Hiếp Dâm Em Thùy Dương - Phần 57
Thế Toàn đang ngồi trong xe, chợt có một số máy lạ gọi vào máy anh. Anh nhấc máy lên, lắng nghe, nhưng anh không nghe được gì ngoài tiếp lộp cộp như vật cứng gì đó chuyển động gõ vào điện thoại.
Rồi cuộc gọi ngưng kết nối. Anh có gọi lại một lần nhưng không ai nhấc máy nữa. Anh cảm thấy nhấp nhỏm bất an.
Sáu chiếc xe cảnh sát lao đến bao vây tứ phía biệt thự trắng. Hai gã bảo vệ đang ngơ ngác ngay tức khắc bị chế trụ. Hơn hai mươi viên cảnh sát lao lên lầu. Căn biệt thự trong vòng năm phút bật đèn sáng trưng.
Thế Toàn đi sau lưng ông Cương đi lên từng tầng lầu. Các dãy hành lang chen chút người đứng, đàn ông phụ nữ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời. Thế Toàn lướt qua từng người phụ nữ, một anh cảnh sát đi sát bên anh, bắt các cô ngẩn mặt cao lên. Sau năm phút, Thế Toàn chán nản, ngồi bệt xuống nền nhà, anh không hề thấy bóng dáng Thùy Dương.
– Các anh làm gì thế? Các anh biết tôi là ai không hả?
Một giọng đàn ông oang oang.
Minh đi tới, dáng người hắn bệ vệ không kém ông Cương. Thế Toàn ngẩng đầu lên nhìn, mắt anh lóe sáng, anh nhận ra gã này chính là người đàn ông quan hệ tình dục với vợ mình trong điện thoại.
– Lệnh của tôi đấy. Ai hỏi tới anh cứ nói tìm tôi Hùng Thiết Cương. Tôi nghi ngờ chỗ này có giam giữ người trái phép.
Ông Cương nói giọng trầm trầm.
– Ah anh Cương, cứ tưởng là ai. Em Minh râu đây mà. Hồi đó em mở nhà hàng ở Gia Lâm – Hà Nội. Em rất hâm mộ anh. Bao lâu nay…
Gã Minh thay đổi như lật bàn tay.
– Không dài dòng. – Ông Cương cắt ngang – Tôi muốn hỏi anh người đàn bà này đâu? Thằng Hành đã khai nó giao cho anh.
Tay ông cầm tấm hình của Thùy Dương đưa lên.
– Ah…
Mắt Minh lóe sáng…
– Một người đẹp như vậy chỗ nhơ nhớp của em làm gì có chứ! Anh nói Hành nào em cũng không biết là ai nữa mà. Oan cho em quá…
Thế Toàn chợt dúi chiếc điện thoại trong tay anh sang cho ông Cương. Đoạn video vẫn còn trên mail anh. Ông Cương liếc qua đoạn video, trước đây nhân viên có báo cáo với ông, nhưng ông cảm thấy khó chịu trước cảnh hoang đàng của Thùy Dương nên không nhìn kỹ gã đàn ông bên dưới nàng. Ông Cương nghiến răng ken két, tóm cổ gã Minh, lôi vào căn phòng kế bên. Cánh cửa đóng sập lại. Bên ngoài mọi người hồi hộp chờ đợi, chợt tiếng ré thảm thiết của Minh vang vọng ra ngoài, rồi im bặt.
Hai phút sau, ông Cương chán nản bước ra trong ánh mắt chờ đợi của Thế Toàn.
– Thùy Dương và cô bé tên Ngọc trốn rồi. Họ có đi tìm, nhưng chưa thấy. – Ông ngập ngừng rồi im lặng không nói tiếp.
Ông Cương không nói một chi tiết khác tránh Thế Toàn lo lắng. Thùy Dương và Ngọc chạy trốn với tình trạng không mảnh vải che thân. Họ sẽ làm gì để tìm đường về nhà chứ.
– Các anh tản ra khu vực xung quanh, tìm kiếm ngay.
Hơi thở gấp gáp của 2 gã đàn ông, âm thanh nhọp nhẹp của những chiếc lưỡi và hai mép âm hộ ngập nước, tiếng ư ử phản đối nhỏ của Ngọc như là âm thanh duy nhất trong góc tối này. Thùy Dương chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên bên ngoài, tiếng hai gã cuống cuồng trả lời, âm thanh đế giày xoèn xoẹt trên sàn xi măng, tiếng bước chân hối hả xa dần.
