Hoa nở về đêm( đã hoàn thành) - Chương 5
Chương 5 – Thử thách của trái tim
Ở đời bao giờ cũng “ mất bò mới lo làm chuồng ” nên sau trận đòn thù và bị hiếp hụt, Quỳnh mới đâm ra khát khao học võ hơn bao giờ hết. Vì thế rất ngóng anh Long trở lại để bảo anh dạy cho Quỳnh , nhưng nếu anh không đến nữa thì sao nhỉ ? Anh thật sự ở đâu Quỳnh cũng nào có biết chứ , nghĩ anh lại nghĩ tên “ tắc kè hoa ” xăm trổ đầy mình kia . Quỳnh rùng mình vì chuyện đã qua mà cũng phục mình đi , sao lúc cuồng thế chứ …giờ bảo chặt tay chưa chắc Quỳnh dám . Mà thằng “ tắc kè hoa ” ấy có đi thăm ba không nhở ? bị nhớ ba rồi Quỳnh thấy nao lòng . Nhớ cả nụ hôn của ba nhớ cả lúc ba âu yếm Quỳnh , người Quỳnh nổi gai ốc khép đùi lại theo bản năng. Của Quỳnh rỉ ra ít nước cảm giác ướt ướt đũng quần lót , thèm ba làm thế quá đi mất …Nhất định sẽ cố gắng thêm vài ngày nữa thôi , sinh nhật sẽ cho ba yêu Quỳnh . Chứ không để cho như vừa rồi tí nữa thì bị chúng nó hiếp cho, Quỳnh chỉ muốn với ba và tặng cho ba yêu quý của mình .
Quỳnh lấy quần áo đi tắm phần vì đã bị ướt quần lót , lại cũng muốn tẩy sạch nhưng ô uế vừa qua khỏi thân thể . Quỳnh vào xả nước dòng nước âm ấm chảy tràn trên tay , định khép của phòng tắm lại nghĩ có ai đâu chứ nhỉ . Cả cái xe máy mới tinh còn dựng kia , thôi tắm ù đi cho xong vậy . Nhưng khi những tia nước ấm áp mơn man trên da thịt , thế là Quỳnh lại quên béng đi rằng phải tắm nhanh . Bản tính con gái thích sạch ưa đùa giỡn với làn nước , vì thế cơ thể Quỳnh cứ trần truồng . Lấp lánh tung tăng với làn nước từ vòi hoa sen trên đầu thả xuống , hạt nối hạt trong vắt như chuỗi ngọc làm nổi bật cơ thể thiếu nữ trắng ngần . Khoảnh khắc diệu kỳ của người con gái ấy , của Quỳnh vô tình lọt vào mắt anh Long . Thấy cái xe máy quá bẩn bụi đường anh để xe ở quá rửa xe đầu ngõ rồi đi bộ vào …
Khi anh bước vào cổng không khóa vào nhà cửa chỉ khép hờ , đẩy cửa vào nghe luôn thấy tiếng nước róc rách . Cánh cửa buồng tắm không khép , Quỳnh trần truồng khêu gợi đập ngay vào mắt anh. Nước dát ngọc làm tôn thêm vẻ đẹp của con gái , mái tóc dài bết nước tầm lưng trần thon thả .Ban ngày ánh rõ rệt từng sợi lông măng , khác hôm ba thấy Quỳnh tắm . Chẳng phải chưa thấy con gái bao giờ , nhưng đứng trước cảnh này anh khó mà không thấy kích thích . Quỳnh cúi cọ chân và vô tình cái mông chổng lên khiêu khích anh, thấp thoáng giữa khe mông căng trắng đẫm những hạt nước li ti . Một cái khe nhỏ múp míp dính chặt nhau , vì trinh trắng của Quỳnh chưa ai khai mở cả . Rồi tự nhiên Quỳnh xoay người lại bất thần thấy anh đang ngó mình , ngượng vô cùng tận vội vàng lấy hai tay lên che mặt .
