Hiếp 2 Chị Em Sinh Đôi - Phần 4
Bãi đỗ xe của trường nằm ở dưới hầm nên hai người phải đi thêm một tầng thang bộ nữa. Huy Phước bước chậm đằng sau Huyền My, thầm ngắm nàng trong im lặng, tóc cột cao lộ cần cổ trắng hồng, bờ vai thanh mảnh không được che chắn bởi chiếc áo thun lệch, vòng eo thon nhỏ cùng cặp mông cong vút trong chiếc quần legging bó sát.
Thầm ghen tỵ với Kỳ Nam, đôi lần Huy Phước tự trách mình nếu như từ đầu xông xáo hơn thì có thể giờ đây nàng đã là của mình. Kể ra thì chính Huy Phước phát hiện và trò chuyện với hai chị em sinh đôi đầu tiên rồi mới giới thiệu cho Kỳ Nam, nhưng vì bản tính tơn tơn thích chọc ghẹo người khác đã anh ta làm mất đi cơ hội theo đuổi Huyền My, để rồi cay đắng nhìn người mình si mê ngả vào vòng tay thằng bạn thân.
Đã từng có khoảng thời gian Huy Phước suy sụp khi Huyền My và Kỳ Nam công khai mối quan hệ, suy sụp đến nỗi bỏ cả trường lớp về quê ở ẩn hơn một tháng rưỡi. Tưởng đã nguôi ngoai, trở lại thành phố, con tim Huy Phước lại thổn thức loạn nhịp, ngày quay về vừa bước xuống xe khách gặp lại người thương cười tỏa nắng chào mình trở về chỉ có điều tay nàng vẫn nắm chặt người yêu.
Đã từng có khoảng thời gian Huy Phước chìm trong rượu bia và thuốc lá để quên đi cảm giác cay đắng chứng kiến tình cảm của hai người kia đã tiến thêm một bước rất dài. Những đêm say thước triền miên quên trời quên đất nằm bẹp dí mềm nhũn ở phòng trọ, xen kẽ với những chiều ôm đàn rải những tiếng reo rắt não nề trong màn khói thuốc trắng đục.
Đã từng có khoảng thời gian Huy Phước lấy lại cân bằng quay trở lại vẻ tếu táo, cố tìm cho mình một mối quan hệ tình cảm khác. Táo bạo hơn là suy nghĩ cưa đổ với Huyền Ny, cô em gái sinh đôi của người thầm thương trộm nhớ, để rồi nhận ra rằng, dù có giống nhau từ khuôn mặt đến hình dáng thế nào, thì trong lòng vẫn chỉ yêu và vương vấn mỗi Huyền My thôi. Có lẽ, những người có tính lãng tử bên cung đàn tiếng nhạc như Kỳ Nam và Huy Phước chỉ có thể ấn tượng với một người con gái có tính cách thùy mị của Huyền My.
Yêu là thế, thương là thế, nhưng tình cảm của Huy Phước luôn được nén chặt trong lòng, chưa một lần thổ lộ với ai, kể cả thằng bạn thân. Huy Phước không muốn Huyền My khó xử để rồi dần dần xa lánh mình, không cầu gì hơn, chỉ cầu được nhìn thấy nàng mỗi ngày là quá đủ. Cứ thế Huy Phước cứ nuôi dưỡng thứ tình cảm đơn phương ấy ở trong lòng khiến nó từng ngày từng ngày lớn dần theo thời gian, kéo dài thêm những đêm trằn trọc không thể ngủ, những ngày tháng đơn phương bất tận đến nỗi tưởng chừng như cả thở cũng khó khăn, những đấu tranh hỗn loạn của tình bạn, tình yêu dai dẳng dằn vặt mà có thể bùng phát ra bất cứ lúc nào.
…
Nhà xe lúc tám giờ rưỡi tối chỉ còn lác đác vài chiếc của những thầy cô, sinh viên về muộn hoặc ở lại đêm, hai ông bảo vệ đang say sưa hí hoáy điện thoại của riêng mỗi người nhướn những con mắt ngáy ngủ về phía cầu thang nơi có một căp sinh viên vừa đi xuống.
