Hết 1 kiếp người - Chương 3
Part 2:
Tôi bị Bác đưa vào đời quá sớm, nên dần qua năm tháng cái gì cũng sớm phát triển. Ở cái tuổi 14 tôi vươn nhanh cả về thể xác lẫn nhục dục.
Sau này tôi mới biết kỹ năng về giao hợp của Bác kém, khoản ngậm C, liếm C chỉ 2-3 động tác thụt, liếm quanh đầu Rùa và liếm trụ. Tư thế thì chỉ biết mỗi cưỡi ngựa, và truyền thống.
Ấy thế mà 1 bà hồi xuân 51 tuổi và cậu bé 14 tuổi nhai đến tận tháng 8/1976. Biến cố đến với tôi.
Chiều tôi đi đá bóng cùng bọn choai choai cùng phường ở sân Gò Đậu, lúc đó hoang sơ lắm. Cái sân ai thích vô thì vô, tôi đá dở , nhưng cao 1m65 lận, tôi được đá hậu vệ , cả đội chỉ có 2 hậu vệ thôi, cả đội lên trên tất.
Thời đó người ta chỉ quen đá 2-4-4 hoặc 2-5-3 mà thôi.
Trong 1 trận tôi bị lật cổ chân, tôi nằm nhà mất mấy buổi vì cổ chân sưng vù.
Nằm cả ngày ở nhà chán phèo, đến ngày thứ 5 thì Bác đến.
– Mấy ngày không thấy Liên.
– Bác hỏi mấy đứa nhỏ chỉ đến đây.
Đặt hộp sữa và bịch nho gói trong lá chuối khô xuống bàn.
Bác sờ chân, xoa xoa thì tôi nhăn mặt.
– Xoa lên trên đi bác.
Bác kéo quần tôi xuống, rồi lại mút say sưa. Được hồi lâu.
– Mẹ cháu khi nào về.
– Tầm 4h chiều cơ.
Bác hỏi mấy câu rồi đi về.
3 ngày sau, ngày nào bác cũng đến làm công việc vẫn làm. Mẹ tôi được hàng xóm méc nên bà đã về bất chợt ngày , bà rình thấy.
Lúc đó may mắn là tôi chỉ đang nhào cặp bưởi của Bác, vì đã xong việc tẩm bổ cho bác vài ml tinh dịch.
Tối đó ngồi bàn ăn mẹ tôi hỏi.
– Con với bác Q vì sao lại quen nhau.
Tôi giật mình, lúc trưa có cảm giác bị ai quan sát, hoá ra là mẹ.
– Buổi sáng con chạy tập thể dục rồi quen.
– Bà ấy là vợ cán bộ ông Bắc Kỳ đấy, ông mà biết được , ổng bắn bể sọ.
– Dạ.
– Thế bả cho con sờ vú, rồi làm gì khác không?
– Không mẹ.
– Nhưng con thích sờ, thiếu là thấy nôn nao, buồn lắm.
– Lần sau gặp, con lảng tránh ra, không có mang hoạ đấy, cố mà quên đi.
– Dạ….
Tiếng dạ lí nhí, tiếc nuối, nhưng tôi dễ gì quên được, dạ cho có, nhưng định bụng lần sau Bác có đến sẽ không làm gì xa đâu.
Tôi bị Bác đưa vào đời quá sớm, nên dần qua năm tháng cái gì cũng sớm phát triển. Ở cái tuổi 14 tôi vươn nhanh cả về thể xác lẫn nhục dục.
Sau này tôi mới biết kỹ năng về giao hợp của Bác kém, khoản ngậm C, liếm C chỉ 2-3 động tác thụt, liếm quanh đầu Rùa và liếm trụ. Tư thế thì chỉ biết mỗi cưỡi ngựa, và truyền thống.
Ấy thế mà 1 bà hồi xuân 51 tuổi và cậu bé 14 tuổi nhai đến tận tháng 8/1976. Biến cố đến với tôi.
Chiều tôi đi đá bóng cùng bọn choai choai cùng phường ở sân Gò Đậu, lúc đó hoang sơ lắm. Cái sân ai thích vô thì vô, tôi đá dở , nhưng cao 1m65 lận, tôi được đá hậu vệ , cả đội chỉ có 2 hậu vệ thôi, cả đội lên trên tất.
Thời đó người ta chỉ quen đá 2-4-4 hoặc 2-5-3 mà thôi.
Trong 1 trận tôi bị lật cổ chân, tôi nằm nhà mất mấy buổi vì cổ chân sưng vù.