Thành ra chỗ cần che với anh chả che , bầu vú nhỏ đang độ lớn kiêu hãnh chĩa lên phập phồng cùng nhịp thở . Chỗ thầm kín nhất của con gái lộ ra rõ rệt dưới ánh sáng ban ngày , vì Quỳnh chưa nhiều lông đủ để bao phủ chỗ đầy dụ hoặc đấy . Cái khe chẻ đôi hiện lên cả môi nhỏ nhu nhú , qua kẽ tay Quỳnh thấy tia mắt anh nóng rực đang hướng thẳng vào bướm mình như muốn đốt cháy da thịt …Trời ạ !Quần anh thì phồng lên một cục mà chắc có quần sịp mà còn thế , mặt Quỳnh đỏ rực “ thấy mình thế này anh bị thích rồi , liệu có khi nào lại đè ra hiếp không ? chả lẽ hôm nay là xui của mình toàn nguy cơ bị hiếp thế này ” May là anh Long hình như nhận ra sự thô lỗ của mình , mắt anh rời khỏi chỗ bướm Quỳnh. Anh có vẻ bối rối lắm nhưng rồi lại vẫn , len lén ngó bầu vú đang rung rinh theo nhịp thở lên xuống của mình .Thế là Quỳnh cáu hét ầm lên :
– Anhhh ! nhìn em chán chưa ? ra đi để người ta tắm …vô duyên !
Anh ngượng đi ra của luôn …Quỳnh vội quấn tạm cái khăn tắm vào người, chạy ra đóng sầm cái cửa nhà lại . Tắm ào cho qua rồi mặc quáng quàng quần áo chạy ra , Quỳnh mở cửa ngó nghiêng lòng thấp thỏm lo sợ anh dỗi bỏ về mất . Nhưng may quá anh vẫn đứng ở cổng quay lưng lại nhìn ra đường . Quỳnh mừng quýnh lên gọi :
– Anh ơi ! vào đây em xong rồi ạ !
Anh vào mặt hơi chút bối rối anh tránh không dám nhìn Quỳnh trực diện, Quỳnh cũng ngại nói lí nhí :
– Em xin lỗi nhé ! mà …mà cũng tại anh cơ cứ soi em …lúc ý á chỉ đấm anh chết luôn !
– Anh xin lỗi ! anh không cố tình … nhưng em đẹp thật đấy !
– Hi..hi…anh thấy em đẹp thật à … mà.. mà.. ơ… hơ…. !
Đang được khen sướng ra mặt thì chợt nhớ lại , anh khen mình lúc cởi truồng xinh . Tức là anh khen các chỗ đấy của mình trời ơi ! xấu hổ chết được Quỳnh im bặt cúi gằm mặt xuống đất . Hình như anh vẫn nhìn và anh thấy mắt Quỳnh có chỗ hơi tím. Do lúc bị con nào đó trong nhóm Thủy đấm vào , bị đánh hội đồng trong xe tối tăm mặt mũi Quỳnh biết ai vào ai đâu . Anh Long con nhà võ anh nhìn biết ngay bị đánh , anh vội hỏi :
– Em mới bị ai đánh à ? phải mấy con bé hôm nọ không ?
Rồi anh xoa xoa chỗ bầm ở mặt Quỳnh có vẻ xót xa lắm , mãi sau Quỳnh mới biết lúc đó anh đã yêu Quỳnh … Vi thế người ta đánh Quỳnh thì anh sao không xót cho được , có người an ủi thế là tự nhiên tủi thân úp mặt vào ngực anh khóc . Khóc một hồi chán chê mới bắt đầu kể lể ,Quỳnh vén áo lên cao mách anh :
– Nó đánh em đau lắm thụi bao nhiêu vào bụng đây này , giờ vẫn ê ẩm ý ạ !
Vén vội Quỳnh đâu có nhớ đã quên không mặc áo chíp mà vén áo cao quá , nguyên cả bầu vú phơi ra trước mặt anh . Cặp vú không áo lót xổ tung ra hai đầu ti nho nhỏ hồng nhòn nhọn, các vết bầm tím chẳng làm anh chú ý bằng đôi vú đang thây lẩy ấy của Quỳnh. Thấy mắt anh sáng rực lên nhìn mình xấu hổ cực độ kéo sụp cả áo xuống thật nhanh rồi đánh trống lảng luôn :
– Em muốn thăm ba chúng mình đi đi anh nhé !
– Chưa em ạ chiều mới tới giờ thăm gặp ,anh thuê hộ lý hết rồi để em chăm không tiện . Ba em gẫy chân mà đi vệ sinh tắm rửa chả chủ động , anh có đấy thì anh làm không để hộ lý làm yên tâm đi . Chiều anh đưa em đi ra đấy nhé !
