Hồ Ly Tinh Dâm Đãng - Phần 205
“Em chán lắm rồi… em cũng chịu hết nổi.”
Vào thời điểm sương mai còn lãng vãng, nắng ấm không thấy dạng, khắp nơi chỉ có tiếng gió biển và côn trùng kêu. Thì ba anh em họ Từ đã khoác áo ấm đứng trước nhà thờ tổ. Hiếm có con cháu nào có hiếu vậy, trời chưa sáng đã đến thấp nhang thỉnh an tổ tiên. Thật làm cho người ta cảm động rơi nước mắt.
Nhưng đừng vội tán thưởng quá sớm, bởi vì họ có mục đích khác.
“Em nổi cáu cái gì, muốn gây sự chú ý?”
“Anh à! Sao chúng ta không vào trong trực tiếp xử lý Hoắc Khiêm… thằng mặt heo không có ở đây, bây giờ là lúc thích hợp nhất giải quyết thằng nhóc đó, rửa sạch nổi nhục vết sẹo trên người anh.”
Từ Tam bộ dạng không chút sức sống dựa lưng vào tường, nhưng vừa nghe Từ Nhị lớn tiếng đưa ra phán quyết xử chết Hoắc Khiêm, hắn lập tức tỉnh ngủ, đứng thẳng người.
“Không nên làm vậy!”
Nói bình thường được rồi có cần hét lớn như vậy không Tam ca. Thấy ánh mắt ngờ vực của hai ông anh, Từ Tam lập tức điều chỉnh thái độ, vẻ mặt, lời nói và cả âm lượng.
“Không phải! Ý em là… dù không có Hợi miệng rộng nhưng xung quanh đây vẫn có đàn em của hắn, đám người của Bồ gia đang ở gần đây, một chút động tĩnh cũng làm kinh động đến họ.”
Phải nói là ban ngày đừng nhắc ma, ban đêm nhất định sẽ mơ thấy ác mộng. Vừa mới nhắc đến thì từ xa họ đã nhìn thấy cái bóng to béo của Hợi ca đổ xuống mặt đường.
“Hắc… c… xì… ì… ì…”
Hợi miệng rộng dù đã nhìn thấy ba anh em họ đứng gần đó, nhưng vờ không quan tâm, hắn đi thẳng đến căn nhà nhỏ cạnh, đối diện nhà thờ tổ.
“Vào trong kêu hai người đó ra đây.” Hợi miệng rộng lên tiếng.
“Dạ! Đại ca.”
Gã đàn em vừa xoay lưng đi thì Hợi kéo giật ngược lại, cho rằng không có thành ý dù sao thì ngày hôm qua Hoắc Khiêm cũng đã ra tay cứu hắn. Bắt đầu từ hôm nay, hắn cũng đối xử tử tế với người bạn tốt này một chút.
“Mà không, để tao đích thân vào trong.”
Có chút bất an Đại Từ lập tức chạy vọt đến, ngăn Hợi miệng rộng lại.
“Mày muốn làm gì?”
“Thằng ngốc và Dục Uyển đã ở đây được một thời gian, tao cũng nên dẫn hai người họ đến chào hỏi cha một tiếng… tránh đường.”
Đó là lẽ thường tình, bạn đến nhà chơi điều đầu tiên chính là đi chào hỏi trưởng bối trước, cho nên chuyện này đã phải làm từ rất lâu. Nhưng vì ba anh em họ Từ cứ kiếm chuyện phá rối, khiến Hợi ca phân tâm, quên đi cái chuyện đương nhiên phải làm đó.
“Hai người họ không được phép rời khỏi căn nhà này, không phải từ đầu tao đã nói với mày…” Đại Từ lên tiếng.
“Theo tao không phải mày không muốn họ ra ngoài, mà là không muốn họ đến gặp cha, hay… mày sợ chuyện xấu xa của bọn mày làm sẽ bị cha phát hiện.”
Hoàn toàn tin tưởng lời Dục Uyển, là ba anh em nhà này có ý đồ xấu, không chỉ cường bạo con gái nhà lành, còn ra tay động thủ với chồng người ta. Chuyện xấu mà Hợi miệng rộng ám chỉ chính là chuyện đó. Cho nên hắn mới cho người túc trực canh giữ, tình cảm giữa hắn và “thằng ngốc” ngày một thân thiết, bảo vệ vợ bạn cũng là một việc bạn tốt nên làm.
“Tao nói cho bọn mày biết, Dục Uyển và thằng ngốc đó sau này sẽ thuộc quyền bảo hộ của tao, bọn mày không được phép động đến họ… đặc biệt là Dục Uyển.”