Nằm cả ngày ở nhà chán phèo, đến ngày thứ 5 thì Bác đến.
– Mấy ngày không thấy Liên.
– Bác hỏi mấy đứa nhỏ chỉ đến đây.
Đặt hộp sữa và bịch nho gói trong lá chuối khô xuống bàn.
Bác sờ chân, xoa xoa thì tôi nhăn mặt.
– Xoa lên trên đi bác.
Bác kéo quần tôi xuống, rồi lại mút say sưa. Được hồi lâu.
– Mẹ cháu khi nào về.
– Tầm 4h chiều cơ.
Bác hỏi mấy câu rồi đi về.
3 ngày sau, ngày nào bác cũng đến làm công việc vẫn làm. Mẹ tôi được hàng xóm méc nên bà đã về bất chợt ngày , bà rình thấy.
Lúc đó may mắn là tôi chỉ đang nhào cặp bưởi của Bác, vì đã xong việc tẩm bổ cho bác vài ml tinh dịch.
Tối đó ngồi bàn ăn mẹ tôi hỏi.
– Con với bác Q vì sao lại quen nhau.
Tôi giật mình, lúc trưa có cảm giác bị ai quan sát, hoá ra là mẹ.
– Buổi sáng con chạy tập thể dục rồi quen.
– Bà ấy là vợ cán bộ ông Bắc Kỳ đấy, ông mà biết được , ổng bắn bể sọ.
– Dạ.
– Thế bả cho con sờ vú, rồi làm gì khác không?
– Không mẹ.
– Nhưng con thích sờ, thiếu là thấy nôn nao, buồn lắm.
– Lần sau gặp, con lảng tránh ra, không có mang hoạ đấy, cố mà quên đi.
– Dạ….
Tiếng dạ lí nhí, tiếc nuối, nhưng tôi dễ gì quên được, dạ cho có, nhưng định bụng lần sau Bác có đến sẽ không làm gì xa đâu.
Cái quãng thời gian sau 76 không biết miền Bắc thế nào, chứ miền Nam đàn ông con trai thưa lắm. Sau này có đọc tác phẩm " Vàng rỉ" của GS-TS, BS Nguyễn Trọng Tuệ tôi mới biết, miền Bắc thời chiến cũng thiếu vắng đàn ông ghê lắm. Cảnh người vợ bị sập bẫy cấp trên như kiểu trong HTX, trong nhà trường. Hay ngửi nhờ hơi đàn ông của bác đưa thư, thậm chí anh em chồng, bố chồng không hiếm. Và mẹ tôi không ngoại lệ, khi ông già tôi tử trận 1975 rồi còn đâu.
Đó là 1 ông lính của ông già tôi, sau giải phóng ông về làm ống cống thoát nước, thời đó chỉ có ống sành thôi, chưa có ống nhựa. Sau 75 thì lính Bắc vào định cư luôn đông lắm, họ xây cất nhà theo ý họ nên như cầu làm ống sành khá cao. Mẹ tôi lò mò xuống Lái Thiêu tìm lò và vô tình gặp được chú Sáu, rổ rá cạp lại thế cũng thành 1 đôi.
Tháng 9 /76 tôi bước vào năm học mới , trường mới theo hệ giáo dục mới chỉ 10 lớp của miền Bắc đưa vào.
Gia đình Bác cũng chuyển hẳn về Phạm Văn Hai, Bình Chánh. Để tiện bác trai quản lý nông trường . Đa phần là tù chính trị và thanh niên xung phong.
Sau những tiết học đầu năm, tôi lại đá banh với tụi thanh niên Thủ Dầu. Một tuần, hai tuần ..nỗi thèm tình dục lại đến. Tôi có máu dê của ông già, nên lúc nào cũng thèm, với kinh nghiệm đã có tôi tìm mục tiêu mới cho mình.
Chị H, có 1 đứa con gái nhỏ, công nhân môi trường, gần nhà, năm đấy chị mới 24, chồng làm văn phòng cho một kho hàng của quân đội Mỹ. Trước giải phóng chồng chị bám váy được sếp lên tàu sang UsA.
Đó là 1 ông lính của ông già tôi, sau giải phóng ông về làm ống cống thoát nước, thời đó chỉ có ống sành thôi, chưa có ống nhựa. Sau 75 thì lính Bắc vào định cư luôn đông lắm, họ xây cất nhà theo ý họ nên như cầu làm ống sành khá cao. Mẹ tôi lò mò xuống Lái Thiêu tìm lò và vô tình gặp được chú Sáu, rổ rá cạp lại thế cũng thành 1 đôi.
