Hết 1 kiếp người - Chương 4
Phần 3: Cuộc chia tay lần 1
Tôi với thằng Hưng học cùng lớp, cả 2 đều đá bóng giỏi. Tôi đá cánh trái, nó đá tiền vệ trung tâm lệch trái trong sơ đồ 2-5-3. Nó quê đâu Phước Hưng, Bù Đốp.
-Ê Liên, trưa mày qua chị Hường hoài bây.
– Ờ..
– Tết này tao về quê, mày theo tao hông.
– Không, tao phụ mẹ bán heo đất .
25 tết bữa đó ngày 2/2.1978 nó xin đi nhờ 1 xe chở xăng về nhà nó.
Cái thằng Hưng lỳ , quê nội nó đâu còn ai. Còn mỗi bà dì nó thôi, ba nó sửa xe nhà máy Z gì bên Thủ Đức.
Nhưng đời đâu có bình yên. Nó về quê được mấy hôm, bị mấy cha hàng xóm rủ sang Cambodia mua gỗ.
Hôm đó đúng lúc bọn Pốt đang đóng quân dọc biên giới chuẩn bị tấn công ta.
– Miên hay Man ( người Cam hay Việt)
Mấy ông kia đáp Man.
Mấy thằng Pốt chặn lại giựt balo..
Dao, rựa nó lăm lăm..
Mấy ông người Việt nháy mắt nhau, miệng nhá nhá 1-2 chạy nha.
Đợi bọn Pốt đang lục đồ, 6 ông lùi lùi ra lộ..
Chạy…chạy
Từ đấy về biên giới khoảng hơn 1 cây.
Chạy nhanh chỉ tầm 4-5 phút là thoát..
Bọn nó đuổi ngay sau đít, cách 1-200m thôi, nó chưa có lệnh bắn nên ko nổ súng…
Co giò hết tốc lực, cuối cùng mấy ông cũng về được .
Nhưng định mệnh chưa buông, thằng Hưng sốt rét..Nó nằm y tế xã 10 ngày ..Hôm đó 18/2/1978.
Quá ngày học nó chưa trở lại trường.
3 ngày sau nó đỡ, tính bắt nhảy xe về BD. Mà..dì nó xanh xao, bụng phình to, nằm 1 chỗ. Dì noa sơ gan rồi, nằm chờ chết thôi.
25/2/1978 dì nó mất.
27.2.1978 xã nhà nó bị Pôn Pót tấn công.
Khác với các xã dọc biên miền Tây, hiền quá mức đưa đầu cho Pốt " độp".
Lợi dụng rừng núi, bà con trong xã vừa chống trả, vừa chạy về tuyến sau.
Thằng Hưng bị dính 1 viên đạn bắp vế, nó cầm rựa quẳng trúng 1 thằng Pốt thương nặng..
Nó bị chém mấy nhát, dân quân ta cứu được đưa nó về trạm y tế huyện.
Sau 2 ngày 27-28 lực lượng CA Vũ Trang và tự vệ của ta đã đánh đuổi pôm pốt ra khỏi biên giới.
Nhưng thằng Hưng mất máu nhiều, sức yếu vì mới ốm dậy..
Nó ra đi bỏ lại bao hẹn ước với tôi..
Cuộc chia tay lần thứ 1….
29 Tết tôi chở chị Hường đi chùa ông.
Cái thị xã Thủ Dầu Một trước giải phóng còn có người qua lại, mấy năm sau càng lúc càng vắng.
Về đến nhà chị cũng 1h sáng. Con bé nhà chị tự chơi, tự ngủ mấy giấc rồi.
Chị nhìn tôi cười, lại ôm nhẹ tôi. Tôi và chị lại khoá môi.
– Chúc mừng năm mới cái nhỉ.
Chả ai bảo ai, quần áo cứ từ từ được vắt lên ghế.
Tôi ngoạm đôi bầu vú chị, nắn bóp méo mó thấy sợ… Vừa hôn vừa bóp, đến khi chị nảy người, quằn quại sau những cái đá lưỡi vào mồng đốc.
Xoay người 69, ở cái tư thế này mới cảm nhận hết được đúng 2 chữ "mặn nồng". Hoá ra các cụ hay nói " mặn nồng" là lý do này đây.
Nước lol thì mằn mặn, mùi thì nồng nồng, chỉ dám ngậm xíu rồi lại nhả ra bên đùi đàn bà.
Những cú dập nhẹ nhàng, hết cưỡi ngựa, vác chày , doggy rồi out trong thế truyền thống.
Khi đã quen, lại còn trẻ chúng tôi nhanh chóng khám phá hầu hết các tư thế.
