Hoa nở về đêm( đã hoàn thành) - Chương 8
Chương 8 – Con đường hắc đạo
Tuấn Rồng vào xe thì Quỳnh đưa giả anh Tiến khẩu súng bật lửa ga , và đưa thêm ba khẩu súng thật . Đám đàn em và anh lại thêm một lần kinh ngạc, một con bé mười hai tuổi cầm súng giả bắt người …lấy về súng thật . Chuyện tưởng chỉ trong mơ , còn Quỳnh chỉ thắc mắc :
– Anh Tiến ! sao súng của họ nặng thế mà cái anh đưa em nhẹ bỗng ?
– Anh nghĩ em không biết bắn súng sợ không an toàn , anh đưa em là cái bật lửa ga thôi !
Anh cầm nó bật châm điếu thuốc hút , Quỳnh giờ mới thấy sợ vì lúc nãy mà có biến gì sống sao nổi với cái bật lửa ấy . Anh đúng là cẩn thận cái không cần thiết , chút nữa thì giết Quỳnh mất rồi. Tuấn Rồng nghe cả bàng hoàng lắm, nhưng cố hỏi thêm :
– Tiến Rulo cô bé này không biết bắn súng sao ? thế bao nhiêu tuổi rồi ?
– Mười hai ạ !
Quỳnh nhanh nhẩu trả lời , Tuấn Rồng thở dài thò tay vào túi móc điện thoại . Thằng Phong sẹo tưởng hắn giở trò gí dao vào cổ, Tuấn Rồng cáu chửi luôn :
– Vứt con mẹ mẩu sắt rỉ của mày ra , bố đã vào đến đây mày còn xoắn …súng tao thằng Tiến nó cầm rồi . Tao gọi điện mà mày cũng rồ lên được à ? Nói thật ở đây tao chỉ nể mỗi bé con, chúng mày chả là đéo gì !
– Cứ để để nó gọi đi !
Anh Tiến nói… có lẽ anh cũng nhận ra, thật sự mình cũng chưa bằng Quỳnh . Tuấn Rồng gọi về bảo đàn em mang Tùng ngáo đến trả rồi bảo :
– Tao trả nó về rồi đấy ! không vì mày mà vì bé con kia …còn tao mày thích thịt thì thịt . Tao chơi đàng hoàng thôi , không bằng một con bé mười hai tuổi tao tự hổ thẹn rồi !
Nửa tiếng sau tại chỗ của anh Tiến , bên Tuấn Rồng đã đưa anh Tùng đến thật . Quỳnh thấy Tuấn Rồng cũng đàng hoàng nói là làm , đâm ra có thiện cảm . Mà đúng ra Quỳnh và anh ấy đâu có thù oán gì , chả qua vì cứu anh Tùng mà thôi . Anh Tiến cũng là người biết luật chơi thả Tuấn Rồng về , Quỳnh thấy là còn chưa trả súng liền bảo :
– Anh trả nốt đồ cho anh ấy đi !
Anh có vẻ lo băn khoăn gì đó thì , Quỳnh đã cầm luôn ba khẩu súng trả cho Tuấn Rồng . Tuấn Rồng cầm hai khẩu súng đưa lại cho Bảo Đen và Chính Khỉ , còn khẩu súng của mình thì lại dúi vào tay Quỳnh :
– Tặng cho em bé con , đối thủ anh tôn trọng sau này em lớn sẽ là triển vọng cho anh em đất bắc rồi … Lần tới tập bắn đi rồi hãy bắt ai tiếp nhé !
Tuấn Rồng ghé sát tai Quỳnh nói nhỏ :
– Nếu coi anh là bạn sáng ngày kia lại đúng quán đấy anh mời em !
Quỳnh gật đầu :
– Vâng ! và em xin lỗi làm anh bị thương , vì cứu anh Tùng thôi ạ !
– Không sao em như vết muỗi cắn thôi , không đánh không thành bạn mà !
Rồi Tuấn Rồng quay lại bảo Chính Khỉ :
– Vào xe lấy mấy hộp đạn cho chị Quỳnh !
Chính Khỉ vào xe ô tô bê ra hẳn năm hộp đạn đặt trước mặt Quỳnh bảo :
– Quà của Hắc Long tặng chị !
– Em ít tuổi mà … anh cứ gọi em là thôi ạ !
– Ở lâu em khác hiểu nhập gia tùy tục , đã vào giang hồ có trật tự của giang hồ . Một ngày là chị cả đời là chị em hãy sống xứng từ chị là được … Anh về !