“Muốn tao không đụng đến… mày nên giữ yên chúng ở trong nhà.” Từ Đại bước lên tới, dáng vẻ như muốn nuốt chửng người trước mặt.
Hợi miệng rộng cũng không tầm thường, người ta bước một bước, hắn bước lên hai bước, với cái bụng chứa đầy mỡ của hắn. Từ Đại phải kiên định hai chân rất vững để không bị hất ngã.
“Cha ta nói thằng đẻ ngược như tao rất cứng đầu, luôn thích làm theo ý mình… đặc biệt là những chuyện liên quan đến bọn mày, tao lại càng thích làm ngược lại.”
Hợi miệng rộng nhếch miệng cười rất tự đắc, hôm nay dù có bão cấp 17 đổ bộ lên đảo, hắn cũng phải dẫn được Hoắc Khiêm và Dục Uyển đến gặp cha mình. Và kể hết tất cả chuyện xấu của ba anh em này cho cha hắn biết.
“Kho thuốc phiện do mày quản lý… tối qua khi tao xem lại sổ sách mới phát hiện có một lượng thuốc rất lớn không được ghi vào sổ, chuyện này có lẽ cha vẫn chưa biết.” Đại Từ lên tiếng.
Hợi miệng rộng đang cười đắc chí, hai chân đã bước qua khỏi cửa nhưng vẫn xoay người dừng lại.
“Mày vừa nói gì?” Kho thuốc đúng là hắn quản lý nhưng ít khi chạm đến sổ sách, giờ nếu hỏi hắn quyển sổ đó màu gì, có bao nhiêu trang, hắn sẽ trả lời là không biết.
Hắn chỉ vừa tiếp quản lại kho thuốc có mấy ngày, cha già vẫn luôn than phiền về độ bất tài, cẩu thả thiếu trách nhiệm trong công việc, nếu như lời của thằng đại Từ là đúng, thì hắn lại càng mất điểm trong mắt cha mình hơn.
“Chuyện thằng đó vừa nói có thật không? Sao không có đứa nào nói cho tao biết… mẹ kiếp…” Hợi ca xoay người qua, tóm lấy cổ áo của hai thằng đàn em xung quanh.
“Hợi ca! Bọn em cũng lần đầu tiên nghe được chuyện này, làm sao nói cho anh biết được.”
“Vậy tại sao nó biết?”
Đương nhiên là không ai biết, vì thật ra chẳng có số thuốc nào bị mất cả, đó chỉ là một kế nhỏ của Đại Từ để dụ Hợi miệng rộng rời khỏi đây.
“Sau khi anh dẫn hắn đến chỗ cha, chú lo mà vào trong xử lý hai người họ.” Từ Đại kề tai nói nhỏ với Từ Nhị, hắn cũng đồng quan điểm với em trai, đêm dài lắm mộng, thay vì suốt ngày lo sợ chi bằng xuống tay lần một.
“Em biết rồi.” Từ Nhị nhếch miệng cười.
Từ Đại mỉm cười bước đến gần Hợi miệng rộng, tiếp tục hoàn thiện kế hoạch lừa người của hắn.
“Số lượng thuốc phiện đó không phải là ít, tao nghĩ cha nuôi cần phải biết chuyện này, bây giờ tao sẽ đến chỗ cha nuôi… À… Mày cứ đứng đó mà dạy dỗ đàn em.” Từ Đại nhếch miệng cười, rồi sải bước đi thẳng.
Hợi miệng lập tức đuổi theo sau đuôi của TừĐại.
“Ê… Từ Đại! Mày đứng lại… kho thuốc thuốc phiện là tao quản lý, mày không được can dự vào… muốn báo cáo với cha cũng là tao đi không phải mày… đứng lại cho tao.”
“Không phải chỉ có mày là thằng để ngược duy nhất trên đời này…”
Trong khi Từ Đại và Hợi miệng rộng vừa đi vừa tranh cãi, thì ở phía sau Từ Nhị đã sẵn sàng ra tay, rục rịch kéo khẩu súng trong túi ra. Hắn nhếch miệng cười nhìn theo bóng lưng của hai người đi trước, và…
“Em xử lý hai gã, còn anh…”
Vốn định giao nhiệm vụ hạ gục hai thằng gác cửa cho Từ Tam nhưng quay lưng lại đã không thấy người đâu, còn hai gã cần hạ gục lại nằm bất động dưới đất, cánh cửa thì mở rộng. Từ Nhị dùng đầu gối suy nghĩ cũng đoán biết Từ Tam đang ở đâu.
“Chết tiệt!” Hắn lập tức chạy xách súng, chạy thẳng vào trong.
…
Sân vườn – Bên trong.
“Nhanh lên! Đã không còn thời gian”
“Không! Tôi không thể.”
