Hay Không Bằng Hên - Chương 86
Qua nhà nó chơi vài lần thì tôi được biết là chị Diễm cũng rất thích đọc sách và đặc biệt là chị rất mê nhạc của.. nhạc sĩ Phạm Duy, chị có đến 3 cuốn sổ dày chép tay bằng mực tím.. toàn nhạc của ông… !!! Do đó tôi và chị trò chuyện khá hợp gu về sách truyện, chỉ có nhạc của Phạm Duy thì tôi không rành lắm, chỉ có há hốc mồm nghe chị..nói..!!!
Còn chuyện của cô Hiền lâu nay cũng không nghe cô Thanh nhắc đến, mọi chuyện chắc đã êm và không hé lộ điều gì nên tôi cũng an tâm, nhưng giờ thì ở nhà mình, tôi cũng đã quen và cũng có việc làm ở xưởng cưa, với lại sau giờ làm việc thì tôi được tự do tung tăng với bạn bè, chứ không gò bó như lúc ở nhà cô Thanh, vì thế tôi cũng không có ý định quay lại ở nhà cô Thanh nữa… !!!
Bẵng đi 1 thời gian….
Đùng 1 cái tôi có giấy gọi khám sức khỏe nghĩa vụ quân sự…
Tôi qua nhà cô Thanh cho biết tin..
Cô hơi bực bội và thắc mắc :
– Tại sao chưa nhập hộ khẩu mà lại gọi đi khám sức khỏe NVQS ?
Vì bệnh của tôi đã được bác sĩ báo là mãn tính, hay tái phát, nên tôi cũng chủ quan với suy nghĩ là nếu có đi bộ đội thì cũng.. có thể tái phát bệnh mà được trả về, lại có giấy chứng nhận thì cũng tốt hơn, bệnh của tôi là kiêng ăn mặn, từ ngày hết bệnh đến giờ tôi cũng chỉ dùng nước chấm là xì dầu ( tương ), chứ không dám đụng đến nước mắm, và thức ăn thì lúc nào cũng hơi nhạt !!!…thôi thì cứ thử đi khám rồi sau này tính, …nên tôi nói:
– Hay là cứ đi khám thử, có gì sau này tính tiếp nghe cô…
– Uhm…đi khám thì không sao, nhưng nếu mà trúng tuyển nghĩa vụ, cô sẽ can thiệp giùm cho vì không có lý do gì chưa nhập hộ khẩu ở đây mà địa phương lại gọi…. !!!
Ngày khám…
Đến lúc này tôi mới biết là mặt sau cùng của phiếu khám sức khỏe có liệt kê những bệnh mãn tính được tạm hoãn nghĩa vụ, trong đó có dạng bệnh thận của tôi, hình như bệnh lao là nằm ở dòng đầu tiên… !!!
Với suy nghĩ như lúc ngồi nói chuyện với cô, tôi giấu đi tờ giấy của bệnh viện về bệnh của mình và đúng là khám cho có, sau khi đi vòng quanh 1 dãy các phòng khoa khám, sức khỏe tôi thuộc loại..tốt…hì… !!!
Trúng tuyển…
Ặc..cầm tờ giấy phường đội báo tin là trúng tuyển nghĩa vụ, tôi chợt bâng khuâng mơ hồ…
Khi hay tin, cô phản ứng dữ dội, và định đi nhờ chú Ba can thiệp, nhưng tôi cản lại :
– Thôi đi cô ! nếu có lên quân trường thì bệnh của Hải cũng có khả năng tái phát lại thì người ta cũng trả về à cô, không sao đâu.. !!!
Cô không đồng ý :
– Nếu lỡ bệnh không tái phát thì sao..rồi đến lúc qua K. ( từ giờ sẽ gọi tắt Campuchia là K. ) mới bệnh lại thì xoay sở như thế nào… !!!
Tôi rất cảm động khi cô Thanh lo lắng cho tôi nhiều như thế, không bao giờ tôi đền đáp được ân tình của cô Thanh, mãi đến sau này tôi cũng không bao giờ có dịp…….đó là 1 điều day dứt trong tôi đến tận ngày hôm nay..… !!!
Chẳng muốn cô lo thêm nữa,vì lúc này tôi cũng đã là 1 thanh niên rồi, chứ chẳng nhỏ bé gì, và cũng có thể là do những quyển sách truyện đầu tiên mà tôi đã xem khi đó như ‘ Thép đã tôi thế đấy..’ ..’ Ruồi Trâu..’ ít nhiều gì cũng tiêm nhiễm 1 chút chủ nghĩa anh hùng..cách mạng vào trong đầu óc, nên tôi khăng khăng :
– Hông sao đâu cô, đằng nào Hải cũng muốn..bay nhảy bên ngoài ,…tóm lại là Hải cũng..thích đi bộ đội cho biết với người ta….. !!!
Cô lại trầm ngâm một lúc.. khi nghe tôi nói :
– Được rồi, tùy Hải… cô không can thiệp nữa, nhưng khi nào thay đổi ý định, thì lập tức báo sớm cho cô biết, chứ không kịp…
– Cám ơn cô… !!!
Cô dự định là trước ngày tôi đi sẽ làm 1 tiệc liên hoan nho nhỏ, nhưng bất ngờ, ngày tôi sắp lên đường, thì công ty của cô chuẩn bị có phái đoàn kiểm tra, nên mấy ngày sau đó cô bận lu bù, ngày nào cũng ở lại đối chiếu giấy tờ, chỉ thị cho nhân viên điều chỉnh sổ sách v.v…cho nên ngày nào cũng gần đến giờ giới nghiêm mới về nhà… !!!
