Hiếp Dâm Trong nhà vệ sinh - Phần 17
“A… A… Chú… Đâm tới rồi… A… To quá… Cháu lại sắp không được rồi…” Tiếng rên rỉ lẳng lơ của cô bé vang lên quanh quẩn trong căn nhà trống trải, loại rên rỉ mảnh mai yếu ớt này dù cho có là thần tiên hạ phàm nghe xong cũng sẽ mặt đỏ tai hồng mà có phản ứng.
Bên cạnh bàn ăn, Hiểu Nhu ngồi trên đùi chú cô, quần áo bị cởi ra một nửa, vai áo kéo xuống dưới ngực, hai bầu vú đầy đặn vì những cú thúc của chú cô mà đong đưa lên xuống, dụ dỗ người ta muốn ngậm lấy bú mút.
“Chú, thọc cháu thêm mấy phát nữa đi… Cháu, cháu sắp… A! A! A! Cháu ra! Cháu ra!!!” Thân thể Hiểu Nhu cứng đờ, ngồi vững trên người chú cô mà giật giật dữ dội, một lúc sau vòng eo mềm nhũn xuống, cô ngả thẳng người ra sau, dựa lên lồng ngực của chú cô.
“Dâm phụ, chưa gì đã lên đỉnh rồi, quần chú cũng bị nước dâm của cháu làm ướt hết rồi.” Trần Nguy Nga thở hổn hà hổn hển giữ lấy eo cháu gái, thân dưới vội vàng thúc lên, quy đầu liên tục chọc vào điểm G làm Hiểu Nhu không thể khép nổi chân. Bị cháu gái đạt cao trào ba lần kẹp chặt mà dương vật cương cứng đến cực hạn, Trần Nguy Nga kéo Hiểu Nhu đã tê liệt cả người để cô ngửa đầu đặt trên vai hắn, rồi hắn hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại của Hiểu Nhu, bàn tay thô ráp thì kéo cho hai chân cô mở ra rộng hơn, dương vật to lớn phá bỏ giới hạn cuối cùng mà giã điên cuồng.
“Ô, ô.” Tiếng rên rỉ của Hiểu Nhu bị chặn lại mà trở nên mơ hồ không rõ, Trần Nguy Nga ra sức hút lấy hút để dòng nước ngọt ngào trong miệng cô.
Có lẽ đây là lần cuối cùng được quấn quýt như vậy với cháu gái rồi.
Tối hôm qua ba của Hiểu Nhu gọi điện thoại nói chiều nay sẽ tới đón Hiểu Nhu về, từ sau khi kết thúc cuộc gọi kia thì dương vật của Trần Nguy Nga gần như không rời khỏi huyệt thịt của cháu gái. Dù cho gậy thịt đã mềm nhũn thì Trần Nguy Nga cũng vẫn nhét nó vào sâu trong lỗ lồn của cháu gái, cho đến khi thịt non bên trong lại hút nó cứng lên lần nữa thì bắt đầu một trận làm tình mới.
Cho dù là hiện tại đang ăn cơm trưa, dương vật của Trần Nguy Nga vẫn chôn trong âm hộ của cháu gái, không chịu đi ra, vừa thọc đến nơi sâu nhất trong thân thể cháu gái vừa đút cho cô ăn.
Thật ra không chỉ là hai ngày này, từ sau khi Hiểu Nhu ở nhà xảy ra chuyện, Trần Nguy Nga đã mượn cớ ở nhà trông cô cho đến khi ba của Hiểu Nhu tới đón.
Trong mấy ngày ấy, gần như hai người đều làm tình một cách điên cuồng không ngừng nghỉ.
Trên chiếc giường to rộng kia, chăn ga lúc nào cũng lung tung lộn xộn, chỗ nào cũng có dấu vết dâm thủy và tinh dịch của hai người để lại.