Thùy Dương rút phắt chiếc điện thoại ra khỏi túi quần gã, màn hình tối đen, nó đã ngừng kết nối từ lâu. Nàng thấy thông báo cuộc gọi lỡ từ số máy Thế Toàn. Nàng nhấn nút gọi lại, số tiền trong tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này. Thùy Dương uất ức muốn khóc.
Nàng nhìn sang Ngọc, mặt cô bé đỏ bừng, ánh mắt rưng rưng nhìn sang nàng như cầu cứu. Gã đàn ông đó cúi thấp người, bàn tay khuất hẳn dưới váy cô bé thụt ra vào liên tục, áo thun ngắn của cô bị kéo xếch lên, miệng gã ngấu nghiến bên vú.
Thùy Dương nháy mắt với Ngọc ra hiệu làm theo mình. Ngọc gật gật ra vẻ hiểu ý.
Thùy Dương nâng mặt gã đàn ông đang ôm ghì hai vú mình lên, ánh sáng lờ mờ nàng có thể thấy gã khoảng bốn mươi tuổi, nét mặt khắc khổ, cánh mũi phập phồng phấn khích. Nàng mở hàng nút áo của gã từng cái một, mắt liếc lên nhìn hắn, vẻ mặt nàng ngoan hiền như người vợ phục vụ chồng.
Ngọc không hiểu Thùy Dương làm gì, chỉ răm rắp làm theo.
Thùy Dương ngồi xổm xuống, tay nàng mở khóa quần gã. Ngọc len lén liếc sang nàng, tay cũng mở khóa quần gã đàn ông trước mình. Hai cái dương vật căng phồng, nồng đậm mùi đàn ông đưa ra trước mặt Thùy Dương và Ngọc. Tay Thùy Dương đưa lên vuốt ve bìu dái săn cứng của gã, nghe hơi thở gã gấp gáp phì phò. Nàng nhẹ nhàng há miệng ra đưa tới chầm chậm, hai mắt nhắm lại. Ngọc trợn tròn mắt, nàng nhìn lại cái dương vật to lớn xù xì trước mặt mình, cắn môi hít một hơi sâu, há miệng ra nuốt nó vào miệng mình.
– Ưm…
Gã đàn ông của Ngọc rên nhẹ sung sướng, mặt ngữa lên, mắt nhắm lại.
– Hự… Bịch…
Gã đàn ông bên Thùy Dương bất chợt ngã quỵ xuống, mặt nhăm nhúm, hai tay ôm hạ bộ.
Ngọc sững sờ quay sang, miệng cô bé còn ngậm nữa cái dương vật của gã đó. Cô bé chợt hiểu, mặt đỏ hồng lên, hàm răng nghiến mạnh vật tanh hôi đang còn nằm trong miệng mình.
– Ah… Khốn nạn…
Gã thứ hai cũng ngã xuống chung số phận với gã đầu tiên, lăn lộn trên sàn đất.
Thùy Dương và Ngọc lao ra ngoài, cằm đầu chạy.
Hai nàng đến được cuối bức tường của khu chung cư nơi có lối ra thứ hai. Trước mặt hai nàng là một con hẻm nhỏ tráng xi măng. Phía trước có một chiếc taxi Vios màu trắng đang đậu bên đường. Ngọc níu tay Thùy Dương lại thở dốc một chút, mặt cô bé còn đỏ hồng, nhìn nàng.
– Sao chị không nói em biết chứ… Làm em… Em tưởng chị muốn… với hai gã đó… – Mặt cô bé đỏ tới mang tai.
– Hi hi… Chị sao biết được em tình nguyện như vậy chứ. Chị chỉ giả đò cho hắn mất cảnh giác, rồi bóp dái gã thôi mà… Chị làm sao muốn gì được với hai gã dơ bẩn đó cơ chứ…
Thùy Dương cười nói.
