm lắm.
– Phải đến chỗ bố đang ở ngay. Khu Mĩ Đình. Giờ ba chúng ta phải đi luôn.
– “Vâng ạ”, Mạnh và Thục Trinh cùng đứng dậy đáp lời.
Rất nhanh chóng, chiếc xe BMW 7 Series chở theo 3 người rời khỏi căn biệt thự, hướng đến khu Mĩ Đình phía bên kia thành phố.