Càng tới gần thời điểm chia tay, Trần Nguy Nga càng luyến tiếc Hiểu Nhu. Hiểu Nhu cũng không kháng cự lại nhu cầu tình dục thường xuyên của chú cô mà chỉ dặn một câu phải đeo bao rồi vô cùng nghe lời.
Cuối cùng cũng không cần phải nói thêm gì nữa, đoạn nghiệt duyên này rồi cũng phải kết thúc thôi.
Dù cho đoạn nghiệt duyên này thật sự không thể tính là “Gặp gỡ vui vẻ” nhưng Hiểu Nhu vẫn muốn lựa chọn “Chia tay yên bình”.
Trần Nguy Nga bị kích thích dập mấy chục cú rồi ở phát cuối cùng đâm sâu vào trong thân thể cháu gái, dương vật nhồi đầy không để lại một khe hở, toàn bộ tinh dịch bắn vào bên trong, tràn đầy cả lỗ nhỏ.
Hiểu Nhu sung sướng run rẩy cả người, cô với tay ôm chặt cổ chú cô, trao một nụ hôn thân mật đến tận cùng.
Trần Nguy Nga không thả Hiểu Nhu ra, hắn ôm lấy gương mặt Hiểu Nhu tiếp tục hôn sâu năm phút mới buông tay, Hiểu Nhu bị hôn đến đỏ bừng cả mặt, yếu ớt mà vùi vào bên cổ chú cô hít thở không khí.
Trần Nguy Nga nhìn vào mắt cháu gái bằng ánh mắt phức tạp, rốt cuộc cũng rút dương vật ra khỏi âm hộ của Hiểu Nhu, hắn lấy khăn giấy lau sạch sẽ bên dưới cho cháu gái.
Lỗ nhỏ đã quen được chú mình lấp đầy trong thời gian dài bỗng nhiên không còn dương vật vậy mà lại sinh ra cảm giác trống rỗng.
Hiểu Nhu đỏ mặt nhìn chú cô đang ngồi xổm nghiêm túc mà lau chùi thân dưới cho cô, trong lòng có cảm giác phức tạp hỗn loạn.
Cuối cùng cô hít sâu một hơi rồi thở ra.
Vẫn nên kết thúc đi.
Đợi chú cô lau sạch xong thì Hiểu Nhu mặc lại quần áo, không bao lâu sau thì Trần Tuấn Sinh lái xe tới.
Lúc Trần Tuấn Sinh bước vào trong nhà thì cảm thấy không khí có chút quái dị.
Con gái đỏ mặt cúi đầu ngồi trên sô pha, im lặng không nói năng gì, còn em trai thì quay lưng về phía con bé, sắc mặt nặng nề, rít từng hơi thuốc lá.
Hai người này cãi nhau hả?
“Anh, tới rồi à.” Trần Nguy Nga thấy Trần Tuấn Sinh bước vào thì dập tắt điếu thuốc trên tay, đi tới tiếp đón.
Trần Tuấn Sinh gật đầu rồi vẫy vẫy khói thuốc trong không khí, nhíu mày lại “Trước mặt trẻ con thì hút ít đi một chút.”
“Em nghiện thuốc lá nên nhất thời không nhịn được.” Trần Nguy Nga xua xua tay, “Em mang hành lý của Hiểu Nhu ra xe đây.”
Nói xong, hắn xách theo hành lý của Hiểu Nhu rồi đi ra ngoài.
“Haiz…” Trần Tuấn Sinh nhìn bước đi vội vàng của em trai thì khó hiểu, ông quay đầu hỏi con gái đang ngồi trên ghế “Con và chú con cãi nhau à?”
“Không ạ.” Hiểu Nhu nhỏ giọng trả lời.
Sự thật là bí mật chỉ có cô và chú cô mới biết.
“Được rồi, đi thôi, mẹ con đang chờ con ở nhà đấy, buổi chiều ba còn một cuộc họp trực tuyến, phải về cho kịp giờ.”