Hết cớ chuồn đi Quỳnh bối rối , rồi nhớ ra chuyện học võ liền bảo anh :
– Dậy võ cho em để em đỡ bị người ta đánh nhé , luôn giờ đi anh được không ?
Vui luôn khi anh gật dầu bảo :
– Cũng được ! không người ta đánh em thâm tím thế kia , anh cũng chả đành lòng . Nhưng anh bảo em phải nhớ thời đại này súng đạn kết thúc mạng sống người ta rất nhanh . Ngày trước hay nói “ ba năm võ tầu , không bằng một chầu củ đậu ” Ném đá từ xa thôi cũng đã đủ toi mạng rồi , huống gì súng ống sát thương tầm xa . Biết võ chỉ để tự vệ cự ly gần thôi và nó phải dùng lực bản thân em , em đừng chủ quan nhé nhất là con gái em sẽ sớm đuối sức hơn con trai . Trước anh có một sư huynh học cùng anh học võ nhanh và giỏi hơn anh , nhưng anh ấy bảo với sư phụ võ giỏi mấy thì chả lại với súng đạn . Sư phụ gét đuổi anh anh ấy đi rồi , nhưng giờ anh thấy anh ấy nói đúng em ạ. Quỳnh à ngoài ra luyện võ vất vả dễ mất dáng đấy , em nghĩ kỹ chưa ?
Thấy anh nói một tràng chả đâu vào đâu Quỳnh cú quá nhấm nhẳng bảo
– Oài ! anh nói nhiều nhở cứ dậy em đi xem nào … nói nhiều nữa em gét đấy !
Anh bất đắc dĩ đành chiều ra sân dậy cho Quỳnh . Nhưng đúng không dễ thật , mới đứng tấn tí đã mỏi nhừ người. Rồi là để tập đúng động tác bị anh cầm tay , cầm chân Quỳnh … anh cứ áp sát người anh vào nóng rực . Sau ba anh là người đàn ông gần Quỳnh sát sạt thế này , rồi bất chợt ngoảnh mặt lại sau chạm môi anh . Thì anh ghì luôn vào hôn Quỳnh , nụ hôn từ người con trai xa lạ làm Quỳnh rùng mình . Nhưng thay vì né tránh chả hiểu thế nào lại hé môi hôn anh, lưỡi quấn lưỡi đê mê nhớ ba quá . Trái tim bé nhỏ của Quỳnh thổn thức và đau nhói ,nụ hôn đầy mâu thuẫn đã kết thúc vì Quỳnh thấy bàn tay anh tham lam lần từ gấu áo lên chạm vào vú mình . Bàn tay anh to thô ráp nóng rực đang ôm trọn bầu vú bé nhỏ , run rẩy khi anh xoa nắn nó Quỳnh muốn giẫy ra nhưng người cứ mềm oặt vô lực .
Không thèm hôn anh nữa nhưng người Quỳnh rạo rực , thấy của anh cứng nhắc phía sau chạm vào người . Khi anh xoa vú thì có cảm giác khác hẳn với ba , chắc có thể đó là tình yêu chăng ? Cho tới lúc tay kia của anh lần xuống cạp quần thì Quỳnh sợ vùng hẳn ra khỏi anh , mặt đỏ gay nói :
– Anh …anh… đừng làm thế em không thích !
– Anh …anh xin lỗi ! kiềm chế không nổi … nhưng anh yêu em thật đấy !
Một câu tỏ tình đầu đời đến thật bất ngờ với Quỳnh , là con gái đó là khoảnh khắc ngọt ngào khi đón nhận lời tỏ tình đầu tiên với mình . Quỳnh chả biết nói ra sao cả chỉ ấp úng :
– Anh ..anh.. nhưng mà cũng phải cho em thời gian … anh cứ vồ vập sờ sờ nắn nắn …em thấy em chả được tôn trọng .
Một câu nói bât ngờ từ của miệng một cô bé , Quỳnh nghĩ bột phát và nói bừa thôi . Nhưng là gáo nước lạnh dội vào anh , đánh thẳng vào cái thú tính đàn ông trong anh . Để rồi anh đâu biết anh trở lên nghiêm túc quá thể , khiến Quỳnh ngả sang anh Tiến một sự oái oăm của cuộc tình tay ba .