Đám đàn em của Tuấn Rồng đồng loạt hô :
– Chào Chị Quỳnh !
Rồi tất cả kéo lên ôtô đi về không hề đả động đến hội Tiến Ru lo một câu nào , cứ xem như chẳng hề có bọn Tiến. Thâm thù giữa Hắc Long của Tuấn Rồng, và Bạch Hổ của Tiến Rulo chưa bao giờ dừng cả . Thái độ như thế chả có gì là lạ , nhưng bắt đầu từ thời điểm có Quỳnh hằn thù chuẩn bị xóa nhòa . Ít ai có thể ngờ được từ con bé còn vị thành niên mà sau đó , Quỳnh đã ngấm ngầm thành bà trùm đất bắc trong cái vỏ bọc thơ ngây . Cho nên trong hồ sơ của bên công an ,về sau vẫn có dấu hỏi cho Chị Hai đất bắc thật sự là ai ? Bởi các trinh sát tài ba đều vô tình bỏ qua , chi tiết về một đứa trẻ con tham gia vụ bắt Tuấn Rồng . Nhất là cả hai phe trong cuộc vì nỗi nhục riêng, dặn đàn em sống để dạ chết mang đi. Khi Tuấn Rồng về rồi Tiến Ru lo cũng dặn anh em :
– Anh em nghe rõ việc của ngày hôm nay , sống để dạ chết mang đi tuyệt không ai nói ra nửa lời . Thứ nhất Tùng ngáo em về đây được là do Quỳnh cứu , cái thứ hai cầm đầu Bạch Hổ nhưng anh chỉ có võ phu thôi . Việc hôm nay mọi người thấy cả , anh lui về làm phó Bạch Hổ từ nay do Chị Quỳnh lãnh đạo . Tự thân anh thấy chưa đủ năng lực gồng gánh bang, anh là phó nhưng đâm chém thế nào các anh em cứ yên tâm , còn mọt giọt máu thì Tiến Ru lo này cũng nhỏ cùng anh em .
– Nhất trí ! Chúc mừng Chị Quỳnh !
Đám anh em nhất loạt hô vang , bởi họ dù có người theo kế nghi binh đi ra ngoài thành phố . Hay trực tiếp chứng kiến vụ bắt Tuấn Rồng , anh em đều nể Quỳnh cả . Chuyện Quỳnh cầm súng giả một mình vào bắt đại ca của Hắc Long , sau này đã thành giai thoại trong giới giang hồ . Kẻ thêm mắm người thêm muối cho nên nó huyễn hoặc , và người ta đã cười khẩy khi nghe nó để nó mãi thành truyền thuyết . Cũng vì thế dù có khá nhiều tay trong ở thế giới ngầm , nhưng bên công an đã không để ý đến chuyện nực cười đó . Nhưng vẫn có một ngày họ biết đến Quỳnh và lập chuyên án , vì cái kim trong bọc đâu thể mãi giấu đi được . Nhưng đó là chuyện của ngày sau , khi đóa Quỳnh lạc lối trong giông bão cuộc đời .
Còn ở đời đã là người không lại không có toan tính tư lợi cho mình , Tiến Ru lo dù gì cũng bẽ mặt vả lại thấy Quỳnh rất thông minh . Yêu Quỳnh muốn có Quỳnh và chả muốn để bọn Tuấn Rồng lôi kéo Quỳnh . Nó tặng súng đạn rõ là có ý riêng , chẳng may lôi kéo được Quỳnh sang thì quả là nguy hiểm . Tiến tuy làm phó vừa thoát khỏi vụ bẽ mặt , lại vẫn cầm bang chứ Quỳnh bé con thơ ngây biết gì . Gắn chặt Quỳnh với Bạch Hổ là nước cờ hay , bao năm lăn lộn Tiến đâu phải hoàn toàn là kẻ đầu đất . Nhưng vẫn có câu “ khôn ngoan chả lại với giời ” cờ đi vẫn sai nước , bởi trời phú cho Quỳnh một cái đầu cực kỳ thông minh . Giá như sóng gió không vùi dập em , chắc đất nước có một nhân tài khi em đi con đường sáng . Nhưng tiếc thay em là Quỳnh loài hoa chỉ nở trong đêm tối .