Tháng 9 /76 tôi bước vào năm học mới , trường mới theo hệ giáo dục mới chỉ 10 lớp của miền Bắc đưa vào.
Gia đình Bác cũng chuyển hẳn về Phạm Văn Hai, Bình Chánh. Để tiện bác trai quản lý nông trường . Đa phần là tù chính trị và thanh niên xung phong.
Sau những tiết học đầu năm, tôi lại đá banh với tụi thanh niên Thủ Dầu. Một tuần, hai tuần ..nỗi thèm tình dục lại đến. Tôi có máu dê của ông già, nên lúc nào cũng thèm, với kinh nghiệm đã có tôi tìm mục tiêu mới cho mình.
Chị H, có 1 đứa con gái nhỏ, công nhân môi trường, gần nhà, năm đấy chị mới 24, chồng làm văn phòng cho một kho hàng của quân đội Mỹ. Trước giải phóng chồng chị bám váy được sếp lên tàu sang UsA.
Chị H:
Trước GP chị được chồng nuôi, nên chẳng làm gì. Nhà chị có ông bác làm kiểm lâm, xin cho chị chân bên môi trường. Ngày ấy đâu có rác nhiều, chủ yếu quét lá cây thôi, cây nhiều lắm.
Chị ở gần nhà, hồi bé chị yêu anh lính, nghe đâu làm hậu cần cho Quân Lực Cộng Hoà, anh chị chở nhau trên Honda , tình tứ lắm, áo dài với 2 ngọn vú nhọn hoắt đâm vào lưng anh.
– Đi đá banh hả nhóc?
– Dạ.!
– Chị nghỉ trưa à?
– Ừa..
6 bà bên công ty môi trường đang nghỉ trưa dưới tán cây, chị trẻ nhất.
– Rảnh mai chiều chủ nhật sang sửa giùm chị cái ghế, cho nhỏ con gái chị ngồi chơi đi Liên.
– Dạ
Hồi nhỏ cùng đám bạn chơi đuổi bắt, bắn bi cùng đám con nít gần nhà chị miết, nhà chị trong con hẻm đất rộng, cách nhà tui chừng 200m à.
Cả tuổi thơ ở đó nên đâu lạ gì.
Sáng hôm sau trang phục chỉnh tề quần cụt kaki mỡ gà ( quần soọc bây giờ), áo sơ mi trắng cũ mèm , không còn dùng đi học vì hơi chật .
Vừa đi vừa huýt sáo, so với trước GP giờ vắng hoe, lính với cán bộ cũ thì đi 1-3 năm lao động hết, sĩ quan thì 3-5 năm.
Mấy bà có sức khoẻ thì làm vườn, làm guốc, thớt, làm lò gốm..
Cả cái tỉnh sông Bé có hơn trăm ngàn dân à… Vắng nhất miền Nam luôn mà.
Sang đến nhà, mẹ con chị đang ngồi may áo.
Nhỏ con gái vừa coi vừa líu lo .
– Sửa ghế nào vậy chị.
Hoá ra bộ bàn ghế nhỏ nhỏ, chắc chị xin ở đâu. Nó lung lay cả rùi.
Chị ra sau nhà đưa cái hộp gỗ dụng cụ, cái búa, cái kìm, vài cái cờ lê còn mới , duy chỉ mấy cây đinh trong ô nhỏ cong qoeo, gỉ sét, dễ phải 3-4 năm không ai động vào.
Với cái thằng như tôi uốn đinh, đóng lại bàn ghế không mấy khó, hơn 1 giờ là xong.
Xoẹt…nhát búa cuối cùng làm cái áo cũ rách 1 đường từ nách ra sau vai.
– Ôi, đang tiện tay, cởi ra chị vá lại cho.
– Dạ.
Hôm qua tối thứ 7 , chắc 2 mẹ con chơi với nhau đến khuya, nên nhỏ con gái mệt ngủ mất tiêu.
Ngắm chị khâu áo mới thấy chị còn trẻ, nét thanh tao trên mặt chị.
– Liên học lớp 9 rồi nhỉ?
– Dạ
– Chị vắng anh hơn 1 năm, rảnh qua nhà chị giúp chị mấy thứ. Em bữa nay thanh niên hẳn rồi.
– Dạ, có gì cứ kêu em.
– Em giúp chị 1 việc nữa được không?
– Được chứ.
– Ôm chị 1 chút đi, cho chị đỡ buồn.