Trưa bệnh viện đìu hiu trong giấc ngủ của bệnh nhân mỏi mệt , nhưng đó cũng lúc cho đạo chích chớp thời cơ . Khi ba Quỳnh được hộ lý dìu vào nhà vệ sinh đi vệ sinh , thì kẻ gian đã nhanh chóng nẫng đi toàn bộ số còn lại của ba để dưới gối . Trở lại không còn gì cả ba thở dài , là người đàn ông sòng phẳng . Ba biết bạn trai Quỳnh tốt thật , nhưng để phụ thuộc ơn nghĩa về bạc tiền thì sau con gái khó hạnh phúc được . Một nỗi buồn u uất chợt đến trong trái tim ,vốn đã đầy ân hận và đau khổ của người cha nhỡ bước . Đang lo lắng dằn vặt thì thấy đâu hơn chục thanh niên mặt mày bặm trợn , nhưng chúng lại mặc com lê cà vạt tử tế thành ra khó biết ngay chúng là loại người gì . Rồi chúng xếp thành hàng dọc hai bên lối hành lang phòng bệnh , trật tự và ngay ngắn như quân đội .
Căn phòng này vốn là phòng trả phí dạng ưu tiên , vì thế chỉ có hai bệnh nhân. Long đã đặc biệt sắp xếp cho ba Quỳnh tiện chữa trị , khi thấy đám người này nhất là trái giờ thăm gặp mà đặc cách vào đông thế này hẳn không bình thường .Từng là đại gia kinh nghiệm sống cho ông biết chủ nhân thực sự chuyến thăm viếng này chưa có mặt . Chắc không phải mình ông tự nhủ minh đã sa sút, chỉ có thể là người nhà của bác giường bên . Tiếng người nói lao xao đang lại gần , là trưởng khoa ông ta vẫn hống hách. Thế mà giờ lại có vẻ khúm núm với một thanh niên trẻ mặt mũi lanh tanh . Ông ta xun xoe nói :
– Đây bác ấy nằm đây anh Tiến ! chỉ cần anh alo trước thì xong cần gì anh phải đến ạ . Nhất là bố anh cũng từng giúp em nhiều rồi …Anh cứ thăm bác việc còn lại em khác lo chu đáo ạ !
Để một người trung niên lại đường đường là trưởng khoa khúm núm mở miệng là ” anh.. anh..em ..em “, và cái cách anh ta có mặt ở đây . Ông biết con người này thật không bình thường , chẳng biết liên quan gì nhà bác kia nữa . Ông thở dài giá như mình có một mối quan hệ vai vế ,chắc cũng có chút hy vọng khôi phục lại công ty . Để Quỳnh cũng đỡ khổ đi nhiều , nỗi buồn nhân đôi ông thở dài thườn thượt . Vị trưởng khoa rời đi rồi , một mình Tiến Rulo đứng giữa phòng trong nỗi băn khoăn khi có tận hai người bệnh . Tiến thầm trách mình chủ quan quá không hỏi cho kỹ , nhìn hai người đó đều dáng vẻ đạo mạo của người có tiền . Cuối cùng bằng phán đoán theo cách nhìn dân xã hội , Tiến lễ phép lại gần ông nói :
– Con chào bác ! con là bạn Quỳnh nghe tin bác nằm viện con tới thăm …chúc bác mau khỏe ạ !
Tiến dúi vào tay ông giỏ hoa quả cùng cái phong bì dậy cộp , sau đó đám đàn em từ Tùng ngáo dẫn đầu lần lượt đưa phong bì và đều cung chúc một cách rất lễ phép . Ông chưa hết ngạc nhiên con gái mình chỉ mười hai tuổi , nó ngây thơ trong trắng thế sao mà giao lưu tận với những người như này . Từ Long nhìn đồ hiệu nó mặc cách nó vung tiền ra , thì ông đã biết nó là người không đơn giản rồi . Nhưng đến Tiến ông ngạc nhiên tận cùng vì mặt cậu này dữ dằn , đám đàn em kia làm ông ngờ nghợ đến một người . Cầm đầu thế giới ngầm thành phố và cả miền bắc là Luận Bạc , tuy nhiên ở thành phố này ông ta ủy thác cả cho cánh tay phải của mình là Tiến Rulo . Vốn là con một vị cán bộ cấp cao hư hỏng mà thành giang hồ , trẻ tuổi nhưng liều lĩnh và cộng với uy danh của người cha đôi khi người ta phải nể vì .
