Hay Không Bằng Hên - Chương 16
Phần 6: Mối tình đầu và cuộc viếng thăm bất ngờ của dì..
Hôm nay mẹ tôi nhờ tôi đi lên xóm trên gọi anh S. người chuyên thu mua khoai lang đi tỉnh, đến nhà tôi để cân ký bán. Vừa đến xóm trên thì…
Ặc! Con gái nhà ai lớn tồng ngồng mà còn chơi nhảy lò cò với mấy nhóc trước hiên nhà, tôi thấy hơi ngồ ngộ..
Không thấy rỏ khuôn mặt vì con gái nhà ấy cứ chăm chú nhìn xuống đất theo diễn tiến trò chơi…
Chiếc xe đạp cà tàng của tôi đang bon bon trên quốc lộ, nhưng tôi còn ráng ngoái đầu…nhìn lại, để xem mặt mũi như thế nào.
….’Ầm’….một cục đá xanh to lăn lóc bên lề đường mà tôi cán phải, đã ‘giúp’ tôi bay thẳng đến gần hàng rào nhà của cô gái để được… dễ nhìn hơn, hic…!
Tôi nằm chổng mông lên trời với một dáng điệu ‘điệu đàng’ vô cùng…uhm, khi lồm cồm bò dậy thì một ống quần đã rách đến đầu gối với một lằn xước dài đang chảy máu đau điếng…uhm, cầu được thấy mặt thì giờ đã.. thấy, con gái nhà ấy đang lon ton chạy ra chắc là xem thằng tôi còn…sống hay đã…ngủm!
– Trời ơi! Chạy xe kiểu gì mà té vô hàng rào nhà tui, còn chảy máu tùm lum hết kìa.
Một giọng nói nhẹ nhàng êm êm với khuôn mặt trắng hồng thơ ngây, lấm tấm điểm vài giọt mồ hôi trên trán và hàng lông măng xinh xinh trên môi mờ mờ do ánh nắng chiếu xiên xiên qua nên nổi bật lên thấy rỏ trong mắt tôi…Uhm..tôi không biết nàng đang lo lắng cho cái hàng rào bị..hư, hay sợ vì tôi đang…chảy máu mà đôi mắt tròn xoe!
Tôi nhăn nhó:
– Tại..tại cái cục đá ai vô duyên quăng ra giữa đường nên nên….
Nàng bỗng đổi giọng:
– Xí…chạy xe ngó lên trời…còn đổi thừa, mấy cục đá đó là của nhà tui để sẵn, dùng chận hai đầu để phơi…khoai lang đó nha!!! ( uhm..lúc đó bà con hay phơi nông sản trên lề đường quốc lộ, rồi dùng đồ vật chặn hai đầu để …xe biết mà tránh đừng cán vào! )
Hic..nếu cô gái nhà ấy biết thằng tôi muốn ngó mặt nàng chứ không phải là ngó ông trời thì có còn cất tiếng..’xí’ với tôi không nữa..
Nói xong, cô gái nhà ấy quay ngoắt lại chạy vô nhà, để lại mấy nhóc đang đứng quanh tôi chỉ chỏ, có đứa còn phủi bụi đất cho tôi..Trời ạ! Chẳng có chút nào thương hại khi tôi đang…bị thương mà còn bỏ vô nhà, ác quá!…Còn thua xa mấy nhóc nhỏ nữa, nhưng tôi không thấy ghét mà lại thấy… dễ thương chi lạ!!!…Hic..thế là bắt đầu tôi đã bị…’ngu’ từ ngày đó!!!!
Khi tôi cà nhắc đứng dậy thì nàng đã chạy ra, trên tay mang theo chai dầu gió bé tí..
– Tự nhiên tui quýnh quá nên kiếm một hồi mới thấy chai dầu, ‘ấy’ lấy xứt lên vết thương đi!
Tôi đã trách oan cho cô gái nhà ấy mới vài giây phút trước đó.