Chỉ có điều hôm 1.3.1978 tôi chả hiểu 11h đêm bật dậy thèm ly nước chanh. Tôi cầm ly sứ xúc 2 muỗng đường
… Xoảng tay tôi rơi luôn cái ly, mẹ đang ngủ cũng bật dậy…
– Làm gì đêm hôm vậy mày..
Người tôi nóng ran, về sau tôi có trở lại quê thằng Hưng thăm mộ nó. Gặp lại cô y tá …
Đêm nó mất là khoảng 11h ngày 1.3.1978.
Tôi với thằng Hưng học cùng lớp, cả 2 đều đá bóng giỏi. Tôi đá cánh trái, nó đá tiền vệ trung tâm lệch trái trong sơ đồ 2-5-3. Nó quê đâu Phước Hưng, Bù Đốp.
-Ê Liên, trưa mày qua chị Hường hoài bây.
– Ờ..
– Tết này tao về quê, mày theo tao hông.
– Không, tao phụ mẹ bán heo đất .
25 tết bữa đó ngày 2/2.1978 nó xin đi nhờ 1 xe chở xăng về nhà nó.
Cái thằng Hưng lỳ , quê nội nó đâu còn ai. Còn mỗi bà dì nó thôi, ba nó sửa xe nhà máy Z gì bên Thủ Đức.
Nhưng đời đâu có bình yên. Nó về quê được mấy hôm, bị mấy cha hàng xóm rủ sang Cambodia mua gỗ.
Hôm đó đúng lúc bọn Pốt đang đóng quân dọc biên giới chuẩn bị tấn công ta.
– Miên hay Man ( người Cam hay Việt)
Mấy ông kia đáp Man.
Mấy thằng Pốt chặn lại giựt balo..
Dao, rựa nó lăm lăm..
Mấy ông người Việt nháy mắt nhau, miệng nhá nhá 1-2 chạy nha.
Đợi bọn Pốt đang lục đồ, 6 ông lùi lùi ra lộ..
Chạy…chạy
Từ đấy về biên giới khoảng hơn 1 cây.
Chạy nhanh chỉ tầm 4-5 phút là thoát..
Bọn nó đuổi ngay sau đít, cách 1-200m thôi, nó chưa có lệnh bắn nên ko nổ súng…
Co giò hết tốc lực, cuối cùng mấy ông cũng về được .
Nhưng định mệnh chưa buông, thằng Hưng sốt rét..Nó nằm y tế xã 10 ngày ..Hôm đó 18/2/1978.
Quá ngày học nó chưa trở lại trường.
3 ngày sau nó đỡ, tính bắt nhảy xe về BD. Mà..dì nó xanh xao, bụng phình to, nằm 1 chỗ. Dì noa sơ gan rồi, nằm chờ chết thôi.
25/2/1978 dì nó mất.
27.2.1978 xã nhà nó bị Pôn Pót tấn công.
Khác với các xã dọc biên miền Tây, hiền quá mức đưa đầu cho Pốt " độp".
Lợi dụng rừng núi, bà con trong xã vừa chống trả, vừa chạy về tuyến sau.
Thằng Hưng bị dính 1 viên đạn bắp vế, nó cầm rựa quẳng trúng 1 thằng Pốt thương nặng..
Nó bị chém mấy nhát, dân quân ta cứu được đưa nó về trạm y tế huyện.
Sau 2 ngày 27-28 lực lượng CA Vũ Trang và tự vệ của ta đã đánh đuổi pôm pốt ra khỏi biên giới.
Nhưng thằng Hưng mất máu nhiều, sức yếu vì mới ốm dậy..
Nó ra đi bỏ lại bao hẹn ước với tôi..
Cuộc chia tay lần thứ 1….
29 Tết tôi chở chị Hường đi chùa ông.
Cái thị xã Thủ Dầu Một trước giải phóng còn có người qua lại, mấy năm sau càng lúc càng vắng.
Về đến nhà chị cũng 1h sáng. Con bé nhà chị tự chơi, tự ngủ mấy giấc rồi.
Chị nhìn tôi cười, lại ôm nhẹ tôi. Tôi và chị lại khoá môi.
– Chúc mừng năm mới cái nhỉ.
Chả ai bảo ai, quần áo cứ từ từ được vắt lên ghế.
Tôi ngoạm đôi bầu vú chị, nắn bóp méo mó thấy sợ… Vừa hôn vừa bóp, đến khi chị nảy người, quằn quại sau những cái đá lưỡi vào mồng đốc.
