Hiếp 2 Chị Em Sinh Đôi - Phần 5
Huyền My bối rối nắm chặt lấy cánh tay Kỳ Nam, mắt cô ươn ướt:
– Anh có đau lắm không, tụi mình tới bệnh viện liền đi!
Từ khi hẹn hò với Huyền My, những cuộc đấu đá tay chân Kỳ Nam cố gắng tránh xa hết mức có thể, nếu vạn bất đắc dĩ thì cũng cố không để nàng chứng kiến trực tiếp. Đây là lần đầu tiên Huyền My thấy anh thượng cẳng tay hạ cẳng chân thế này. Anh hiểu được sự lo lắng của nàng.
– Uhm, nhưng không đau lắm đâu, em đừng lo lắng quá! – Kỳ Nam hiền từ trấn an cô.
– Anh đến trễ thế, biết người ta sợ lắm không! – Huyền Ny lao vào lòng người yêu, dụi mặt vào bộ ngực vạm vỡ, bất cứ trong hoàn cảnh nào, sự xuất hiện của Hoàng Phong đều khiến cô yên tâm tin cậy.
– Ổn rồi em yêu! – Hoàng Phong hôn cái chóc lên môi bạn gái khi đón cô vào lòng.
– Để tao đưa mày đi – Huy Phước lên tiếng đề nghị với Kỳ Nam, mặt anh ta lạnh băng không thể hiện điều gì, hơi khó chịu với sự tự nhiên của đôi bạn trẻ, quả là anh ta vẫn đánh giá cao Huyền My hơn.
– Đợi đã!
Hoàng Phong ngăn lại, anh ta bất chợt lột áo khoác Huyền Ny trong khi cô ngạc nhiên không kịp phản ứng gì. Mặc dù là người táo bạo, nhưng hành động đột ngột dứt khoác của Hoàng Phong khiền Huyền Ny chỉ có thể thốt lên một tiếng, vội khoanh tay trước ngực che đi phần da thịt bầu bĩnh tròn trịa lồ lộ ra bên ngoài cái áo ren trong mỏng manh. Nàng không biết hành động đó lại càng xiết chặt bộ ngực nàng, khiến nó căng phồng lên trước mắt những người xung quanh, phần ngực bầu bĩnh với vài cộng lông măng tơ se cứng vì gió đêm thốc vào.
Trong một khoảnh khắc Huy Phước nghĩ đến những điều bậy bạ khi nhìn Huyền Ny e ấp trong bộ đồ khêu gợi như thế. Huy Phước thấy hình bóng của Huyền My, người mình thương thùy mị dịu dàng trong một cơ thể rực cháy bốc lửa. Lòng như mê như tỉnh, ngây đi vài giây trong cuộc đời.
– Nhìn gì tên Phước sếu kia! – Huyền Ny, nhăn mặt le lưỡi trở lại vẻ đanh đá thường ngày, khiến Huy Phước giật mình vội quay mặt đi.
Hoàng Phong lấy áo khoác bạn gái đến bên Kỳ Nam, cột phần tay áo quanh vết thương, phần cổ áo được quàng qua vai Kỳ Nam, động tác băng bó dứt khoác, thuần phục. Kỳ Nam hơi nhăn mặt vì vết thương nhoi nhói, Huyền My ghì cứng tay anh như cũng cùng chung cơn đau. Kỳ Nam có thể cảm thấy bộ ngực nàng qua chiếc áo thun ép sát vào bắp tay anh mềm mại đàn hồi theo từng nhịp tim hồi hộp của nàng.
Hoàng Phong đánh đét vào vai Kỳ Nam sau khi hoàn thành xong việc sơ cứu vết thương, miệng anh ta hí hửng huýt sáo, lon ton trở lại bên cạnh bạn gái. Thế cột của anh ta khiến bàn tay Kỳ Nam treo cao hơn cùi trỏ, miệng viết thương được ghịt chặt, máu sẽ không chảy ra nhiều nữa.
– Coi bộ cậu cũng là dân nhà võ? – Gã Gia Bảo lên tiếng khi thấy động tác thành thạo của Hoàng Phong, nãy giờ gã chỉ khoanh tay im lặng quan sát ở kế bên mọi người, chỉ hơi kín đáo cử động liếm mép nhìn Huyền Ny co ro vì bị cuỗm mất áo khoác.
– Hì, thằng đệ chỉ biết boxing thôi, nhưng cũng chạm trán vài lần với các cao thủ môn phái khác. – Hoàng Phong vừa trả lời vừa co hai tay lại thủ thế, miệng cứ liên tục “ây cha, ây cha”. Huyền My đứng kế bên, dù trong hoàn cảnh này là không nên, cũng phải bật cười khúch khích.
“Chẳng trách tướng đi khi di chuyển cứ quen nhịp nhún nhảy theo bộ pháp của môn đấm bốc đầy hoang dã.” Gia Bảo thầm nghĩ trong đầu. Có nó đi theo chắc cụng an tâm được phần nào.
– Được rồi! Cậu hộ tống hai tiểu thư đây với tên bị thương này đến bệnh viện đi. Phước, cậu và tôi ở lại đây giải quyết đống rắc rối này! – Gã vừa nói vừa giơ ngón cái ngoắc ngoắc về phía phòng bảo vệ, nơi tên bảo vệ trẻ chết nhát đang dạ dạ vâng vâng với ai đó qua điện thoại bàn. Cũng chả trách hắn được, nhìn hắn còn trẻ hơn gã, lại chỉ mới vào làm chừng hơn một tháng, quá thiếu kinh nghiệm để giải quyết mấy vụ này.
