Hồ Ly Tinh Dâm Đãng - Phần 202
Trong lúc Hoắc Khiêm bị đám người của Hợi miệng rộng kéo đi, thì Dục Uyển vẫn đang loay hoay ở sau vườn, nhìn thứ đang nằm trên cây.
Tổ ong còn đây, nhưng người lại không thấy đâu, có lẽ cô đã bỏ sót chỗ nào đó trong nhà, nên vẫn chưa tìm thấy hắn.
“Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin đứa trẻ này là của Hoắc Phi, không liên quan gì đến anh.”
“Anh không tin, nếu vậy thì tại sao em lại rời khỏi lễ đính hôn… em nói xem lý do của em là gì?”
Cách một bức tường, giọng nói của Tề Hạo và Phi Yến vang vội đến không ngờ. Dục Uyển như lặng người, vì cô đang không tin vào tai của mình. Mừng rỡ đến rơi cả nước mắt, cô bật cười muốn hét to thành tiếng. Cô có thể rời khỏi đây rồi.
Xoay người lại, Dục Uyển bước vội đến bên kia bức tường. Nếu cô có thể nghe rõ được giọng nói của bọn họ, điều đó có nghĩa họ cũng có thể nghe được tiếng nói của cô.
“Không đến phiên cậu không tin… trước khi Phi Yến mất tích, tôi đã giúp con bé làm xét nghiệm ADN, đứa bé đó thật sự là con của Hoắc Phi.”
“Mẹ!”
Lời nói đanh thép của Trình phu nhân không chỉ làm cho Phi Yến rất bất ngờ, còn dập tắt mọi hy vọng của Tề Hạo, và cùng lúc đó như một đòn đã kích đánh mạnh vào tim của Dục Uyển.
Trình phu nhân bước tới lôi Phi Yến ra, nếu không phải vì hắn Phi Yến đã không chịu bao nhiêu khổ sở, Trình Mỹ cho người hãm hại. Hai chị em lại cùng dây dưa với một gã đàn ông, oan nghiệt này không nên xảy ra. Điều đáng lo là với tính khí của Trình Mỹ, mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở đó, nếu Tề Hạo cứ mãi không chịu từ bỏ.
Bà quay sang nhìn kẻ vẫn lặng im đứng nhìn từ nãy giờ, dù là người trong cuộc nhưng hắn lại không lến tiếng.
“Hoắc Phi!”
Bên kia bức tường, một lần nữa tim Dục Uyển như bị xiết lại, khi nghe cái tên Hoắc Phi được nói ra từ miệng của Trình phu nhân. Hắn đang ở đây, chỉ cách một bức tường. Cô rất muốn nhìn thấy hắn.
“Cho dù lễ đính hôn vẫn chưa diễn ra đến phút cuối, nhưng cả Á Lạp Tân đều đã thừa nhận… Phi Yến và đứa con trong bụng nó là người của Hoắc gia, cậu vẫn cứ giữ im lặng.”
Dù chưa nghe thấy giọng nói của hắn, nhưng cô cảm nhận được tiếng bước chân, âm thanh đó thật quen thuộc, từng bước, từng bước, như đang đi vào trong tim cô.
Hoắc Phi là anh thật sao…
“Tề Hạo! Tao biết mày có tình cảm với Phi Yến… mày cũng muốn cô ấy có hạnh phúc không phải sao? Hãy để tao mang lại hạnh phúc cho Phi Yến, đừng tiếp tục làm phiền cô ấy và đứa trẻ,”
Lời lẽ ngọt ngào của Hoắc Phi cùng lúc đã đánh gục Tề Hạo lẫn Dục Uyển. Cô trượt dài xuống bức tường, ngồi phịch trên đất.
“Được! Mày hãy nhớ kĩ những gì mày vừa nói, nếu mày để Phi Yến rơi một giọt lệ nào vì mày, tao sẽ không để mày yên.” Tề Hạo nắm nhếch miệng cười, hắn túm lấy cổ áo của Hoắc Phi.
“Chỉ cần mày không gây rối, Phi Yến nhất định sẽ hạnh phúc.”
…
Suốt cả buổi chiều hôm đó, Dục Uyển chỉ ngồi im một chỗ. Thời gian trôi qua, cô biết bọn họ đã bỏ đi nhưng bản thân vẫn chưa thể đứng dậy nổi. Ngẩn đầu nhìn bầu trờ xanh trên cao, bình yên rộng lớn nhưng bản thân cô lại có cảm giác lạc lõng cô đơn.