Chợt nàng nghĩ đến cảm giác lạ lùng trong cơ thể mình, cảm giác rạo rực nao nao xen lẫn uất ức nuối tiếc khi đứng yên cho gã đó dày vò thân thể mình. Cảm giác này trước giờ nàng không cảm nhận được khi gần những người đàn ông khác. Điểm khác biệt duy nhất giữa bọn họ có lẽ là giai cấp. Những người đàn ông Thùy Dương đã chung đụng, ngoại trừ sự ngây ngô của anh chàng ngư dân trên đảo Bình Ba, còn lại hầu như không ai thật sự thuộc tầng lớp lao động, lam lũ, đổ mồ hôi đổi lấy từng bữa ăn.
– Đi chị. Mình chưa an toàn đâu. – Ngọc nắm tay Thùy Dương lôi nàng đi.
Hai nàng bước đến bên chiếc xe, cửa kính được kép xuống hết, cánh cửa tài xế mở rộng, một cái chân gác lên ô kính. Gã lái taxi gác tay lên trán như đang ngủ. Thùy Dương đưa tay lay lay vai gã, gã hé đôi mắt kèm nhèm ra nhìn nàng, tay đưa lên xua xua.
– Chúng tôi cần đi gấp. Anh chạy giúp cho.
Thùy Dương nôn nao, lo lắng.
Gã bỏ tay ra khỏi tráng, dương đôi mắt đỏ kè lên nhìn hai cô gái trước mặt. Mắt hắn chợt sáng lên nhìn chằm chằm từ trên xuống hai chân trần lấm lem bụi đất của nàng. Hai cô gái này thật đẹp, bộ dạng sang trọng, hai đôi bàn chân nhỏ nhắn thon gọn đó chắc chắn thường ngày được bó gọn trong những đôi giày đẹp, quần áo lếch thếch như nhặt của ai khác. Gã thầm nuốt nước bọt nhìn cặp đùi thon dài trắng tinh của Thùy Dương lộ ra dưới áo sơmi.
– Thôi được. Hai cô lên xe đi.
Thùy Dương và Ngọc mừng rỡ, chui tọt vào sau xe. Chiếc xe nổ máy lên, chợt gã tài xế quay lại, ánh mắt không khách sáo nhìn càn quét khắp cơ thể hai nàng.
– Xin lỗi. Tôi chỉ muốn biết hai cô có tiền trả cước taxi không? – Gã hỏi.
– Tôi… Chúng tôi… Bị cướp. Anh chỉ cần chở tôi về nhà, đường Xuân Thủy, Quận 2. Tôi sẽ gửi anh tiền. Gấp đôi tiền cước cũng được mà. – Thùy Dương nói nhanh, nàng lo lắng quay đầu ra sau xe nhìn.
– Tôi xin lỗi. Tôi không phải nghi ngờ cô. Nhưng tôi đã bị lừa nhiều lần rồi. Tôi phải đề phòng thôi. – Gã nhúng vai, tay chụp lấy chìa khóa xe, tắt máy.
– Không, anh đi đi. Chúng tôi đang rất nguy hiểm. Chúng tôi cần rời khỏi nơi này. – Ngọc cầu khẩn.
Gã ngồi ngay ngắn lại, miệng lén nhếch lên cười, nguy hiểm ah, quan sát biểu hiện hai cô tôi đoán được từ đầu rồi.
– Anh đưa chúng tôi đi. Anh muốn gì cũng được mà.
Tay Thùy Dương khẽ kéo mép áo sơmi mình cao lên, mắt quan sát nét mặt của gã đó.
Mắt gã sáng lên, tuy gã không thấy được gì giữa hai chân khép chặt của Thùy Dương, nhưng hắn có thể thấy một bên mông nàng trắng tinh, bóng loáng, không một mảnh nội y. Gã thầm nuốt nước bọt. Nhưng gã vẫn chần chừ.
Thùy Dương đưa nhẹ nhàng mở hàng nút áo sơmi, rồi mở hai vạt áo rộng ra phơi bày hai vú trắng tinh tròn trịa, với hai chiếc núm đỏ hồng. Gã tài xế há hốc, miệng gã khô đắng. Tay gã run run chộp lấy chùm chìa khóa, xoay mạnh, chiếc xe run lên, lao ra khỏi con hẻm.
Thùy Dương thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại căn biệt thự trắng đang xa dần.
Chiếc xe chạy thẳng lên Nguyễn Hữu Cảnh, mắt gã tài xế không ngừng dán lên hai vú Thùy Dương bỏ trống ngoài vạt áo. Thùy Dương biết gã đang thèm khát mình, ánh mắt hau háu của gã cũng làm nàng rạo rực nôn nao.