Huyền My hướng về phía xe, chợt cảm thấy sự im lặng khác lạ hôm nay của Huy Phước, cô định quay lại bắt chuyện với anh ta vài câu thì nhận ra ánh mắt khó hiểu của Huy Phước nhìn mình. Nụ cười nhẹ của cô tắt nhanh khi bắt gặp một nét hơi đáng sợ nào đó trong đôi mắt ấy.
Huy Phước đang gặm nhấm nỗi lòng của mình với hình bóng người con gái phía trước, chợt khựng lại chìm sâu trong nụ cười thên thần của Huyền My. Trong đôi mắt Huy Phước tỏa ra nỗi khao khát mãnh liệt hơn bao giờ hết, khao khát cháy bỏng đấy không còn che dấu được nữa làm cho nụ cười thiên thần tắt nhanh như gió thoảng. Không còn bạn bè, không còn anh em, trong đầu Huy Phước bây giờ chỉ còn lại ham muốn được ôm chầm thân hình kiêu sa, được dụi má vào gương mặt xinh đẹp, được hôn lấy hôn để bờ môi ngọt ngào của người mình thương.
Mắt hai người chạm nhau, cô gái từ khó hiểu trở nên e dè, chàng trai từ đấu tranh trở thành quyết tâm. Chàng trai dợm tới một bước, cô gái lùi về một bước. Cô gái khẽ run thốt lên “Anh Phước…”, chàng trai mím chặt môi không trả lời. Có lẽ sẽ có chuyện không thể cứu vãn nổi xảy ra nếu như giọng hét thất thanh của Huyền Ny không đến kịp lúc.
– Chị hai, anh Phước… cứu… cứu…
Huyền Ny xuất hiện ở đầu cầu thang, giọng hớt hải
– Anh Nam… anh Nam đang bị… người ta đánh… – Mặt Huyền Ny trắng bệt, đôi mắt
Chỉ cần nghe đến đó, Huyền My như quên hết những chuyện đang xảy ra ở nhà để xe này, nàng chạy thẳng lên cầu thang, ngang qua cô em gái đang thút thít, không để ý đến cả gã Gia Bảo vừa chạy xuống cầu thang.
Gia Bảo là người ở lại muộn nhất sau buổi tập hôm nay, gã chỉ ra về khi kết thúc việc tranh thủ thời gian kiểm tra lại thật kỹ các thiết bị âm thanh mà nhà trường trang bị cho cuộc thi. Sau nỗ lực thoát khỏi hình bóng hai chị em sinh đôi lởn vởn trong đầu mình, gã lại trở về con người cầu toàn như từ trước đến nay. Gã không muốn xảy ra bất kỳ sơ sót nào dù là nhỏ nhất cho buổi trình diễn sáp tới, vì thế vừa bước đến cầu thang tầng một, gã nghe Huyền Ny thét thất thanh về việc tay guitar chình của đội mình đang bị ai đó tấn công. Không giữ nổi bình tĩnh, gã phóng xuống một lúc ba bậc thang và đụng độ Huyền My ngay ở bật cuối cùng.
Không thời gian trao đổi, cả hai băng ngang qua sân trường giờ vắng lặng, tĩnh mịch, hướng thẳng về phía cổng chính. Huyền Ny chạy theo chị gái và gã, cả ba đều lo lắng đến tột độ. Huy Phước là người phản ứng chậm nhất, vẫn chưa hoàn hồn vì những cảm xúc lẫn lộn, phải chừng hơn một phút những gì Huyền Ny hét ở chân cầu thang mới thấm dần trong đầu Huy Phước. Huy Phước chặc lưỡi một tiếng, cắm đầu chạy theo sau cô em gái của cặp song sinh. Cơ hội, cảm xúc, đã trôi qua mất rồi!
Huyền My, Gia Bảo đến cổng đầu tiên, trước mắt hai người là cảnh tượng Kỳ Nam bị vây giữa ba thằng con trai lạ mặt. Con đường trước cổng trường giờ lại vắng vẻ người qua lại, hai bên đường hàng quán lưa thưa vài người hiếu kỳ lố nhố đứng xem, tuyệt nhiên không ai can ngăn.