Quỳnh thấy tự nhiên người ta tôn mình lên cao vút , thơ ngây chả hiểu cái gì là giang hồ cái gì bang nhóm . Đơn giản Quỳnh chỉ cứu người cần cứu mà thôi , vì thế Quỳnh đưa súng đạn cho anh Tiến và nói :
– Em chả biết gì đâu anh cứ cầm lấy súng đạn , cứu được anh Tùng rồi em cũng mất buổi học … giờ em về với ba .!
– Súng là Tuấn Rồng tặng em , là của em nhưng nó là hàng quốc cấm em đừng cho ai thấy là được . Nó không phải đồ chơi đâu gây chết người đấy, nhưng em cầm theo đi em đã động việc giang hồ . Tay đã nhúng chàm thì đôi khi em muốn yên , người ta cũng chả cho em yên . Em vẫn đi học như thường, nhưng từ giờ phút này em chính là người cầm đầu Bạch Hổ. Tạm thời anh sẽ điều hành , nhưng quyết sách ở em hết .
– Vâng ! biết thế ạ !
Quỳnh gật đầu cho qua , nhưng anh em thì vui ra mặt . Bởi mười hai tuổi mà dằn mặt đại ca Hắc Long như vậy , anh em theo Quỳnh chả lo gì không có đất sống . Họ hả hê nghĩ viễn cảnh Bạch Hổ ngày một hùng mạnh dưới tay Quỳnh . Thế là nghiễm nhiên Quỳnh bước chân vào hắc đạo , mười hai tuổi thành đàn chị giang hồ . Một việc xưa nay chả bao giờ có , dẫu bây giờ chỉ là hữu danh vô thực . Bạch Hổ vẫn là Tiến Ru lo cầm nắm điều hành nó , nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian . Anh Tiến vào nhà lấy thêm cái nòng giảm thanh , nắp vào khẩu 6P9 PB của Tuấn Rồng rồi đưa cho Quỳnh . Anh bảo :
– Tùng Ngáo ! giờ cảm ơn chị Quỳnh cứu em đi ! Chỉ cần nói không lầm lễ theo bang quy vì em đang bị thương , việc bọn nó mạnh tay chân với em để sau này tính !
Tùng Ngáo giờ đây nể Quỳnh thực sự , từ lần chặt tay đến vụ bắt Tuấn Rồng . Thì Tùng không còn coi thường được , cố gượng dậy nói :
– Cảm ơn chị ! Mong chị sẽ giúp Bạch Hổ lớn mạnh !
– Mong chị sẽ giúp Bạch hổ lớn mạnh !
Đám anh em cùng hô vang … Tuy là trẻ con không hiểu hết nhưng cảm giác ,được người tôn sùng cũng khiến Quỳnh thích thú . Anh tiến đưa Quỳnh về nhà anh gói súng và đạn vào một hộp rất đẹp , nhưng đó là món quà chết người . Quỳnh về thẳng nhà luôn vì cũng ngại đối diện với ba , chẳng muốn ba biết Quỳnh bỏ học . Anh Tiến có hỏi Quỳnh về việc Tuấn Rồng nói gì , nhưng Quỳnh chỉ bảo là anh ấy nói thầm là “ cẩn thận đừng cầm súng khoe ra , công an bắt ”. Chả biết anh có tin hay không nữa , nhưng anh chả nói gì cả . Nhà vắng anh dẫn Quỳnh ra sân sau dạy tập bắn súng , lau súng và lắp đạn … chắc anh lo ai đó lén tấn công Quỳnh . Anh vẽ mấy cái vòng tròn lên bờ tường , rồi dạy Quỳnh cách ngắm bắn và cầm súng . Cái sân này um tum cây cối nhà Quỳnh lại cuối ngõ thành ra không hề ai thấy cả .
Khẩu súng nặng chịch cầm mãi mới quen , khi nó nổ rung cả tay tê rần may mà nó giảm thanh . Chỉ khẽ “ soạch” một cái rất nhẹ tất cả lại rơi vào im ắng ,súng 6P9 PB là súng đặc chủng của Nga có gắn giảm thanh nặng đến 950g . So với đàn anh là Makarov PM 9( K59), thì nặng hơn hẳn lên cầm Quỳnh đuối tay là phải . Trong thế giới ngầm súng này rất đắt và tay anh chị sừng sỏ lắm mới có . Bởi thực tế loại này cũng không sản xuất nhiều chủ yếu phục vụ đặc nhiệm Nga , sau đó Nga thay 6P9 bằng PSS hiện đại hơn . Tới khi đó 6P9 mới ra đến chợ đen nhiều , nó cũng là ước ao của Tiến Rulo . Nhưng Tiến cũng mới chỉ có đặt mua được mỗi cái nòng giảm thanh , còn súng vẫn chưa hề có trong tay . Thế mà nay Tuấn Rồng mang 6P9 cho Quỳnh như cho khúc mía , thì Tiến biết với Tuấn Rồng thì Quỳnh giá trị như nào .