– Anh cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Lát tôi sẽ thêm tiền cho anh.
Thùy Dương nói giọng thành khẩn, mắt nàng ánh lên chờ đợi.
– Tôi chưa nạp tiền, điện thoại không gọi được!
Gã thoáng chần chừ, rồi từ chối thẳng thừng.
Thùy Dương thở dài, nàng hiểu rằng nếu không đáp ứng điều gã mong muốn, sợ rằng gã sẽ không chở nàng về nhà. Sao quanh nàng đều là những người đàn ông ham muốn mình. Nàng chợt phì cười. Điều đó không phải là điều nàng luôn tự hào sao!
Ngọc bất chợt ngồi thẳng lên, giơ chân leo qua khe hở giữa hai ghế phía trước. Gã tài xế ngạc nhiên nhìn nàng. Mặt cô bé đỏ hồng tới mang tai.
– Ông muốn chứ gì? Tôi sẽ thay chị mình. – Giọng cô hơi run run.
– Ngọc… Em…
Thùy Dương muốn ngăn cô bé, nhưng tay cô bé đưa ra ngăn lời nói nàng.
– Nhưng… – Gã thoáng chần chừ, đưa mắt nhìn bộ ngực căn tròn của Thùy Dương qua kính chiếu hậu.
– Ông cho rằng tôi không đẹp ư?
Ngọc cởi phăng chiếc áo thun trên người, bộ ngực săn chắc của nàng rung rung, hai núm vú đỏ hồng, nét đẹp hút hồn của con gái mới lớn.
Gã tài xế nuốt nước miếng đầy tràn trong cuống họng. Gương mặt cô bé này thật xinh đẹp, còn rất trẻ như chừng 16, 17 tuổi, má đỏ bừng tới mang tai.
Chợt Ngọc hít sâu một hơi dài, ngã người chồm qua giữa hai chân gã tài xế.
Gã tài xế lúng túng, ú ớ. Gã nhìn xuống thấy hai tay cô bé đang mở khóa quần mình. Gã hít sâu một hơi cảm nhận một bàn tay cô bé chạm vào dương vật căng phồng của mình. Tay cô thật khó khăn để lôi được dương vật của gã ra khỏi quần. Bất chợt, miệng cô bé mở rộng ra, nuốt hết dương vật của gã vào trong. Hai tay gã tài xế bấu chặt trên vô lăng.
Ngọc có thể ngửi mùi ngay ngáy của dương vật gã tài xế taxi xông lên mũi mình. Nó căng phồng làm nàng muốn ngộp thở, trên đầu dương vật tiết ra chất nhờn nhờn tanh tanh nhờn nhờn, nàng khó chịu. Nàng chỉ biết nhắm mắt, đầu nhấp nhỏm lên xuống. Bản thân nàng cũng không tin có lúc mình chủ động làm ra hành động dâm đãng này với một người đàn ông xa lạ.
Một tay gã tài xế khẽ chần chừ đặt lên lưng nàng, từ từ vuốt ve, rồi đưa xuống mân mê một bên vú của Ngọc.
Chiếc xe chợt rẽ gấp một bãi đất trống công trình hoang vắng, đỗ gấp lại, khuất sau tấm hàng rào nhôm xiên vẹo.
Gã tài xế kéo cần, bật chiếc ghế ngữa ra, tay gã đưa lên nắm tóc Ngọc, ghì đầu nàng sát xuống giữa hai chân. Tay kia gã vươn ra nắm lấy bàn tay Thùy Dương kéo nàng ngã về phía trước.
Thùy Dương không kháng cự, nàng đưa hai vú mình về phía gã. Nhưng nàng cố tình giữ người trong khoảng cách để gã chỉ có thể dùng bàn tay vuốt ve ngực nàng.
Thùy Dương đưa tay lên, vuốt ve ngực gã, rồi từ từ đưa tay vào túi quần gã, trống rỗng. Nàng mím môi kiên nhẫn, chồm qua người gã tìm tới túi bên kia, đồng nghĩa với việc đưa trọn vẹn hai vú nàng đến sát mặt gã. Lưỡi gã tham lam quần thảo khắp bộ ngực nàng, miệng ngậm chặt núm vú nàng mút say mê. Tay gã đưa xuống vuốt ve vùng da nhạy cảm giữa hai chân Thùy Dương. Ngón tay gã tách hai mép thịt căng múp của nàng ra, luồn nhẹ vào trong âm hộ nàng.