Đầu gã cố gạt đi hình ảnh Huyền Ny, xoay vòng suy nghĩ cố tìm ra lời giải thích cho chuyện vừa diễn ra. Nếu xử lý không khéo, có khi khoa gã lại bị cấm tham gia cuộc thi văn nghệ lần này. Không gã sẽ không để điều đó xảy ra được.
Huy Phước cũng hiểu sự quan trọng của việc khắc phục sự cố, anh ta lững thững đi theo Gia Bảo sau khi dặn dò Kỳ Nam cẩn thận và đừng bận tâm.
Một đêm tĩnh mịch thật không yên bình
…
Kỳ Nam mệt nhoài ngã xuống nệm êm ấm quen thuộc, tay anh đã được chăm sóc ở một phòng khám tư gần trường. Nhìn bàn tay giờ đây chằng chịt băng gạt, anh thở dài nghĩ về kỳ thi văn nghệ sắp tới, về kẻ nào đã gây ra chuyện này, hoàn toàn không có một chút manh mối nào để suy luận ra nguyên nhân, mục đích cuộc tập kích anh trước cổng trường.
Huyền My tựa vào vai anh sau khi rửa xong đống chén đĩa bữa tối. Cả hai vừa tạm biệt Hoàng Phong cùng Huyền Ny sau bữa cơm. Nàng giao Huyền Ny cho Hoàng Phong hộ tống về nhà còn nàng ở lại lo dọn dẹp cho Kỳ Nam sau khi cả ba đã đưa được anh về phòng trọ. Mặc dù bác sĩ bảo vết thương không đáng quan ngại, Kỳ Nam cũng nói anh ổn, nhưng Huyền My lo lắng nhất quyết ở lại chăm sóc anh.
– Nhớ chăm sóc anh ấy cho chu đáo nha bà chị, hihi! – Huyền Ny cố ý nói to khi bà chị tiễn mình về ở cửa phòng.
Nghĩ đến câu nói lém lỉnh cùng cái nháy mắt đầy ngụ ý của đứa em, Huyền My mỉm cười đỏ mặt, càng dụi sát má mình vào lồng ngực anh hơn. Con bé lúc nào cũng tinh ranh như thế. Lúc nãy nếu không phải Hoàng Phong lanh lẹ bế bổng đứa em ra ngoài cổng phòng trọ thì nàng đã cốc cho nó mấy cái vào đầu rồi. Tiếng cười giỡn hớt của cả hai xa dần trong sự bất lực trừng trị của Huyền My.
Kỳ Nam cũng nghe câu nói đầy ẩn dụ ấy dù vẫn ngồi ở trong phòng khi đang săm soi cái tay bị thương của mình. Lúc anh ngẩn lên là lúc cô em gái tinh nghịch của người yêu lẩn thoát thành công khỏi cú cốc đầu trả đũa. Giờ chỉ còn Huyền My đứng đó đưa mắt theo tiễn đưa cặp tình nhân trẻ con kia. Nhìn cô chị từ đằng sau Kỳ Nam chợt mỉm cười nghĩ lại câu nói của cô em. Huyền My vẫn chưa thay bộ đồ tập, cái cổ thanh tao dưới mái tóc đuôi ngựa, bờ vai nhỏ nhắn, chiếc eo thon dưới vạt áo cột chéo uốn lượn mềm mại qua bờ mông căng tròn, đôi chân dài với bắp chân tròn lẳng trắng ngần trong chiếc quần legging được xắn lên quá nữa. Nhìn đằng sau thôi cũng biết là một mỹ nhân rồi. Kỳ Nam thấy thằng em dưới hạ thể giật giật vài cái như gật gù đồng ý.
Chỗ Kỳ Nam ở gồm hai dãy phòng chạy song song nhau tạo nên một lối đi nhỏ chính giữa. Cánh cổng chung cao với những thanh chông chỉa thẳng lên trời nối liền hai dãy nhà trọ với nhau tạo cảm giác cực kỳ bệ vệ an toàn. Giữa cánh cổng với dãy trọ là một khoảnh đất với cửa rào được dùng làm nhà để xe. Kỳ Nam và Huy Phước ở hai phòng đối diện nhau. Vì học cùng trường lại cùng sinh hoạt trong một nhóm nhạc, nên cả hai thường đi về cùng nhau trên xe của một trong hai người.
Khi nãy về tới phòng trọ Huyền My vẫn thấy phòng Huy Phước khóa trái bên ngoài. Nghĩ đến huy Phước, lại nghĩ đến lúc Huy Phước dặn dò an tâm, rõ ràng là nói với Kỳ Nam nhưng sao Huyền My cảm giác rằng như dành cho mình. Nàng hơi ngần ngại với cảm giác mông lung khó hiểu của Huy Phước hướng đến mình trong bãi đỗ xe. Còn Gia Bảo, hôm nay Huyền My là một trong những người có cái nhìn hoàn toàn khác về gã. Cái bộ dạng nghiêm túc rủ bỏ vẻ cợt nhã của gã, lần đầu tiên tạo cho người đối diện một sự vững chãi hoàn toàn. Giờ nằm trong lòng Kỳ Nam, Huyền My bất chợt nghĩ đến cảnh Huy Phước và Gia Bảo đang cố giải trình với ông bảo vệ già, thầy giám thị, hoặc có thể là đến cả thầy hiệu trưởng cũng nên. Mong rằng không có chuyện gì ảnh hưởng đến đội văn nghệ.
Ngoài trời lác đác vài hạt mưa.