Còn 2 hôm nữa là tôi đi….
Chiều, cô nhắn tôi 19 giờ tối lên công ty của cô….. !!!
Khi tôi đến thì mọi người đã về hết rồi……..
Lên văn phòng riêng của cô…gặp tôi cô nói :
– Giấy tờ hôm nay cũng gần xong hết rồi, chờ cô 1 chút, xong việc cô dắt qua phòng khám bệnh lấy một mớ thuốc cảm, sốt rét v.v..mang theo để phòng thân….
Yêu quí cô vô cùng nhưng tôi không biết phải diễn tả như thế nào với cô… !!!
Cô ngồi đó thật tao nhã với chiếc sơ mi trắng và chiếc quần tây đen nhưng thấy sao mà đơn độc một mình giữa đống sổ sách giấy tờ..…
Lúc cô dắt tôi lên lầu, lấy chìa khóa mở phòng khám bệnh và đi đến tủ thuốc cầm lấy 1 bọc thuốc uống đã nhờ y sĩ công ty chuẩn bị sẵn cho tôi, cô đưa thêm cho tôi một ít tiển cùng với 1 chỉ vàng :
– Cầm lấy chỉ vàng để phòng thân, khi nào cần thì bán đi làm lộ phí đi đường….
Không nói nên lời, tôi chảy nước mắt trước ân tình của cô…..
Thấy tôi như thế, cô cũng không nén được xúc động, cô cũng khóc và cầm chặt tay tôi :
– Cô sao cứ có linh cảm 1 điều gì đó lạ lắm..cứ sợ là sau này không còn dịp gặp lại Hải nữa…( sau này tôi mới biết vì sao cô nói như thế, vì khi ấy cô cũng dự định là sắp tới đi…vượt biên, nhưng đối với gia đình cô là chuyện cực kỳ hệ trọng, nên không thề cho ai biết trước.. !!!)
Tôi và cô cứ đứng im lặng….cứ như là cuộc chia tay cuối cùng….
Mới về TP không lâu, nhưng tôi đã có những tình cảm thân thương ở vùng đất mới này với những cuộc chia tay sắp xảy ra…
Thằng Bé thì nhà nó đã chịu không nỗi sự khó khăn tồn tại ở TP, nên đã bán nhà dọn lên khu kinh tế mới LMX cách đây hơn tháng…cũng là 1 người bạn tốt của tôi, và giờ thì đến lượt chia tay với cô… !!!
Cô bỗng hơi loạng choạng :
– Tự nhiên cô hơi chóng mặt, để cô nằm nghỉ 1 lát…
Thấy mặt cô có vẻ tái xanh ..chắc là lớp thì lo giấy tờ mấy ngày nay, còn bây giờ thì bị xúc động nên mệt mỏi…
Kế đó là chiếc bàn inox nhỏ dùng để khám bệnh, tôi đỡ cô lên nằm tạm nghỉ…..
Cô nằm nhắm mắt lại tịnh dưỡng…….
Chiếc áo sơ mi trắng, được chích eo ở 2 bên hông, càng làm cho bầu ngực cô nhô cao, thấp thoáng chiếc áo ngực tròn trỉnh đang nhấp nhô theo nhịp thở nên thấy giống như bầu vú run run…, chiếc quần tây đen may khéo ôm vừa mông đít, vì thế khi cô nằm ngửa, thân người đè nén lên cặp mông to hơi bè ra, nên vải quần ở phía trên như căng ra ôm sát cái mu, chiếc khóa dây kéo quần nằm dọc trên mu như muốn tung bực ra……..
Không có ý nghĩ mạo phạm đến cô…..tôi chỉ thầm khen ngợi trong lòng, cô tràn đầy sức sống ma mị, thật đẹp và hấp dẫn vô cùng ,vậy mà chú cứ đi ở tận đâu đâu….để cho cô một mình bương chải đối phó với biết bao chuyện !!!….. chuyện giữa cô và chú Ba, tôi biết chắc chỉ là thuần túy công việc, !!! Hix..chuyện nội bộ bên trong vợ chồng của cô phải có gì đó, mà tôi không thể nào biết được…. !!!……………………………………………………………. !!!
Cô chợt mở mắt thấy tôi đứng nhìn, mỉm cười cô nói :
– Sao lại đứng đó ..nhìn cô ?.., đến đây ngồi 1 chút, cô đỡ hơn rồi cùng về… !!!
Chiếc bàn nhỏ quá chật, tôi ngồi như đụng cả cái mông mình vào hông cô…. !!!!
Không thể nào tránh được bầu vú của cô với khoảng cách gần, tôi mơ hồ như thấy cả núm vú u tròn của cô đang đội lên trong chiếc áo ngực mỏng không độn mút….. !!!
Cô lại khép mắt và khẻ nói:
– Lúc này sao cô thấy mệt mỏi và chán chường quá Hải ơi…
Thật tội nghiệp cô……
Nhìn vào ai cũng mơ ước có được địa vị như cô, nhưng nếu ở trong chăn thì mới biết chăn có rận…
có lẽ có những điều mà cô chất chứa trong lòng không thể tâm sự cùng với ai….đương nhiên là với tôi lại càng không thể…!!!!