Áo đã khâu xong, tôi lại gần chị.
-Để chị đóng cửa đã.
Lại là cửa đóng, then cài, bóng tối đồng loã với tội lỗi.
Chị chủ động ôm tôi, cả 2 đều đứng giữa nhà.
Nãy không để ý, giờ mới biết chị không mặc áo lót, cặp vú trẻ nóng hổi dưới chân ngực tôi. Tim tôi lại đập mạnh, chị phả hơi vào tai tôi.
Tôi xoa lưng chị, 2 tay xoa bờ mông mát rượi…
– Yêu chị đi.
Sau câu nói chị không còn nghiêng đầu trên vai, mặt chị đối diện , chị sợ, cảm nhận tim đập mạnh, mắt nhắm chặt.
Tôi khoá môi chị. 2 lưỡi nhanh chóng cuốn chặt lẫn nhau.
Tay tôi hoạt động hết công suất, bờ mông, làn da lưng mát lạnh, đến đôi gò săn chắc, nóng hổi..
Chị nhắm nghiền mắt thưởng thức.
Đến lúc dìu chị xuống giường, cạnh con bé, chỉ sợ nó thức.
Chị vẫn đê mê đến nỗi áo vứt ra tự lúc nào, 2 bầu ngực đầy nước bọt của tôi, đầu ti nâu nâu căng cứng. Cái quần tôi kéo xuống , quăng xuống đất chị mới mở mắt.
– Nhẹ nhàng thôi Liên.
Với kỹ năng của cô giáo đầu đời dạy dỗ hơn 1 năm, tôi biết cái gì là điểm chốt.
Chị đê mê từ lưỡi xuống cổ, từ gió thổi bên tai, từ bầu ngực tròn, như biến hàng trăm hình dang.
Khi lưỡi tôi vục vào lol chị, chị quằn quại..
– Chết chị mất… Quay ngược lên đây.
Tôi lớ ngớ, chưa biết thế nào, Bác thổi kèn, tôi vài lần húp bướm, nhưng ngược cho nhau nào biết.
Chị vùng dậy đẩy tôi nằm xuống giường. Mút c tôi, trong khi chỉ chổng khu vào mặt tôi..
À..hoá ra thế.
2 chúng tôi vục mặt chóp chép tê dại, mụ mị..
Tôi ngừng để thở. Chị xoay người cưỡi ngựa.
Cũng may cái giường nhà chị thời xưa, nó gần như cái phản miền Bắc ấy, nhưng có đầu đuôi giường… Dù chị nhún điên cuồng, tôi tận hưởng nhào nặn cặp vú trẻ. Cái giường vẫn êm ru, không hề rung động.
Thế là từ hôm đó mối tình giữa tôi và chị bắt đầu. Nó khởi đầu cho 1 cuộc tình kéo dài 5 năm.
Trước GP chị được chồng nuôi, nên chẳng làm gì. Nhà chị có ông bác làm kiểm lâm, xin cho chị chân bên môi trường. Ngày ấy đâu có rác nhiều, chủ yếu quét lá cây thôi, cây nhiều lắm.
Chị ở gần nhà, hồi bé chị yêu anh lính, nghe đâu làm hậu cần cho Quân Lực Cộng Hoà, anh chị chở nhau trên Honda , tình tứ lắm, áo dài với 2 ngọn vú nhọn hoắt đâm vào lưng anh.
– Đi đá banh hả nhóc?
– Dạ.!
– Chị nghỉ trưa à?
– Ừa..
6 bà bên công ty môi trường đang nghỉ trưa dưới tán cây, chị trẻ nhất.
– Rảnh mai chiều chủ nhật sang sửa giùm chị cái ghế, cho nhỏ con gái chị ngồi chơi đi Liên.
– Dạ
Hồi nhỏ cùng đám bạn chơi đuổi bắt, bắn bi cùng đám con nít gần nhà chị miết, nhà chị trong con hẻm đất rộng, cách nhà tui chừng 200m à.
Cả tuổi thơ ở đó nên đâu lạ gì.
Sáng hôm sau trang phục chỉnh tề quần cụt kaki mỡ gà ( quần soọc bây giờ), áo sơ mi trắng cũ mèm , không còn dùng đi học vì hơi chật .
Vừa đi vừa huýt sáo, so với trước GP giờ vắng hoe, lính với cán bộ cũ thì đi 1-3 năm lao động hết, sĩ quan thì 3-5 năm.
Mấy bà có sức khoẻ thì làm vườn, làm guốc, thớt, làm lò gốm..