Xoay người 69, ở cái tư thế này mới cảm nhận hết được đúng 2 chữ "mặn nồng". Hoá ra các cụ hay nói " mặn nồng" là lý do này đây.
Nước lol thì mằn mặn, mùi thì nồng nồng, chỉ dám ngậm xíu rồi lại nhả ra bên đùi đàn bà.
Những cú dập nhẹ nhàng, hết cưỡi ngựa, vác chày , doggy rồi out trong thế truyền thống.
Khi đã quen, lại còn trẻ chúng tôi nhanh chóng khám phá hầu hết các tư thế.
Chỉ có điều hôm 1.3.1978 tôi chả hiểu 11h đêm bật dậy thèm ly nước chanh. Tôi cầm ly sứ xúc 2 muỗng đường
… Xoảng tay tôi rơi luôn cái ly, mẹ đang ngủ cũng bật dậy…
– Làm gì đêm hôm vậy mày..
Người tôi nóng ran, về sau tôi có trở lại quê thằng Hưng thăm mộ nó. Gặp lại cô y tá …
Đêm nó mất là khoảng 11h ngày 1.3.1978.
Sorry. Công việc bận quá, nên mệt toàn ngủ sớm thôi.
Xuân 1981.
Tôi trúng tuyển nghĩa vụ quân sự và được vào biên chế quân đoàn 4. Hai tuần chỉ quần thảo với lựu đạn, bắn và hành quân mệt phờ râu.
Đến hôm thứ 15 thì đã quen được mùi " tập huấn" thì mấy ông cho đá banh.
Hôm đấy tôi hơi mệt nên đá rất chắc chân vị trí hậu vệ chạy bên trái sơ đồ 4-2-4. Đâu chỉ có 1 trận, cả ngày có tới 4 trận đấu diễn ra. Ngày hôm sau vẫn lại đá banh. Như vậy sau 2 ngày có đến 300 thằng lính được đá.
Các bạn biết để làm gì không?
Để lọc người các bạn ạ. Thằng nào chạy nhanh nhất được tuyển sang trinh sát. Thằng nào to khoẻ như tôi, chuyển sang tập làm quen trung liên RPD, Cối, đại liên và B40,41,M79.
Tôi bị đẩy sang hậu cần, nói cho oai chuyên vác đạn..nặng thấy mụ nội luôn.
Sau 2 tháng lăn lê với khói súng, xe chở cả ngàn tân binh của Sông Bé sang nước bạn Campuchia.
Đoàn xe của QĐ4 dừng lại chợ cây Dừa hơn 3h, buổi chia tay có mẹ, có chị và cả chị H hàng xóm.
– Con đi rồi con lại về, mẹ và chị ở lại mạnh giỏi. Chị theo chồng, không có em đưa tiễn rồi đây.
Mẹ biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nhưng biết tôi không phải cầm súng mẹ đỡ lo và không khóc.
Chiều xe chạy qua Xa Mát vào đất Cam, 2 bên đường những khối nhà đổ nát, những cây T’ nốt ( Thốt Nốt) đứt ngang cây, thỉnh thoảng qua 1 chốt của ta lại có những cái vẫy tay chào, với ánh mắt gửi gắm.
Đêm đầu trên đất cả đoàn nghỉ 1 chốt lớn của ta, ngay ngã 4 Sờ teng ( steung). Quanh đó có 1 đại đội của ta chốt rất chắc, có 4 đại liên 4 góc, vòng trong có hào, cối và đặt nhiều ụ trung liên, có 1 chòi quan sát.
Chúng tôi đi cũng chưa biết ngày mai được biên chế vào đâu..ngủ cái đã.
5h sáng trên đất bạn tiếng còi dậy, vệ sinh tập thể dục, thì cơm canh đã sẵn… Canh rau dền, cá lóc kho, gà luộc…ăn ngon hơn ở nhà ấy chớ.
Lên xe tiếp tục vẫn cảnh hoang tàn các nóc nhà, bên này gọi mỗi khu dân cư là Sóc…Xa xa một ngôi trường học bay hết mái, thủng lỗ chỗ…1 anh già đi theo xe kể năm 79 tank ta dẹp 1 trung đoàn địch ở đây, tao bắn cây trung liên đỏ cả nòng… Toàn tiếng Khmer biết đây là đâu, Kampong Chàm em ạ..khi tôi hỏi.
-Ở bên đường nếu phục kích tất cả nhảy xuống xe , vào đúng đội hình chiến đấu nghe chưa?
Mà bọn Pốt thấy xe đi nhanh nó đéo tấn công đây, vì xe chở lính… Nó bắn chặn là nó mất xác, đoàn xe nào chở hàng nặng, đi chậm là nó hốt đấy- anh lính già đĩnh đạc truyền lại.