Hiểu Nhu gật đầu, đứng dậy.
Lúc này Trần Tuấn Sinh mới phát hiện hình như Hiểu Nhu trở nên càng xinh đẹp hơn, nhưng lại không thể nói cụ thể là thay đổi chỗ nào, cảm giác ấy giống như là khí chất đã thay đổi, rất khó nói.
Trần Tuấn Sinh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quy kết cho việc con gái đã trưởng thành.
Sau khi Hiểu Nhu ngồi vững trên xe thì Trần Tuấn Sinh hạ cửa sổ xe xuống nói tạm biệt với em trai.
“Trong khoảng thời gian này đã làm phiền chú phải chăm sóc Hiểu Nhu rồi.”
Sau đó ông lại quay đầu dặn dò con gái, “Hiểu Nhu, chào chú đi.”
Hiểu Nhu ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của chú cô, ánh mắt cô lóe lên, nhìn sâu vào trong mắt Trần Nguy Nga thấy được hình ảnh của chính mình.
“Chú, hẹn gặp lại ạ.”
“Ừm.” Âm thanh trả lời của Trần Nguy Nga gần như không thể nghe thấy, cuối cùng hắn phất tay với hai cha con rồi nói “Đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
“Được, bọn anh đi đây.”
Trần Tuấn Sinh nâng cửa sổ xe lên, khởi động ô tô chuyển bánh.
Hiểu Nhu nhìn hình ảnh của chú cô đang dần lùi xa qua kính chiếu hậu, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cho đến khúc cua đầu tiên thì hoàn toàn không nhìn thấy nữa, chú cô vẫn chưa trở vào nhà đúng không.
Hiểu Nhu dựa lưng lên ghế, nhắm mắt lại.
Cô có một loại ảo giác, dường như ánh mắt của chú cô vẫn đang đuổi theo cô, không hề rời đi.
Hiểu Nhu ngồi trên xe mơ màng, sau khi tỉnh ngủ thì xe đã tiến vào trong gara.
Căn nhà hiện tại của Hiểu Nhu là một tòa biệt thự rộng lớn, nằm trong khu dân cư của người giàu ở vùng ngoại thành. Ba cô có nói, nhờ quen biết rộng nên năm đó khi mua nhà đã thông qua quan hệ mà cướp được căn nhà tốt nhất, có thể nói nhà của Hiểu Nhu độc chiếm cả một mảnh đất rộng, không giống những biệt thự khác nằm sát cạnh nhau.
Bởi vì khuôn viên căn nhà của Hiểu Nhu rộng nên ngoại trừ diện tích xây dựng để ở rất lớn thì diện tích sân vườn cũng không hề nhỏ, bên ngoài còn dựng một bức tường hoa tường vi, đây là phần Hiểu Nhu thích nhất.
Cuối cùng, sau khi về đến nhà, Hiểu Nhu hỏi thăm mẹ vài câu rồi nhào lên trên giường của mình lăn lộn mấy vòng.
Hương vị của giường đệm đều quen thuộc, điều này làm cho cô rất an tâm.
Rốt cuộc cô đã trở về cuộc sống bình thường rồi!
Nhớ tới ánh mắt cuối cùng của chú cô, Hiểu Nhu trầm mặc một lát, cuối cùng lắc lắc đầu.
Quên đi, quên đi, phải quên hết đi. Như vậy đối với cô, đối với chú cô mới là tốt nhất.
Mấy ngày sau đó có thể nói là Hiểu Nhu trải qua rất dễ chịu.
Một tháng trước điện thoại của Hiểu Nhu bị chú cô tịch thu, nhà của chú cô cũng không có những thứ như máy tính, sau khi trở lại thành phố, cô đã sâu sắc cảm nhận được sự tốt đẹp của nền văn minh công nghệ và thời đại tin tức của nhân loại!