Cả cái tỉnh sông Bé có hơn trăm ngàn dân à… Vắng nhất miền Nam luôn mà.
Sang đến nhà, mẹ con chị đang ngồi may áo.
Nhỏ con gái vừa coi vừa líu lo .
– Sửa ghế nào vậy chị.
Hoá ra bộ bàn ghế nhỏ nhỏ, chắc chị xin ở đâu. Nó lung lay cả rùi.
Chị ra sau nhà đưa cái hộp gỗ dụng cụ, cái búa, cái kìm, vài cái cờ lê còn mới , duy chỉ mấy cây đinh trong ô nhỏ cong qoeo, gỉ sét, dễ phải 3-4 năm không ai động vào.
Với cái thằng như tôi uốn đinh, đóng lại bàn ghế không mấy khó, hơn 1 giờ là xong.
Xoẹt…nhát búa cuối cùng làm cái áo cũ rách 1 đường từ nách ra sau vai.
– Ôi, đang tiện tay, cởi ra chị vá lại cho.
– Dạ.
Hôm qua tối thứ 7 , chắc 2 mẹ con chơi với nhau đến khuya, nên nhỏ con gái mệt ngủ mất tiêu.
Ngắm chị khâu áo mới thấy chị còn trẻ, nét thanh tao trên mặt chị.
– Liên học lớp 9 rồi nhỉ?
– Dạ
– Chị vắng anh hơn 1 năm, rảnh qua nhà chị giúp chị mấy thứ. Em bữa nay thanh niên hẳn rồi.
– Dạ, có gì cứ kêu em.
– Em giúp chị 1 việc nữa được không?
– Được chứ.
– Ôm chị 1 chút đi, cho chị đỡ buồn.
Áo đã khâu xong, tôi lại gần chị.
-Để chị đóng cửa đã.
Lại là cửa đóng, then cài, bóng tối đồng loã với tội lỗi.
Chị chủ động ôm tôi, cả 2 đều đứng giữa nhà.
Nãy không để ý, giờ mới biết chị không mặc áo lót, cặp vú trẻ nóng hổi dưới chân ngực tôi. Tim tôi lại đập mạnh, chị phả hơi vào tai tôi.
Tôi xoa lưng chị, 2 tay xoa bờ mông mát rượi…
– Yêu chị đi.
Sau câu nói chị không còn nghiêng đầu trên vai, mặt chị đối diện , chị sợ, cảm nhận tim đập mạnh, mắt nhắm chặt.
Tôi khoá môi chị. 2 lưỡi nhanh chóng cuốn chặt lẫn nhau.
Tay tôi hoạt động hết công suất, bờ mông, làn da lưng mát lạnh, đến đôi gò săn chắc, nóng hổi..
Chị nhắm nghiền mắt thưởng thức.
Đến lúc dìu chị xuống giường, cạnh con bé, chỉ sợ nó thức.
Chị vẫn đê mê đến nỗi áo vứt ra tự lúc nào, 2 bầu ngực đầy nước bọt của tôi, đầu ti nâu nâu căng cứng. Cái quần tôi kéo xuống , quăng xuống đất chị mới mở mắt.
– Nhẹ nhàng thôi Liên.
Với kỹ năng của cô giáo đầu đời dạy dỗ hơn 1 năm, tôi biết cái gì là điểm chốt.
Chị đê mê từ lưỡi xuống cổ, từ gió thổi bên tai, từ bầu ngực tròn, như biến hàng trăm hình dang.
Khi lưỡi tôi vục vào lol chị, chị quằn quại..
– Chết chị mất… Quay ngược lên đây.
Tôi lớ ngớ, chưa biết thế nào, Bác thổi kèn, tôi vài lần húp bướm, nhưng ngược cho nhau nào biết.
Chị vùng dậy đẩy tôi nằm xuống giường. Mút c tôi, trong khi chỉ chổng khu vào mặt tôi..
À..hoá ra thế.
2 chúng tôi vục mặt chóp chép tê dại, mụ mị..
Tôi ngừng để thở. Chị xoay người cưỡi ngựa.
Cũng may cái giường nhà chị thời xưa, nó gần như cái phản miền Bắc ấy, nhưng có đầu đuôi giường… Dù chị nhún điên cuồng, tôi tận hưởng nhào nặn cặp vú trẻ. Cái giường vẫn êm ru, không hề rung động.
Thế là từ hôm đó mối tình giữa tôi và chị bắt đầu. Nó khởi đầu cho 1 cuộc tình kéo dài 5 năm.