Hoa Xương Rồng - Chương 63: Đau quá mẹ ơi (2)
Mạnh có ngó xuống nhìn buồi mình ra vào trong lồn, không hiểu sao, thấy có màu đỏ càng làm cho Mạnh hăng tiết hơn, dập càng mạnh hơn. Không biết sức khỏe lấy từ đâu ra, có thể là do chất kích thích trong người đang phát huy tác dụng một cách tối đa. Vừa rồi, địt mẹ Tố Quyên, Mạnh đã liên tục xuất tinh đến 3 lần rồi, ấy vậy mà giờ buồi vẫn cứng ngắc, nóng hổi, vẫn đều đặn xuyên vào cái lỗ lồn bé nhỏ của Thục Trinh.
Tạo hóa thật kỳ diệu. Nếu như theo sự logic thông thường, người Thục Trinh không phải là nhỏ, mu lồn cô rất to, rất rộng, bên ngoài lồn cũng rất to, úp cả bàn tay vào còn không hết, ấy thế nhưng cái ống âm đạo lại nhỏ bé vô cùng. Rất có thể vì đây là lần đầu, lần đầu tiên ống âm đạo được một vật thể chui vào, nó chưa giãn ra bao giờ. Không biết sau này sẽ ra làm sao.
Mặc dù bên dưới không có cảm giác gì nhiều, nhưng đầu óc Thục Trinh vẫn tỉnh táo vô cùng, cô đau đấy, rát đấy nhưng cô vẫn biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Cô nằm ở đây, trần truồng, dạng chân ra là vì cái gì? Lúc này, hơn bao giờ hết, Thục Trinh biết rằng mình đã yêu anh Mạnh một cách đậm sâu. Bởi vì nếu không phải vì tình yêu, thì vì cái gì mà cô phải chịu đựng nỗi đau này. Khi đã yêu, người ta có thể hy sinh cả tính mạng cho người mình yêu, huống hồ chỉ là những cái đau nhỏ nhoi này.
Miên man nghĩ ngợi như vậy để quên đi nỗi đau thể xác mà cô đang phải gánh chịu để rồi cũng mười lăm phút trôi qua. Cô thấy anh Mạnh dập mạnh hơn, dập nhanh hơn rất nhiều, buồi anh ở trong lồn cô nở to hơn một nấc, nóng hơn một độ. Cô biết anh đang chuẩn bị xuất tinh. Cô hạnh phúc cố nở một nụ cười, nụ cười tự bản thân mình cười cho mình vui:
– Xuất đi anh. Xuất vào trong em đi. Xuất ra được thì mới khỏi được.
Quả đúng như vậy, Mạnh rùng mình xuất nốt số tinh trùng ít ỏi vào lồn Thục Trinh. Miệng rú lên man dại:
– “AAAAAAAAA…………” Rồi đổ vật xuống nằm đè lên người Thục Trinh. Hai bầu ngực sữa bị đè xuống bẹp sang hai bên.
Thục Trinh quàng tay lên ôm trọn lấy Mạnh, tay cô xoa xoa vào lưng anh như một người mẹ hiền ru con vào giấc ngủ.
Vài phút trôi qua, tiếng thở đều đều của Mạnh vang lên báo hiệu cho Thục Trinh biết anh đã đi vào giấc ngủ. Nếu như vậy thì có thể, chất kích thích trong người anh đã được đẩy ra ngoài theo những dòng tinh trùng kia rồi.
Thục Trinh nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giữa giường, quả nhiên anh đã ngủ, mắt anh nhắm nghiền. Giờ đây nhìn thấy anh đã trở nên quen thuộc như anh Mạnh hồi nào, hiền lành và đẹp trai.
Ngồi dậy ở mép giường, Thục Trinh cúi xuống nhìn lồn mình. Đủ thứ mầu cùng lúc ở bên trong cửa lỗ lồn trào ra. Mầu đỏ nhàn nhạt của máu trinh, mầu nhờ nhờ của dâm thủy, mầu trắng đục của tinh trùng. Cái lỗ lồn cũng không còn khép nép nhỏ bé như cách đây vài chục phút, nó đã bắt đầu bị loe ra làm cho Thục Trinh có thể nhìn thấy một đoạn ngắn nếp gấp âm đạo phía bên trong. Khẽ thở dài Thục Trinh kêu lên:
– Ôi! Lồn tôi.
Đúng lúc đó thì ở phía trong giường có tiếng nói phát ra làm Thục Trinh giật điếng người:
– Cảm ơn cháu, Thục Trinh.
Đó là tiếng nói của Tố Quyên, không biết Tố Quyên đã tỉnh từ lúc nào. Thục Trinh ngoảnh lại thì ngượng ngùng vì chính mình cũng đang trần truồng như cô:
– Ơ, cô ….. cháu …. cháu ………..
Tố Quyên nhìn Mạnh một lượt, nhìn xuống ga giường một lượt một lượt rồi nhìn Thục Trinh một lượt nữa, giọng nhẹ nhàng lắm vì vẫn còn rất mệt:
– Cô biết cả rồi. Cảm ơn cháu. Cháu đã vì cô và Mạnh mà hi sinh.