Cô đang bị làm sao, buồn vì điều gì, cảm thấy ức uất lắm sao, chỉ vì những lời lẽ đó của Hoắc Phi mà khiến cho mình trở nên thảm hại như vậy. Hắn muốn mang hạnh phúc đến cho ai, thì liên quan gì đến cô. Người ta đã là một gia đình.
“Dục Uyển! Có chuyện rồi…” Hợi miệng rộng hốt hoảng chạy vào.
“Có chuyện gì?” Dục Uyển ngơ ngác, đứng dậy.
“Thằng ngốc! Xảy ra chuyện?”
…
“Tại sao hắn lại ở đây?”
Anh đại tức giận túm lấy cổ em trai Từ Tam, trước mắt hắn không phải là một Hoắc Khiêm bị giam cầm, phải được giấu kín dưới anh mặt trời. Mà là một người bằng xương bằng thịt đang bị vây bởi cả đám phụ nữ, kêu khóc cầu cứu, mật độ dày đặc đến mức không có ai có thể chen chân vào.
“Gần đây các người rất thân thiết, những gì anh nói chú đã quên sạch.” Anh Đại nhếch miệng cười, kiểu cười gượng giận dữ.
“Ai thân thiết với ai? Nếu không phải là anh bảo giám sát bọn họ, anh nghĩ… em muốn đi sau đuôi thằng khùng với con heo mập đó?”
Lý do hắn hàng ngày phải kè kè bên cạnh, là ngăn chặn Hợi miệng rộng không biết gì mà vô tình đưa Hoắc Khiêm đến trước mặt Bồ gia, tránh cho chuyện khủng khiếp đó xảy ra thì hắn cần phải theo sát cả ngày lẫn đêm. Nhưng đó là lúc mới bắt đầu và dần dần mọi thứ đã thay đổi.
“Không muốn? Anh thấy chú rất vui vẻ thì đúng hơn, nhớ kĩ… sau khi đám người Bồ gia rời khỏi, là lúc chúng ta xử lý Hoắc Khiêm? Đến lúc đó chú mà ngăn cản anh không ngại xử luôn cả chú.”
“Em…”
Vừa rồi nếu không phải Hoắc Khiêm ra tay cứu, thì hắn đã về hầu phật tổ. Ngày đó đến, hắn thật sự có thể ra tay giết Hoắc Khiêm… Nhưng khoan hãy nói đến việc của tương lai, vì hiện tại bọn họ có thể dẫn được Hoắc Khiêm rời khỏi đây được hay không là một chuyện cực kỳ khó với ba anh em họ Từ.
“Đủ rồi! Giờ không phải lúc hai người cãi nhau” Từ nhị lên tiếng, cắt ngang câu chuyện.
“Sáng mai đám người của Bồ gia sẽ rời khỏi Đảo, nhất định sẽ đi ngang qua đây nếu để họ nhìn thấy hắn, chúng ta chết chắc, chúng ta phải nghĩ cách đưa Hoắc Khiêm rời khỏi đây trước khi trời tối.”
“Anh nghĩ có khả năng cướp người từ tay mấy bà chị đó? Biệt danh của họ là gì… chính là cắn không nhả, họ đã chấm trúng thằng nhóc Hoắc Khiêm đêm nay nó khó mà giữ thân.” Từ Tam lên tiếng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Cả ba anh em họ Từ bất lực nhìn vào trong, cách không xa trong bóng tối chập chờn mờ ảo của Động Thiên Tơ, là hình ảnh đang chống cự và kèm theo tiếng khóc chói tai của một người.
“Uyển… Uyển… tôi muốn về nhà…”
“Ngoan đừng khóc… không có Uyển, có bọn chị được không? Rượu này rất tuyệt… nào há miệng ra, bọn chị thương…”
Không cho Hoắc Khiêm mở miệng nói thêm lời nào, ba bà chị lắm tài nhiều tật này đã đổ hết rượu vào trong miệng hắn. Sau nửa tiếng giằng co thì họ phát hiện ra đây là cách tốt nhất có thể khiến Hoắc Khiêm hoàn toàn yên lặng.
Ba bà chị thở dài như trút được gánh nặng, họ mỉm cười nhìn nhau.
“Thằng nhóc có vẻ ổn… ngoan ngoãn hơn lúc nãy.”
“Ba chúng ta ai sẽ lên trước?”
“Theo quy tắc cũ.”