Hay Không Bằng Hên - Chương 50
Vết thương đã lành, chỉ còn ngứa….
Chiều, nhìn qua nhà chị Hương……
Vắng lặng….
Tôi thèm cái khe nhầy nhụa, thèm từng tiếng rên rỉ của chị….
Mặt trời đang dần sắp khất bóng sau chân núi..
Muốn bước qua nhà chị Hương nhưng cố dằn lại…
Tôi lững thửng bước ra ngoài đường quốc lộ..hồi đó, buổi chiều là đường xá vắng vẻ, thi thoảng có vài chiếc xe tải lầm lủi lướt qua, mọi người hay ngồi dọc lề QL để chơi, nhất là những đêm trăng sáng…!!! Từng cặp đôi hay nhóm bạn, kẻ ngồi người nằm rất …vui..!!!
Đi mà chẳng gặp bạn bè, tôi ngồi trên lề đường QL một mình nhìn ngắm khoảng trời bao la, tỉnh mịch khi ánh chiều sắp tắt…..
Chợt từ xa xa….một đoàn xe tải chuyên dụng tầm 5,6 chiếc đang chở những chiếc xe tăng loại M.113 lừ đừ đi ngang qua….
Giữa núi rừng hùng vĩ, nhìn đoàn xe thật cô đơn lầm lủi lặng lẻ hướng về Pleiku, chắc rồi sẽ vượt qua biên giới hướng về nơi tiếng súng vẫn còn đang nổ…
Từng đàn chim đang bay về tổ ríu rít cả một góc trời…
2 hình ảnh đối lập nhau, tôi chợt thấy một nỗi buồn vô cớ dần dần xăm chiếm lấy mình…
Tôi không ngờ sau này tôi sẽ cũng như chiếc tăng đó, rời xa quê hương, bước chân qua miền biên giới xa lạ, giữa những hiểm nguy chết chóc.. để rồi đôi khi, nhìn những đàn chim đang bay về tổ mà thầm ao ước được như những cánh chim bé nhỏ để bay về quê nhà……..
Nằm vật xuống bên lề đường…..
Lại nghỉ vẩn vơ…
Tôi chiêm nghiệm lại bản thân mình..
Những mối tình đầu trong..sách mà tôi đã xem qua, sao mà..đẹp và thơ mộng quá…
Tôi cũng có mối tình đầu, nhưng sao giờ cảm thấy..thờ ơ quá..chẳng giống gì ..trong sách cả..!!!
Khi gia đình Yến gặp chuyện không may, đã không gánh vác được gì, mà còn chìm đắm trong những lần qua lại với chị em nhà Cúc, những chiếc quần lót, mỗi lần nhìn lén, những cái háng…ẩn hiện cứ dồn dập mỗi ngày…
Khi biết dì, tôi cứ ngỡ là không bao giờ quên được nhưng gặp chị L. thì ngay lập tức dì đã phai mờ…
Gặp chị Mai thì tôi không còn nghỉ đến..chị Hương nữa..
Cứ thế gặp người này là tôi..quên người kia…
Tôi cứ chạy vòng quanh với những người phụ nữ mà biết chắc rằng sẽ không có kết thúc tốt đẹp..thế mà cứ..bám vào 1 cách mê muội..
Yến sau này sẽ là vợ tôi, nhưng khi không có Yến, tôi vẫn như không mất mát điều gì…lẽ nào tôi không còn..yêu Yến nữa, hay là bản chất tôi thuộc dạng..mau quên..
Tôi là người đa cảm, dễ xúc động…bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng lưu sâu vào tâm trí…nhưng trong chuyện này tôi thấy mình sao…thay đổi nhanh quá!!!…càng lúc tôi càng rối mù và bỗng thấy..mệt mỏi vô cùng…nực cười là giờ muốn tâm sự về 1 điều gì đó, tôi cũng cảm thấy ..chẳng có 1 ai…uhm…!!!……………………………………………………………………………………
……………………………………………………………………………….
Ngày 25 tính từ khi bị ngã.
……cơm chiều vừa xong, thì Cúc qua chơi.
Nàng mới về hôm qua.
– Hải ơi! Ra ngoài này tui nói cái này nè…
Cúc kéo tôi ra ngoài hàng hiên, rồi đưa cho tôi tờ giấy gói lại vuông vức rôi nói tiếp;
– Thấy Hải bị thương nằm nhà..tội nghiệp, nên tôi mua cho cái này cho đỡ buồn nè..
– Cái gì vậy Cúc..( tôi ngạc nhiên vì Cúc làm ra vẻ …quan trọng quá, lại gói trong tờ giấy nữa..)
– Hì…thì bộ dây đàn nylon, tôi vô tiệm đàn ở Quy Nhơn, hỏi thăm người ta, có bán nhưng không đủ..bộ của 1 hãng, nên họ lựa lấy giùm..2, 3 hãng cộng lại cho đủ..6 dây…!!!
Nhìn nụ cười mỉm ra vẻ rất hài lòng của Cúc, tôi xúc động và..tự nhiên muốn ứa nước mắt..uhm…uhm…
Tôi bỗng muốn ôm chặt Cúc vào lòng để nói lên lời cám ơn…nhưng Cúc không thuộc về của tôi…!!!