– Cháu …. Cháu …….
Tố Quyên trần truồng nặng nề trườn qua người Mạnh rồi ngồi xuống sát Thục Trinh, một tay quàng lên vai Thục Trinh, mắt nhìn xuống cái âm hộ đo đỏ:
– Đau lắm phải không cháu. Cô đã tỉnh từ lúc cháu thét lên. Nhưng cô mệt quá không thể cất tiếng nói được. Thương cháu mà không thể làm gì. Tội thằng Mạnh to lắm, nó làm cháu đau.
– Là cháu ……… tự nguyện. Cô đừng nói chuyện này với anh Mạnh được không ạ?
Tố Quyên ngạc nhiên hỏi, theo lẽ thường, người con gái nào cũng phải cho người đàn ông đã phá trinh mình biết, đặng còn có trách nhiệm chứ:
– Tại sao cháu lại không muốn cho Mạnh biết?
– Vì cháu ……… ngượng lắm. Với lại …… anh ấy có biết gì đâu.
Là một chút tủi hờn của người con gái vừa mất đi trong trắng trong một hoàn cảnh đặc biệt, rất có thể, anh Mạnh không ý thức được việc mà anh ấy vừa làm. Quả thật Thục Trinh vẫn còn rất đau ở nơi bướm, có cảm giác mỗi lần cử động chân là một lần đau nhói lên.
Tố Quyên ôm chầm lấy Thục Trinh, hai bầu vú trần ốp vào nhau, vú Thục Trinh to hơn vú Tố Quyên nhiều, nhưng cả hai đều trắng và căng như nhau. Nếu Mạnh nhìn thấy cảnh này không biết sẽ nghĩ gì nhỉ, rất tiếc Mạnh đang ngủ như chết.
– “Được, cô sẽ không nói”, Tố Quyên đáp lại lời đồng ý cho Thục Trinh vừa lòng nhưng bụng bảo dạ sẽ làm khác. Nhất định một dịp nào đó cô sẽ nói cho Mạnh biết chuyện này, để Mạnh biết đường mà trân trọng người con gái đang ở bên cạnh mình.
Rồi hai cô cháu rời nhau ra để nhìn nhau thật kỹ, cùng mỉm một nụ cười ngượng ngùng vì cả hai đều trần truồng. Thục Trinh buột miệng nói:
– Cô đẹp thật đấy. Cháu chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào lại đẹp như cô. Cháu là phụ nữ còn thấy đẹp thì không biết đàn ông họ nghĩ sao nữa.
Tố Quyên nhìn Thục Trinh một lần nữa rồi nói:
– Cháu cũng vậy mà. Cháu không những đẹp người mà còn đẹp nết. Chẳng trách thằng Mạnh lại yêu cháu.
– “Cháu ……. Cháu ….. béo ….. quá! Anh Mạnh không ….. yêu cháu đâu”, Thục Trinh tự ti nói về bản thân mình. Cô cúi xuống nhìn vào cái bụng có một chút mỡ thừa.
– Cháu hãy tự tin lên. Chính bản thân cháu cũng không biết mình đẹp như thế nào đâu. Muốn người khác nghĩ mình đẹp, trước tiên chính cháu phải nghĩ mình đẹp cái đã. Mạnh là đứa biết nhìn người và biết thưởng thức cái đẹp, tin cô đi, nó yêu cháu đấy.
Một nụ cười hạnh phúc nở trên môi Thục Trinh. Cô không tin vào bản thân mình mỗi lần đứng trước anh. Cô vẫn luôn tự ti rằng mình có thân hình không được gọn gàng, cô nghĩ mình không xứng với anh. Một người đẹp trai, ga lăng lại tốt tính. Kể từ lúc gia đình anh xảy ra chuyện đến nay, cô càng thấy ở anh nhiều đức tính của một người đàn ông. Anh vững vàng đối mặt với sóng gió. Anh không hề buồn khổ bi ai vì mình không phải là thiếu gia tiêu tiền như nước thủa nào và ý thức được hoàn cảnh của mình để tự lực vươn lên. Ở công ty, vị trí của anh giờ đã trở nên quá quan trọng, là linh hồn của công ty. Bộ sưu tập mùa đông mà anh là người sáng tạo đang trong quá trình hoàn thiện và cô là người làm truyền thông cho bộ sưu tập ấy.
– Giờ kể cho cho nghe đầu đuôi câu chuyện từ lúc chập tối đến giờ đi. Cô rất mơ hồ, có cái nhớ nhưng có cái không.
Thục Trinh bắt đầu kể lại:
– Lúc cháu và anh Mạnh đón bọn trẻ con về nhà thì anh Mạnh nhận được điện thoại của cô ………………………
Nghe xong thì Tố Quyên trừng mắt lên nhìn trần nhà, cô buồn rầu buột miệng:
– Cô biết người bỏ thuốc kích dục vào cốc nước cam là ai rồi. Chờ Mạnh tỉnh dậy rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Thục Trinh nhìn lên đồng hồ treo trên tường:
– 2 giờ sáng rồi cô ạ.
————-