Nàng cười bẻn lẽn, ơi..nụ cười đã làm cho tôi chợt thấy bồi hồi xao xuyến vô cùng…và nụ cười đó sau này đã luôn theo trong tâm trí của tôi suốt một quãng đường dài!!! Ngại ngần, không dám thoa vết thương giùm tôi, mà bắt tôi…tự làm, tôi đã biết nàng từ ngày đầu tiên là như thế đó.
Khi tôi lên xe để tiếp tục, chỉ biết nói với một câu..’cám ơn’ thế là hết, tôi không biết…nói gì nữa, cả tên của nàng cũng không hề hỏi đến, chán mớ đời cho thằng tôi..!!!
Tôi ngu nhưng trái tim tôi thì không ngu…!!! Bắt đầu tôi dò la tin tức qua thằng bạn mới quen nhưng khá thân, nó tên là M. Nó cùng chung trong đội bóng đá kiêm luôn bóng chuyền thanh niên của địa phương tôi (uhm tôi với nó là hai thằng nhỏ tuổi nhất mới 18 còn lại là các…đại ca trên 20 …!!!), là thổ địa nên nó biết khá nhiều người, khi nghe tôi tả lại, nó hỏi:
– Bộ mày ‘kết’ nó hả?
– Đâu có! Tại nó cho tao dầu để xức nên mới hỏi thăm…
Hic..tôi vẫn chống chế…
Thế là nó tuôn ra….lý lịch của cô gái nhà ấy.
Tên là Y. có 2 anh và 3 đứa em gái. Nó chỉ biết đến thế, còn những thông tin khác thì nó…mù tịt!
Từ đó tôi hay rủ nó đi uống cafe xóm trên mỗi khi rãnh rổi với một điều mong đơn giản, may ra có dịp tình cờ…gặp mặt nàng! Nhưng khi đến quán thì còn hơn 10 căn nhà nữa mới đến nhà nàng..uhm..bóng chim vẫn bặt tăm, dù hơn một tháng đã trôi qua…!!!
Giờ thì đến phiên thằng bạn tôi bị…ngu!
Nó mới làm quen một cô gái đi cùng chị ở dưới Bình Định mới lên cũng chuyên thu mua khoai lang, khoai mì khô rồi chở về B.Đ bán, hai cô gái đó ở nhà bà con gần kề nhà có cô gái mà tôi đang…mơ mộng!!! Uhm..
Một buổi chiều, thằng M. Chạy xuống nhà tôi chơi và rủ lên nhà C. Tên cô gái mà nó đang cố tán tỉnh . 2 thằng tàng tàng thả bộ lên xóm trên…
Khi ra về, thì trời hơi khuya, gần đến nhà thằng M. ( cũng nằm dọc trên QL trước khi quẹo vào đường đất đỏ nhà tôi ) ngang nhà hàng xóm của nó, thì thấy trước sân nhà có một nhóm chừng 6, 7 cô gái đang ngồi chơi ca hát.
– M. Ơi! Vô đây ngồi chơi…
Tiếng của Q. Cô bạn hàng xóm của nó, khi vừa thấy chúng tôi.
– Vô chơi tí đi mày, Q. Cũng là bạn của Y. đó.
Hum… chắc nó định trả công cho tôi suốt mấy tiếng ngồi đồng nhìn nó …tán tỉnh C. đây mà..
Khi vào nhập bọn thì tôi mới thấy một bóng dáng quen quen đang ngồi khuất sau tán lá cây xoài, ánh trăng trên cao đang chiếu rọi sáng khắp xung quanh. Trời..cô gái nhà ấy mỉm cười khi thấy chúng tôi, cũng chiếc áo màu xanh hôm nào, tôi lại luống cuống chân tay, tim đập mạnh hồi hộp!!! …Sau màn giới thiệu tên tôi của thằng M. với mọi người vì dù sao thì tôi là người đến sau này nên chưa biết mặt hết.
Trong nhóm có hai tên đang ngồi đệm đàn, thì tôi đều quen cũng là bạn bè….