– Ưm… Thùy Dương gồng cứng người lên, rên nhẹ.
Tay Thùy Dương luồn tiếp vào túi quần bên kia, móc ra chiếc điện thoại di động. Nàng nhấn số Thế Toàn, sau năm giây chờ đợi, chỉ năm giây nhưng dài như cả thế kỷ, nàng lại nghe thông báo của tổng đài về việc không đủ tiền trong tài khoản. Gã lái taxi đã nói thật.
Thùy Dương chán nản đẩy mặt gã ra khỏi người mình, mở cửa chui ra khỏi xe. Ánh mắt gã hơi thất vọng, nhưng không dám nói gì, quả thật nhận được sự phục vụ tận tình của Ngọc đã là vượt xa dự kiến của gã.
Thùy Dương thầm nghĩ, mình còn cách nhà không xa, chờ giải quyết xong phiền phức này, mình sẽ về nhà ngay lập tức. Nhưng suy nghĩ về Thế Toàn có thể đang một mình tìm đến căn nhà của Ngọc hoặc đang chạy khắp nơi tìm vợ, làm nàng cảm thấy lo lắng bức rứt trong lòng.
– Cô… Cô cho tôi… – gã ấp úng, bàn tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc rời khỏi hạ thể của gã, cứ thế này gã sẽ xuất tinh nhanh chóng, gã không muốn như thế.
– Như vậy còn chưa đủ sao. – Ngọc nóng nảy, gắt lên. – Ông có bao cao su không, không có thì quên đi.
– Tôi có. – Giọng gã lái taxi mừng rỡ.
Gã chồm người lên mở hộc tủ, rút ra một dây bao cao su thật dài.
Gã tự xé một cái, đeo vào dương vật mình, vuốt vuốt cho nó tuột tới gốc, ánh mắt nhìn Ngọc như nhắc nhở giao kèo giữa bọn họ.
Ngọc thở dài, mặt nàng nhăn lại, tay kéo tuột chiếc váy ngắn lên tới eo. Hạ thể nàng trần trụi không nội y, da thịt bóng loáng như phát sáng dưới ánh sáng mờ ảo trong xe. Gã nuốt nước miếng mình tràn ra khóe miệng.
Ngọc leo lên người gã tài xế, bàn tay nhỏ bé của nàng đưa xuống dưới nhét chiếc dương vật của gã vào âm hộ mình. Hai tay nàng chống lên ngực gã, nhúng xuống nhẹ nhàng, miệng nàng mím lại, hai mắt nhắm chặt.
Ngọc nhúng đều đều, chậm rãi, âm hộ nàng bắt đầu rỉ nước, phát ra tiếng chọp chẹp nhỏ. Gã taxi, hai tay ôm lấy cặp mông căng tròn mát rượi của Ngọc, miệng gã tham lam chồm lên, mút say mê hai núm vú săng cứng của nàng.
– Ưm… Ưm… Ưm…
Ngọc bắt đầu rên rỉ, nàng không ngăn được cảm xúc lâng lâng. Nàng hòa nhập hơn, không còn vẻ miễn cưỡng ban đầu nữa. Hai tay Ngọc ôm choàng lấy mái tóc rối bù của gã trong ngực mình, hai chân gắp lại bên hông tê dại nhưng vẫn cố gắng đẩy mông nàng nhúng xuống đều đều.
Gã taxi ngồi lên chậm chậm, tay đỡ đầu Ngọc cúi thấp qua một bên để ngã người ra phía sau. Hai chân cô bé đạp lên bên ghế, hai tay vòng ta sau ôm chiếc vô lăng đang tựa vào lưng, nâng người lên một chút. Bên dưới, gã taxi gồng người cứng lên, thúc dương vật thật nhanh vào âm hộ nàng dang rộng đón chờ bên trên.
Thùy Dương đang đứng thẫn thờ ngoài đường, mắt nàng nhìn về luồng xe liên miên nối tiếp nhau không dứt. Cuộc sống thật hối hả. Bao nhiêu sự kiện liên tục phát sinh, như có một bàn tay kết nối tài tình nào đó dẫn dắt, cố tình đẩy nàng lún sâu vào vũng lầy nhơ nhuốc.