11h xe vượt phà Kampong Chàm qua sông vào thành phố… Xe tiếp tục chạy không nghỉ, cả đoàn giở cơm nắm buổi sáng làm sẵn ăn.. Nếu dừng sẽ không kịp tối nay đến điểm tập kết.
18h30 xe đến Siam Riệp..7 tiếng cho 260km…cũng nhanh đấy chứ vì đường xấu kinh..
Xuân 1981.
Tôi trúng tuyển nghĩa vụ quân sự và được vào biên chế quân đoàn 4. Hai tuần chỉ quần thảo với lựu đạn, bắn và hành quân mệt phờ râu.
Đến hôm thứ 15 thì đã quen được mùi " tập huấn" thì mấy ông cho đá banh.
Hôm đấy tôi hơi mệt nên đá rất chắc chân vị trí hậu vệ chạy bên trái sơ đồ 4-2-4. Đâu chỉ có 1 trận, cả ngày có tới 4 trận đấu diễn ra. Ngày hôm sau vẫn lại đá banh. Như vậy sau 2 ngày có đến 300 thằng lính được đá.
Các bạn biết để làm gì không?
Để lọc người các bạn ạ. Thằng nào chạy nhanh nhất được tuyển sang trinh sát. Thằng nào to khoẻ như tôi, chuyển sang tập làm quen trung liên RPD, Cối, đại liên và B40,41,M79.
Tôi bị đẩy sang hậu cần, nói cho oai chuyên vác đạn..nặng thấy mụ nội luôn.
Sau 2 tháng lăn lê với khói súng, xe chở cả ngàn tân binh của Sông Bé sang nước bạn Campuchia.
Đoàn xe của QĐ4 dừng lại chợ cây Dừa hơn 3h, buổi chia tay có mẹ, có chị và cả chị H hàng xóm.
– Con đi rồi con lại về, mẹ và chị ở lại mạnh giỏi. Chị theo chồng, không có em đưa tiễn rồi đây.
Mẹ biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nhưng biết tôi không phải cầm súng mẹ đỡ lo và không khóc.
Chiều xe chạy qua Xa Mát vào đất Cam, 2 bên đường những khối nhà đổ nát, những cây T’ nốt ( Thốt Nốt) đứt ngang cây, thỉnh thoảng qua 1 chốt của ta lại có những cái vẫy tay chào, với ánh mắt gửi gắm.
Đêm đầu trên đất cả đoàn nghỉ 1 chốt lớn của ta, ngay ngã 4 Sờ teng ( steung). Quanh đó có 1 đại đội của ta chốt rất chắc, có 4 đại liên 4 góc, vòng trong có hào, cối và đặt nhiều ụ trung liên, có 1 chòi quan sát.
Chúng tôi đi cũng chưa biết ngày mai được biên chế vào đâu..ngủ cái đã.
5h sáng trên đất bạn tiếng còi dậy, vệ sinh tập thể dục, thì cơm canh đã sẵn… Canh rau dền, cá lóc kho, gà luộc…ăn ngon hơn ở nhà ấy chớ.
Lên xe tiếp tục vẫn cảnh hoang tàn các nóc nhà, bên này gọi mỗi khu dân cư là Sóc…Xa xa một ngôi trường học bay hết mái, thủng lỗ chỗ…1 anh già đi theo xe kể năm 79 tank ta dẹp 1 trung đoàn địch ở đây, tao bắn cây trung liên đỏ cả nòng… Toàn tiếng Khmer biết đây là đâu, Kampong Chàm em ạ..khi tôi hỏi.
-Ở bên đường nếu phục kích tất cả nhảy xuống xe , vào đúng đội hình chiến đấu nghe chưa?
Mà bọn Pốt thấy xe đi nhanh nó đéo tấn công đây, vì xe chở lính… Nó bắn chặn là nó mất xác, đoàn xe nào chở hàng nặng, đi chậm là nó hốt đấy- anh lính già đĩnh đạc truyền lại.
11h xe vượt phà Kampong Chàm qua sông vào thành phố… Xe tiếp tục chạy không nghỉ, cả đoàn giở cơm nắm buổi sáng làm sẵn ăn.. Nếu dừng sẽ không kịp tối nay đến điểm tập kết.
18h30 xe đến Siam Riệp..7 tiếng cho 260km…cũng nhanh đấy chứ vì đường xấu kinh..
Đời lính.
Tôi được biên chế vào hậu cần của 1 trung đoàn pháo binh ( giấu) , năm ấy chiến thuật của ta là Chốt chặn, du kích, tìm diệt . Mỗi khu vực lại thành lập 1 mặt trận bình định và tìm diệt.