Tiếp tục trò chơi là người nào hát xong thì có quyền chỉ người khác phải hát! Uhm…tôi đành từ chối vì giọng hát dở ẹt trời cho của mình, nghe thấy tôi thanh minh mọi người cũng thông cảm và không bắt ép…
Đến lúc nàng hát, tôi vẫn còn nhớ đến tận hôm nay đó là bài “ Không bao giờ quên anh..” ( Hi. Thời đó thịnh hành khi có dịp ngồi ca ở vùng tôi ai cũng chỉ biết thuộc lòng các bài ca thuộc thể loại giống như vậy, còn những dạng khác thì…chào thua)..Tôi khi đó như nuốt từng lời của bản nhạc từ đôi môi nhỏ bé của nàng đang dịu êm như một lời tâm sự với một nỗi niềm xáo trộn mơ hồ, tính tôi thì đa cảm nên có rất nhiều chuyện bất chợt cũng hay gây cho tôi…xúc động lắm!
Trăng đã chênh chếch trên đầu, khá khuya tôi chào mọi người để về, thì thằng M. do gần nhà nên nó ở lại và nói:
– Ừ! Thôi mày về trước, nhưng mày đàn một bài chào mọi người đi!
Đúng là cái thằng điên, không ai biết gì, nó lại nổi hứng khoe ra là tôi biết…đàn! Nhưng sau này tôi phải cám ơn cái điên của nó!!!
Tôi hầu như chưa…biểu diễn đàn trước một nhóm đông nên ngại ngần, mặc dù trong bụng thì ..rủa thầm thằng M. nhanh nhẩu đoảng. Và một câu thốt lên mà tôi không thể từ chối.
– Xí…hồi nảy giờ người ta hát cho nghe, vậy mà biết đàn còn giấu..!!!
Tiếng ‘xí’ ấy tôi thừa biết là của ai rồi…
Không còn cách nào khác.
Mượn đỡ cây đàn tôi chuẩn bị lại tư thế ngồi.
Sương khuya đã bắt đầu thấm lạnh, ánh trăng bàng bạc mang theo một nỗi buồn man mác khi mọi người im lặng chờ tôi, không gian như trầm lắng lại, thỉnh thoảng vài tiếng xe xé gió lao đi trong màn đêm vội vã rồi trả lại sự thanh vắng của màn đêm, đèn dầu nhiều nhà đã tắt, tất cả không gian chỉ còn nhuộm bởi một màu của trăng, khung cảnh nhẹ nhàng rất thích hợp đối với tiếng đàn của tôi.
Tôi chọn bài ‘Romance…’ là bài hầu như ai chơi classic đều biết để ổn định lại tinh thần, vì tôi thuộc làu làu bài này. Mọi người ở đó, khi ấy lần đầu tiên được nghe, nhưng ai tâm trạng cũng đều như cuốn vào giai điệu của bản nhạc đó giữa một khung cảnh quá nên thơ tuyệt vời thích hợp. ( Hic..trong đám mù thì thằng ..chột làm vua, tôi đang là thằng chột đó!!!) Và trước khi chấm dứt, tôi chơi thêm bài ‘ Thà như giọt mưa’ như là tặng riêng cho nàng, ‘thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá’… nhưng tôi không muốn làm hạt mưa mà chỉ ‘thà làm giọt sương đêm, rơi trên mái tóc của em…’
Tôi được sự…thán phục của mọi người khi ấy, một niềm vui vở òa trong ấy có ánh mắt của nàng…
Khi tôi vừa bước chân ra cổng để về, thì nàng chạy vội đến nói nhỏ bên tai tôi, rồi lật đật quay trở lại chỗ ngồi.
– Nghe H. đàn tui..tui thích nghe lắm!!!
Tôi bất ngờ và lâng lâng như muốn thét vang vì vui mừng và vẫn kịp nhìn thoáng qua bầu ngực căng tròn khi nàng kiểng chân thì thầm bên tai tôi.
Từ sau ngày đó, tôi chưa có dịp gặp lại Y.
Tôi bắt đầu… đã biết thế nào là nhớ một người xa lạ nó day dứt khó chịu như thế nào!!!