Kỳ Nam thở không ra hơi, bao quanh là ba kẻ to bự hoàn toàn lạ hoắc chưa từng gặp một lần nào trong trường. Một gã đầu trọc mũi khoằm, mắt sâu hoắm đang khom người thủ thế trước mặt Kỳ Nam, hai gã còn lại, một tóc dài, một hai mái, chia ra vây chặt hai bên anh. Kỳ Nam vừa thủ thế, vừa đảo mắt quan sát cả ba đứa, tay anh xoa xoa bụng mình, hình như vửa chịu một đòn khó nặng của đối thủ.
Ba năm trời lăn lộn đất Sài Gòn này Kỳ Nam đã trải qua không ít trận đánh nhau, dân xứ khác như anh một mình tiến thân học hành giữa thành phố lớn thì luôn luôn bị ức hiếp nên anh lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đối đầu với tất cả tình huống xấu. Thường thì là những xích mích, cãi vã dẫn đến những trận chiến tay đôi, tay hai kịch liệt, nên về khoản động tay động chân anh không hề thiếu kinh nghiệm.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Nam phải đối mặt với ba địch thủ cùng lúc, qua giao đấu nãy giờ anh biết chúng chẳng phải dân anh chị thứ thiệt nào. Động tác cả ba dư thừa không dứt khoát, cũng chẳng có tý dàn xếp đội hình nào, nhưng bù lại vóc dáng của chúng không tầm thường, đứa nào cũng to bự kềnh càng, nên Kỳ Nam chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ chứ không thể chiếm được phần nào tiện nghi hơn.
Huyền My và Gia Bảo đến đúng lúc tên đầu trọc rút một con dao bấm ra thủ thế trước mặt Kỳ Nam, hai tên hai bên cũng chực chờ lao vào. Huyền My nhìn cảnh người yêu đang đuối sức chống đỡ nay lại thấy ánh sáng sắc lạnh của vật trên tay gã đầu trọc kia, không kềm lòng được thốt lên một tiếng: “Anh Nam…”, toan chạy đến bên anh, chợt cảm thấy vai mình nhói lên một cái. Gia Bảo bấu chặt vai Huyền My khi cảm thấy cô gần như mất tự chủ, gã lôi ngược cô ra sau nơi Huyền Ny vừa chạy tới đỡ lấy, gằn giọng:
– Con gái tránh ra… – đồng thời lao thẳng vào vòng chiến, ngang qua tên bảo vệ trẻ măng đang run rẩy lúng túng không biết phản ứng sao.
Đang tập trung suy nghĩ cách ứng phó với con dao sáng loáng trước mặt, như một phản xạ tự nhiên Kỳ Nam quay lại nhìn khi nghe tiếng người yêu mình mà quên bẵng đi việc mất tập trung trong một cuộc chiến là điều hết sức đại kỵ. Gã đầu trọc phát hiện sự lơ là của Kỳ Nam không bỏ lỡ cơ hội, dùng hết tốc lực lũi nhanh con dao nhằm thẳng anh.
Tiếng thét thất thanh của Huyền My giúp Kỳ Nam nhận ra sai lầm chết người của mình, anh xoay người lại nhận ra con dao đã rất sát ngực mình. Với bản năng của mình, Kỳ Nam chụp lấy ngay cái vật nguy hiểm đấy mà không kịp suy nghĩ gì. Lưỡi dao khiến tay anh tóe máu, lòng bàn tay đau buốt tê rần, nhưng nhiêu đó cũng đủ để anh thoát khỏi tình thế nguy hiểm trong tích tắc.
Bằng một cú đạp thẳng ngay bụng tên đầu trọc, Kỳ Nam buộc hắn buông con dao ra, loạng choạng lùi về sau vài bước, vừa lấy lại được thăng bằng hắn lại bị một cú đạp khác cực mạnh ngay vào be sườn văng thẳng ra lề đường cả thân hình nằm sóng soài dưới đất. Đó là Gia Bảo, gã đã tham gia vào trận chiến. Huy Phước hích một cú thật mạnh vào gã tóc dài, khiến hắn bất ngờ lùi ra khoảng 5 mét, anh ta nhanh chóng đến bên cạnh Kỳ Nam, đỡ lấy con dao từ tay bạn mình, máu loan cả bàn tay không thể biết được vết thương sâu nặng thế nào.