Cả một đại đội chuyên vận chuyển đạn pháo của tôi có tất cả 47 người, chỉ có 2 tân binh.. Khác hẳn các đơn vị khác, tân binh thay thế cho các anh bị loại khỏi chiến trường chiếm phần lớn.
Trong trung đội tôi 18 người thì chỉ có duy nhất tôi mới cóng… Có 1 anh già lắm, hơn tôi tới 17 tuổi.
Anh tên Diên người Vĩnh Long, ông già cũng làm bí thư huyện nên cách cư xử của anh khác hẳn.
– Ê ku tên gì?
– Em tên Liên, người Sông Bé
– Mai đi săn với tao, cho quen địa bàn.
– Dạ
Sáng hôm sau anh Diên 36 tuổi, anh Khiển 22 tuổi, anh Thức 21 tuổi và tôi Liên 19 tuổi..4 ông vào rừng.
4 khẩu AK đầy đủ đạn, 4 băng dự phòng, 2 cuộn dây thừng, 4 chiếc gậy gỗ, éo biết mấy ông kiếm đâu gỗ nhẹ tênh mà cứng ghê gớm. Và ông Khiển dắt thêm 1 băng lựu đạn 8 quả..
Đi săn không dễ như tôi nghĩ, lội bộ gần 2h mới đến điểm tập kết, 1 thung lũng nhỏ, với lau sậy um tùm… Chậc chậc toàn nai, hươu..
– Liên , mày bắn tập nhé… Bắn con nào gần nhất, gần suối cho dễ lấy…chứ chui vào bụi rậm hổ mang nó táp thấy mụ luôn đấy.
Cả nhóm đi ven rìa thung lũng nhẹ nhàng sát bờ suối..
Suỵt.. Có người..để tao quan sát.. Ông Diên già nói.
– Con gái tắm bọn mày ạ, đứng ra kia xem đi..
Đúng là 8 cô gái trẻ đang tắm.
– Sao trong rừng lại có dân nhỉ, tôi hỏi.
– Dân ccc , lính Pốt đấy , ông Khiển đáp.
-Sao Pốt nữ à? Tôi hỏi tiếp
Tôi được biên chế vào hậu cần của 1 trung đoàn pháo binh ( giấu) , năm ấy chiến thuật của ta là Chốt chặn, du kích, tìm diệt . Mỗi khu vực lại thành lập 1 mặt trận bình định và tìm diệt.
Cả một đại đội chuyên vận chuyển đạn pháo của tôi có tất cả 47 người, chỉ có 2 tân binh.. Khác hẳn các đơn vị khác, tân binh thay thế cho các anh bị loại khỏi chiến trường chiếm phần lớn.
Trong trung đội tôi 18 người thì chỉ có duy nhất tôi mới cóng… Có 1 anh già lắm, hơn tôi tới 17 tuổi.
Anh tên Diên người Vĩnh Long, ông già cũng làm bí thư huyện nên cách cư xử của anh khác hẳn.
– Ê ku tên gì?
– Em tên Liên, người Sông Bé
– Mai đi săn với tao, cho quen địa bàn.
– Dạ
Sáng hôm sau anh Diên 36 tuổi, anh Khiển 22 tuổi, anh Thức 21 tuổi và tôi Liên 19 tuổi..4 ông vào rừng.
4 khẩu AK đầy đủ đạn, 4 băng dự phòng, 2 cuộn dây thừng, 4 chiếc gậy gỗ, éo biết mấy ông kiếm đâu gỗ nhẹ tênh mà cứng ghê gớm. Và ông Khiển dắt thêm 1 băng lựu đạn 8 quả..
Đi săn không dễ như tôi nghĩ, lội bộ gần 2h mới đến điểm tập kết, 1 thung lũng nhỏ, với lau sậy um tùm… Chậc chậc toàn nai, hươu..
– Liên , mày bắn tập nhé… Bắn con nào gần nhất, gần suối cho dễ lấy…chứ chui vào bụi rậm hổ mang nó táp thấy mụ luôn đấy.
Cả nhóm đi ven rìa thung lũng nhẹ nhàng sát bờ suối..
Suỵt.. Có người..để tao quan sát.. Ông Diên già nói.
– Con gái tắm bọn mày ạ, đứng ra kia xem đi..
Đúng là 8 cô gái trẻ đang tắm.
– Sao trong rừng lại có dân nhỉ, tôi hỏi.
– Dân ccc , lính Pốt đấy , ông Khiển đáp.
-Sao Pốt nữ à? Tôi hỏi tiếp