Quỳnh đúng là thiên bẩm để làm giang hồ , mới tập một lúc quen súng là Quỳnh đã bắn gần chuẩn hồng tâm rồi . Tiến rùng mình nghĩ thầm em đúng thật là sinh ra để làm sát thủ thật , thông minh liều lĩnh bắn súng tốt . Tập bắn anh đứng sau người áp sát sạt , của anh chọc vào người Quỳnh cưng cứng . Làm chuyện đó với ba rồi , đã biết chịch ra sao lên Quỳnh đã nhạy cảm hơn với vật đàn ông của anh . Vì thế viện cớ mỏi tay thoái thác không tập nữa , tránh cho anh va chạm mình . Nhưng thế đâm nhớ ba vô cùng cảm giác nhớ cồn cào , nghĩ lúc của ba chọc chọc lên đau nhói Quỳnh đâm sờ sợ. Anh Tiến thấy Quỳnh mặt đỏ dừ , hình như nhận ra mình gần gũi hơi quá . Một lát sau anh cũng cáo từ ra về, với lý do là lo thương thế của Tùng ngáo . Còn lại một mình bình tâm hơn Quỳnh tập bắn thêm lúc nữa , những phát đạn cuối cùng đã thay nhau xuyên thủng hồng tâm .
Quỳnh nghịch ngợm cầm súng chĩa lên bắn con chào mào trên tán cây , một tiếng “soạch” nhẹ con chào mào rơi xuống . Nhưng không phải súng hơi mà đây là vũ khí quân dụng , viên đạn phá nát người con chim . Thế là Quỳnh thấy mất hứng liền cầm súng và đạn giấu vào trong tủ đồ của mình, rồi ra nhặt con chim vào nhà săm soi nghiên cứu thì anh Long đến . Anh lo lắng hỏi Quỳnh :
– Em không đi học mà đi đâu thế ? hay sợ chúng nó đánh mà bỏ học làm anh tìm em khắp nơi !
– Giời ! em còn bé lắm đâu mà cứ lo, em đi em có chân em về đồ hấp ..!
Anh thấy Quỳnh cứ mân mê con chào mào chết , anh liền bảo Quỳnh cho xem . Cầm con chim trong tay nhìn ngực nó nát bét , anh Long học an ninh chuẩn bị ra làm công an theo nghiệp bố . Nhưng anh chưa nói cho Quỳnh biết mà thôi , nhìn vết đạn xé nát con chim anh ngạc nhiên súng hơi không thể công phá nổi được . Mà đây là kiểu đạn súng quân dụng ít nhất từ K59 trở lên , anh hỏi Quỳnh :
– Sao em có con chim này ?
– Em .. à …em nhặt được trước sân này ạ !
Định nói là mình bắn nhưng nghĩ chả lên cho nhiều người biết , Quỳnh nói dối anh . Anh tỏ vẻ trầm tư lắm vì anh thấy bất an , chả lẽ có ai đó đến đây rảnh rỗi vác súng quân dụng ra bắn chim .Người có súng này chỉ bên an ninh hoặc giang hồ , mà anh biết là một người chiến sĩ một viên đạn quý hơn vàng . Không thể mang bắn chim chơi bời được , vậy chỉ có thể là tay anh chị giang hồ nào thôi . Mà bắn thì kim hỏa gõ nổ rất to nhiều người biết , vậy chúng muốn làm gì Quỳnh chăng ? Linh cảm của một chiến sĩ hình sự tương lai cho anh thấy bất an , nhưng anh không biết về sau người con gái anh săn lùng trong chuyên án . Chị Hai đất bắc sừng sỏ lại chính là Quỳnh bé nhỏ anh yêu , vì chú chim dính đạn cùng các vết cày của đạn ở tường sau nhà anh mới biết . Khi anh thấy các vết đạn tập bắn của khẩu 6P9 PB đã là chuyện của mấy năm sau, khẩu súng reo rắc kinh hoàng của cái chết im ắng trong các vụ án.