Gã hai mái nhanh chóng di chuyển đến tên đầu trọc, đỡ gã đứng dậy, phe đối địch cũng đã tập hợp lại, tên tóc dài đứng thủ thế che chắn đằng trước.
– Tụi mày là ai? – Gia Bảo gằn giọng.
Không trả lời, tên tóc dài tung ngay một cú đấm nhằm thẳng mặt Gia Bảo. Nắm đấm của hắn to lớn tương xứng với thân hình khiến cho hai cô gái dù cực ghét Gia Bảo cũng phải thốt lên một tiếng đầy lo lắng. Huy Phước và Kỳ Nam cũng chẳng kịp phản ứng vì với đòn tấn cống bất ngờ đó. Và trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người ở đó, Gia Bảo xoay người, luồn tay, móc chân phản đòn lại trong tích tắc.
Tên tóc dài vừa mới ra đòn chưa kịp nhìn gì thì thấy mặt mũi tối sầm vì một cú đấm móc từ phần nách tay vừa vươn ra, miệng hắn tứa màu do răng cắn phải lưỡi, đau đớn. Đầu óc choáng váng, loạng choạng tại chổ vì Gia Bảo đã giữ cứng cánh tay hắn. Hắn giựt mạnh cánh tay nhằm thoát khỏi thế khóa của Gia Bảo, thất thủ rút về với cái cùi chỏ tê rần. Một chiêu thức nhẹ nhàng, uyển chuyển kết hợp linh động toàn thân quá đẹp mắt được sử ra nhanh gọn lẹ bởi một gã có thân hình mập mạp nặng nề khiến cả đám Kỳ Nam há hốc mồm kinh ngạc. Huyền Ny đưa tay che cái miệng há hốc của mình, không thể tin được con người mà cô vẫn hay coi thường lại có được những biệt tài hoa mỹ như thế, từ giọng hát cho đến võ thuật, tự nhiên trong cô nỗi khinh ghét cũng giảm đi đôi phần.
– Thái Cực Quyền, đẹp quá, đẹp quá!
Tiếng nói hân hoan như một đứa trẻ nhìn thấy điều gì đó kỳ thú xuất phát bất chợt từ anh chàng vừa dựng chống chiếc SH cáu cạnh bên lề đường. Người mới đến cao tầm thước, thân hình cuồn cuộn cơ bắp trong chiếc áo thun cọc tay để lộ ra một phần hình xăm ngoằn nghèo trên bả vai. Anh ta xuống xe hướng về phía Kỳ Nam, vừa đi vừa vỗ tay không ngớt sau lời khen tặng dành cho Gia Bảo.
– Anh Phong! – Huyền Ny reo lên.
Người mới đến chính là Hoàng Phong người yêu của Huyền Ny. Anh ta đứng bên Kỳ Nam, tay đút túi quần, nháy mắt với bạn gái mình, vẻ đủng đỉnh như không hề thấy cuộc chạm trán đang diễn ra.
– Thân thủ quả siêu phàm! – Vừa nói anh ta vừa giơ ngón cái về phía Gia Bảo tỏ ý khen ngợi.
– Tụi mày là ai! – Gia Bảo gằn giọng lặp lại câu hỏi với ba tên lạ mặt, chẳng để tâm đến Hoàng Phong khi biết chắc chắn là người cùng phe.
Ba tên gây hấn mặt xám ngoét nhận ra tình hình bất lợi dành cho mình. Tên đầu trọc vừa được đồng bạn đỡ dậy, mắt hằn lên những gân máu nhìn về đám Kỳ Nam, giọng khọt khẹt:
– Tụi mày giỏi lắm, đợi đấy!
Hắn chắc chắn là thủ lĩnh đám này, cái mũi khoằm, đôi mắt sâu tóe lửa đủ để biết là người hiểm độc khôn lường. Hai chiếc mô tô phân khối lớn không ai biết đã phục sẵn từ đầu gầm gú xuất hiện ngay lập tức ngay sau cái búng tay của hắn. Thì ra hắn còn đồng bọn chờ đợi, thủ sẵn đường rút lui. Cả ba tên nhanh chóng chia nhau ngồi lên hai chiếc xe phóng vọt đi trong đêm tối.