“Uyển… đừng sợ… mau trèo lên”
Trong lúc Dục Uyển tỏ vẻ do dự đứng bên dưới, thì Từ Tam và Hoắc Khiêm đã leo lên tới ngọn cây, từ chỗ này bọn họ có thể nhảy qua bức tường trước mặt, và tìm cách tiếp đất bằng cú lộn nhào. Nghe thì rất đơn giản nhưng có thể làm được không là chuyện khác.
“Cô yên tâm… sau khi tôi nhảy xuống sẽ đỡ hai người, không có chuyện gì đâu… mau trèo lên…”
“Dục Uyển! Cô không trèo lên… thằng ngốc này nó không chịu nhảy xuống… bọn tôi làm sao mà đi” Từ Tam lớn tiếng hối thúc, bởi vì ông anh kính mến của hắn có thể chạy vào bất cứ lúc nào.
Trèo lên cây cô có thể, nhưng bảo cô từ trên đó nhảy xuống không phải muốn giết chết con cô sao. Cô không thể làm chuyện ngu xuẩn khiến nó bị nguy hiểm, đem tính mạng của con mình ra đặt cược.
“Hoắc Khiêm! Anh mau đi đi… Từ Tam sẽ đưa anh về nhà.”
“Không! Không có Uyển, anh không đi”
Dục Uyển càng thúc giục thì Hoắc Khiêm lại càng không muốn rời xa cô. Cô hoàn toàn cạn lời, khi hắn không đem lời cô đặt trong đầu, xoay người trèo xuống đất.
“Chết tiệt!” Không thể giữ được Hoắc Khiêm, Từ Tam còn ngồi ở trên cây làm gì nữa.
“Hoắc Khiêm! Sao anh lại quay lại, không cót tôi… Từ Tam vẫn có thể đưa anh về nhà.”
“Không… Uyển là nhà của anh, không có Uyển… anh không cần nhà.”
Ai nói ngốc nghếch không biết cách làm cho người ta bối rối, lần đầu tiên cô có cảm giác mình là cả thế giới của một ai đó, cô là tất cả của hắn, Dục Uyển thật sự rất xúc động trước một Khiêm ngốc nghếch nói không cần suy nghĩ này.
“Anh cũng đoán được là em đang ở đây… thật làm anh thất vọng.”
Từ Nhị đã vào tới nơi, hắn vừa rút súng, vừa chuẩn bị bóp cò, lời này là ám chỉ Từ Tam đã xem nhẹ lời cảnh báo của hắn trước đây.
“Tôi nên giải quyết ai trước đây, cô… hay là hắn… hoặc cả hai cùng lúc.”
Hắn mỉm cười rồi cầm một lúc hai khẩu súng, từ xa nhắm vào đầu của Dục Uyển, lẫn Hoắc Khiêm. Nhưng Từ Nhị không bao giờ ngờ đến sẽ có ngay hắn bị người khác chĩa súng vào đầu, còn là người rất thân thiết với hắn.
“Để bọn họ đi”
“Em thật sự vì họ mà nổ súng.” Vô cùng tức giận, tình cảm anh em nhiều năm không sánh bằng mối quan hệ ngắn ngủi.
“Hoắc Khiêm đã từng cứu em… em nợ hắn một mạng, em không thể để hắn chết.”
Nhưng Từ Nhị vẫn không tin là đứa em trai này của hắn sẽ xuống tay, dựa vào niềm tin mãnh liệt này mà hắn không có ý định buông tha Hoắc Khiêm, không biết là hắn có phải điên rồi không.
“Vậy xem ai sẽ bóp cò nhanh hơn… em hay là anh.” Từ Nhị giơ cao súng chĩa thằng về phía Hoắc Khiêm và bóp cò.
“Anh…”
Người anh này thật sự quá hiểu hắn, biết rõ Từ Tam sẽ không thể ra tay, nổ súng bắn anh trai mình.
“Anh biết rõ em không thể nhanh bằng anh… nhưng lần này em sẽ là người thắng cuộc.” Từ Tam cầm súng tự chĩa vào đầu mình.
Nếu người Từ Nhị đã hiểu Từ Tam như vậy, thì hắn chắc chắc biết việc Từ Tam đang làm không phải là rung cây dọa khỉ, mà hắn sẽ làm thật.
“Em điên rồi.”
“Không điên có thể ngăn được anh?” Từ Tam nhếch miệng cười.
Nếu bảo hắn ra tay bắn anh trai mình thì hắn sẽ chậm vì do dự, nhưng tự bắn chính mình thì chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều.
“Muốn anh sẽ tha Hoắc Khiêm?”
“Phải!”
“Được, nhưng cô ta phải ở lại.”
Từ nhị giơ tay chỉ thằng về phía Dục Uyển.