Cho nên mấy ngày nay, có thể nói sinh hoạt của Hiểu Nhu vô cùng phong phú.
Bù đắp lại tất cả mọi chuyện, xem phim rồi chat chit, đủ các việc không thể làm hết.
Nếu ngày nào mẹ cô rảnh rỗi thì hai mẹ con còn đi dạo phố và mua sắm cùng nhau, đến thẩm mỹ viện làm spa, đến những quán cà phê mới mở uống trà chiều, cuộc sống gia đình không còn gì tuyệt vời hơn!
Thế nhưng những ngày tháng gia đình êm ấm ấy lại chẳng duy trì được lâu.
“Mẹ và ba con sẽ ly hôn.” Vào một ngày nào đó trên bàn cơm, Bạch Lị đột nhiên tuyên bố.
Cánh tay đang gắp thức ăn của Hiểu Nhu khựng lại, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía ba mẹ mình.
Trần Tuấn Sinh nhíu mày lại, “Lúc nào không nói, em nhất định phải nói vào lúc này sao?”
“Là anh bảo sẽ nói nên tôi mới chờ tới bây giờ.” Bạch Lị không để ý tới Trần Tuấn Sinh, “Thủ tục di dân của tôi đã xử lý xong rồi, hai ngày sau sẽ trở về, không có thời gian kéo dài thêm nữa.”
Hiểu Nhu buông bát đũa, nghi hoặc mà nhìn ba mẹ.
Trần Tuấn Sinh đối diện với ánh mắt của con gái thì nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào.
Trước đây Hiểu Nhu cũng loáng thoáng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ giữa ba mẹ, cô cũng từng lén nghi ngờ liệu họ có ly hôn hay không, cuối cùng không ngờ ngày này vẫn sẽ tới.
Cũng không biết có phải là do cách nuôi dạy tự do nhiều năm của ba mẹ đã có hiệu quả hay không mà Hiểu Nhu đối mặt với chuyện ngày hôm nay lại không quá đau khổ, ngược lại còn rất bình tĩnh. Chỉ là cô có phần thắc mắc, là nguyên nhân gì khiến ba mẹ cô không thể nhẫn nhịn được nữa?
“Con có thể hỏi là vì lý do gì không ạ?”
Thật sự để giải thích cho con gái về một đoạn hôn nhân thất bại thì rất phức tạp, đây cũng không phải là quyết định do xúc động nhất thời, mà là hậu quả tích lũy từng ngày của mẹ cô.
Từ sau khi Trần Tuấn Sinh quan hệ với thư ký năm đó, Bạch Lị đã quyết định sẽ không thể chung sống với ba của Hiểu Nhu như trước nữa.
Mấy năm nay bà và ba của Hiểu Nhu đều là mạnh ai nấy sống.
Trần Tuấn Sinh và những đóa hoa dại bên ngoài kia là gặp dịp thì chơi, hay là tình yêu chân chính thì bà đều không thèm để ý. Cũng như vậy, bản thân Bạch Lị cũng có nhu cầu về tình dục, bà sẽ không vì một người đàn ông đã rời bỏ hôn nhân mà ấm ức chính mình.
Nhưng những chuyện xấu xa của người lớn ấy Bạch Lị không định nói cho con gái nghe, cũng vì sự tồn tại của con gái mà Bạch Lị vẫn tiếp tục cuộc sống vợ chồng trên danh nghĩa với Trần Tuấn Sinh. Hiện tại Hiểu Nhu đã lớn, bà và Trần Tuấn Sinh sẽ không còn vì quyền nuôi nấng mà phải tranh giành gay gắt, cũng là lúc tuyên bố cuộc hôn nhân thất bại này nên chấm dứt, Bạch Lị không muốn chờ đợi thêm nữa.
Cuối cùng Bạch Lị lấy lý do tính cách không hợp của đa số cuộc ly hôn mà giải thích cho con gái, hơn nữa quyết định di dân của Bạch Lị, không còn nghi ngờ gì mà chính là chất xúc tác cho việc ly hôn.