Cả đám Kỳ Nam tuyệt nhiên không ai có ý định đuổi theo. Con đường phía trước cổng trường chỉ có một chiều, hướng mà đám gây chuyện tẩu thoát hoàn toàn không phải là chiều thuận của con đường, tiếng bô vẫn còn vang vọng lại dù hai chiếc xe đã mất hút như thách thức có ai đó dám lần theo dấu bọn chúng. Nhóm Kỳ Nam đều biết là việc đó quá nguy hiểm.
Tay bảo vệ trẻ giờ vẫn còn run cầm cập ở sau lưng Huyền My, Huyền Ny, hắn đang thuật lại mọi chuyện cho lão bảo vệ già vừa đi tuần quanh trường trở về. Các thầy cô ở lại trực trong văn phòng hiện vẫn chưa thấy xuất hiện. Đám đông hiếu kỳ hai bên vệ đường đứng quan từ xa nãy giờ, cũng dần giải tán, chỉ còn vài ba kẻ quá ư nhiều chuyện còn ở lại cố hóng xem chuyện gì xảy. Gia Bảo đào mắt nhìn quanh bọn họ một lượt, toàn kẻ hóng hớt yếu hèn, gã khịt mũi.
– Cám ơn sư huynh nhiều! – Kỳ Nam lên tiếng khi gã Gia Bảo tiến về phía anh.
– Không cần… Cậu đã làm gì mà để bị hội đồng như vậy… – Gã xua đi, cầm lấy tay Kỳ Nam lên xem xét.
Bấy giờ Kỳ Nam mới thấy tay mình lại nhói đau. Một đường gạch dài kéo ngang qua lòng bàn tay, máu đầm đìa chảy, nhỏ lỏn tỏn xuống mặt đường, chỗ sâu nhất chính là hổ khẩu nằm giữa ngón trỏ và ngón cái. Huy Phước, Kỳ Nam đến giờ mới có thời gian quan sát vết thương, Kỳ Nam chỉ biết thầm than trời.
– Chết tiệt thật… thế này thì còn thi thố gì nữa! – Gã Gia Bảo chặc lưỡi, giọng đầy thất vọng.
Kỳ Nam chợt hiểu, hành động giúp đỡ của gã chỉ để bảo toàn cho tay guitar chính của đội văn nghệ, cái lo lắng của gã chỉ dành cho cuộc thi, chứ không hẳn là vì trượng nghĩa hay bất bình tương trợ gì cả.
– Tụi này, thằng em chưa gặp bao giờ. Gần đây cũng chả xích mích với ai… – Kỳ Nam nén đau, nhún vai, cố giữ giọng nói hoà hoãn trước thái độ của Gia Bảo.
Gã Gia bảo chặc lưỡi thở dài nhìn về hướng bọn tấn công vừa bỏ đi giờ là một khoảng đường tối hun hút. Đã có ai đó nói về việc các ứng cử viên sáng giá cho kỳ thi văn nghệ đợt này bị hành hung nhưng trước giờ gã đều cho là lời đồn bậy bạ. Một vài kẻ của khoa khác khẳng định đã chứng kiến nhiều cuộc ẩu đả chơi xấu nhau trước thềm cuộc thi, nhưng gã đều nghi hoặc vì chẳng có một chứng cứ xác thực nào xác minh việc đó.
Gã chau mày suy nghĩ, chẳng lẽ ở một kỳ thi cấp trường lại có ai đó chỉ vì chiến thắng mà tiến xa đến vậy sao, ai đó còn khao khát chiến thắng hơn gã? Chỉ có gã mới xem trọng cuộc thi này vì lý do cá nhân liên quan đến tương lai của gã mà thôi. Thế mà gã lại không thèm chơi xấu, thì còn ai lại có thể làm những điều này. Phải chăng có một ai đó cũng có cùng lý do với gã. Đầu Gia Bảo cứ xoay mòng mòng trong những tính toán.