Bởi thế đến khi thằng Phong sẹo đưa phong bì , vô tình tay áo kéo cao lộ ít hình xăm . Ông rùng mình “ con gái nhỏ của ba sao ? con lại quan hệ cả tận đến những thằng giang hồ cộm cán thế này ? ” Ông không muốn hệ lụy bèn đẩy lô phong bì lại cho Tiến và nói :
– Cháu đến thăm là tốt rồi ! tiền này thôi chú không nhận được …chú ghi nhận tình cảm của các cháu !
– Thôi các cháu đã có lòng với lại bác cũng khó khăn , lại vừa bị mất hết tiền nhận đi cho các cháu nó vui !
Ông giường bên nói với sang , Tiến nghe câu đó bỗng đùng đùng nổi giận vốn nóng tính . Nhưng cố kiềm lại ngoắc Tùng ngáo ra của bảo nhỏ :
– Mày ra gọi thằng Toản Xi lanh quản địa bàn này bảo anh Tiến nói trong nửa giờ nữa tìm ngay trong mấy thằng đệ nó , hoặc bất cứ thằng ôn nào dạt về đây kiếm ăn trót nhảy đồ ông già vợ anh . Thì ngay lập tức mang trả , không biết anh tính toán chuyện anh em đói kém chợ búa nhảy đồ . Nhưng kể từ giờ phút này thằng nào có ý định vào đây tạt té gì , thì bảo thằng đó gửi anh đôi bàn tay đừng để anh cho người tìm .
– Anh cứ để đấy em xem con chó nào vừa vào đây đi chợ…tí em về ! Anh cứ vào với bác đi ạ . !
Tùng đi rồi Tiến vẫn chưa hết giận , nhưng cố làm mặt cười tươi . Nhưng là người đàn ông từng trải thì không thể qua mắt cha Quỳnh , ông lo lắng cho con gái nhỏ tột cùng . Đám đàn em bình thường theo Tiến đâm chém nghênh ngang , nhưng đại ca đã dặn nên chúng vào đây hiền như chó cún . Thằng xếp quần áo thằng lau sàn , thằng bóc cam mời…thăm hỏi đấm lưng các kiểu . Nhìn cảnh hiện tại chả ai biết chục thằng ấy chuyên đâm chém reo rắc kinh hoàng ngoài kia. Khoảng hai mươi phút Tùng ngáo cùng Toản xi lanh trở vào theo hai thằng khác . Hai thằng nghiện ngập gầy gò còm nhom đang run lẩy bẩy mặt mũi thâm tím , vào đến phòng viện Toản xi lanh đẩy dúi hai thằng xuống nói rất giận dữ :
– Quỳ mẹ mày xuống ! mang hàng vừa đá ở đây vào trả nhanh …sau làm muối mặt bố nữa thì liệu . !
Hai thằng mặt cắt không còn giọt máu lết vào đầu giường , trả lại cho ông số tiền và đồ đạc chúng mếu máo nói :
– Tụi con không biết , con trả bác mong bác nói đỡ con một… !
Hai thằng chưa nói hết câu thì Tùng ngáo đã đe :
– Im ! một phát vỡ alo luôn và ngay đấy hai chó bố dặn sao …thích xin xỏ không !
Hai thằng im bặt đưa lại đồ len lén đi ra , thằng Toản xilanh cũng nói :
– Anh Tiến ! Thông cảm vì hai thằng nó xong quả án cao su vừa dạt về, nằm lâu nên chưa biết luật em sẽ dạy dỗ cẩn thận ạ . Còn từ giờ anh cứ yên tâm bố vợ anh ở đây ngày nào em sẽ đảm bảo ngày đó không có vấn đề gì nữa…em xin lỗi !
– Thôi về đi ! không biết không có tội , nhưng anh không nói lại lần hai đâu nhé . Bất cứ thằng nào luôn anh đã nói mà còn cố vào chợ búa kiếm chác phòng này đừng trách !
– Con chào bác ! con chúc bác mau lành bệnh ạ !
Thằng Toản dúi vào tay ông một cái phong bì , ông muốn chối thì nó ghé tai nói nhỏ “ bố thương con nhận giúp con , không có tí anh em con dở nhiều hơn hay đấy ạ …thương con nhận giùm …coi như con thay hai thằng em tạ lỗi hộ chúng nó ” . Ông vui không nổi nữa linh cảm người cha , ông thấy con gái nhỏ của mình lạc lối mất rồi . Cái câu ” bố vợ ” là sao không lẽ Quỳnh con gái mình yêu nó sao ?