Nghe ba mẹ giải thích xong, Hiểu Nhu thở dài. Từ nhỏ thời gian cô ở cùng ba mẹ đã không nhiều lắm, nhưng đối với ba mẹ vẫn có sự hiểu biết nhất định, đã giải thích như vậy thì chứng tỏ bọn họ không định nói rõ nguyên nhân thật sự cho mình biết, Hiểu Nhu cũng không cố gắng gặng hỏi nữa.
Năm nay cô cũng đã 19 tuổi, là người trưởng thành rồi, đối với vấn đề ba mẹ ly dị cũng sẽ không giống nhiều người chấp nhất với chuyện ba mẹ phải ở bên nhau. Hai người rõ ràng đã không còn tình cảm nhưng vẫn vì con cái mà bị buộc lại với nhau, Hiểu Nhu cảm thấy không cần phải như thế, huống hồ từ nhỏ cô đã được ba mẹ nuôi thả tự do, ly hôn hay không ly hôn tựa như đối với sinh hoạt hiện tại của cô cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Ngay đến vấn đề di dân của mẹ cô, trước kia Bạch Lị cũng phải hơn nửa năm mới về nước một lần, sau khi di dân cũng không nói là không bao giờ về nước, mà giao thông bây giờ phát triển như vậy, dù bà không trở về thì cũng không có nghĩa Hiểu Nhu không thể đi tìm mẹ mình, không hề có chuyện “Ly hôn là không cần con cái” như người ta vẫn nói.
Nghĩ thông suốt mấy vấn đề này, Hiểu Nhu bình thản tiếp nhận sự thật ba mẹ ly hôn, thuận tiện tự trào phúng trái tim mình thật rộng lớn ở trong lòng.
Đối với việc con gái bình tĩnh chấp nhận, Bạch Lị và Trần Tuấn Sinh đều thở dài nhẹ nhõm. Nếu nói về cuộc hôn nhân này, sự hài lòng duy nhất của hai người bọn họ chính là sinh ra được một đứa con gái ngoan ngoãn, thông minh như Hiểu Nhu.
Quả nhiên không quá hai ngày Bạch Lị đã vội vàng lên máy bay rời đi, trước khi đi còn lải nhải dặn dò Hiểu Nhu một đống chuyện, đặc biệt là về vấn đề du học, Bạch Lị dặn cô chọn ngành học sớm đi và tập trung học ngoại ngữ cho tốt.
Hiểu Nhu nghe lời đồng ý thì Bạch Lị mới yên tâm xoa đầu con gái rồi lên máy bay.
Chuyện Hiểu Nhu muốn đi du học là quyết định sau khi Hiểu Nhu lựa chọn đi con đường mỹ thuật.
Khác với những bạn học vì thành tích không tốt mà chọn trở thành sinh viên nghệ thuật, từ nhỏ Hiểu Nhu đã thích vẽ tranh nên thật lòng lựa chọn ngành mỹ thuật. Ba mẹ Hiểu Nhu cũng không hề cổ hủ, không cảm thấy con gái từ bỏ chuyện học để đi vẽ tranh thì có gì không đúng, dù sao trong nhà cũng có điều kiện để ủng hộ sở thích của con cái, hơn nữa từ lâu cũng đã tính sẵn tương lai sẽ đưa con gái ra nước ngoài để đào tạo sâu.
Bạch Lị quyết định di dân cũng có một nguyên nhân nhỏ là để sau này con gái ra nước ngoài sẽ có chỗ dựa.
Dù thế nào đi nữa, ly hôn có thể sẽ gây nên sóng gió ở những gia đình khác còn trong nhà Hiểu Nhu thì lại cứ thế qua đi trong yên bình, Hiểu Nhu lại trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường như trước đây.