Vào một đêm tối, tôi qua nhà thằng M. thì nó đã đi…phụ giúp thu mua khoai mì với C. rồi, uhm! Thằng bạn thân của tôi đến tận ngày hôm nay, nhưng khi ấy nó đã bắt đầu nếm mùi ‘đau khổ’ cả về thể xác lẫn tinh thần với C. của nó…! Chán thật, định rủ nó qua nhà Q. Để hỏi thăm về Y. thế mà nó mất tăm. Thôi! Thì đành qua một mình.
– Q. Ơi…
Q. từ trong nhà chạy ra:
– Ơi..ủa H. đó hả! Vô nhà chơi…mà có chuyện gì hông!
– Qua nhà M. nhưng không có nó, nên sẵn tui tạt qua chơi.
Với người mà mình không có để ý, chỉ xem là bạn bè thì trò chuyện rất…thoải mái và cuối cùng đương nhiên là dò la về Y. mới là mục đích của tôi.
– Nè..nè tui hỏi thiệt, đêm hôm đó con Y. nó chạy ra nói gì với H. vậy?
Uhm..tôi chưa kịp hỏi thăm thì bị tò mò trước rồi, làm sao tôi nói thật được.
– Tui có kịp nghe gì đâu, nó nói nhỏ xíu rồi chạy trở lại mất rồi..
– Bình thường con Y. nó nhát lắm, nó làm tụi tui cũng lạ, hỏi hoài mà nó hông chịu nói, giờ H. cũng giấu, tui mà không biết thì đừng…nhờ vả cái gì với tui!!!
Trời..đúng là con gái mà. Tôi phải xuống nước năn nỉ với điều kiện là 1 chầu…chè, để đổi lại không tra hỏi vấn đề này nữa!!!
– Nó học đến lớp 10 thì nghỉ học (uhm vậy là cùng trường với tôi, khi đó thị xã chỉ có 1 trường cấp 3), về đây cũng được đâu chừng hơn 2 năm, nó xinh nhất trong…xóm đó (oái!! chết tôi..) nhưng mà nó nhát lắm, hiện giờ có mấy ông đang…đeo nó!!! Như thằng K., thằng T. (thằng này tôi biết nó là con ông chủ..chiếc xe lam đang chạy chở khách ở đây đi thị xã hàng ngày.) rồi còn anh S. nữa… ( đại ca… trong đội bóng chuyền chung với tôi.)
Hic..nghe xong tôi choáng, tự nhiên cảm thấy chuyện của mình nó…xa vời quá! Chắc nhìn thấy mặt tôi…nản quá nên Q. hứng chí lên, giọng đều đều tiếp tục:
– Mà H. có để ý đến nó không? H. mà không nhanh tay thì mấy ông kia ‘dớt’ nó ráng chịu à nhe.!!!
– Uhm..tui hỏi cho biết thôi, chứ người ta nhiều người đeo quá làm sao tới phiên tui được…
Tôi đáp với điệu bộ chán chường…
– Ha ha..để tui làm mai cho, nếu được thì H. cho tôi cái ..đầu heo.
– Thôi! Tui không nghĩ xa đâu…
Trong lòng thì thích, mà miệng lại trả lời trớt quớt như thế, mới thấy tôi khi ấy là thằng đầu bò thật.
Nói chuyện tào lao thêm một chút thì tôi về với nhiều nỗi phiền muộn…Chưa biết phải quyết định làm sao vì nhiều….đối thủ quá!!! Mới thế chưa gì mà tôi đã muốn…bỏ cuộc rồi.
Mấy ngày sau thì mẹ tôi đi chợ trên thị xã mua đồ về bán, có nói với tôi là sẵn tiện hôm nay sẽ ghé thăm dì luôn thể. Đang ngồi trong nhà với tâm trạng không vui khi suy nghĩ về Y. thì thằng M. kéo chiếc xe (người địa phương gọi là chiếc cộ) đến nhà, rủ đi vô rừng chặt củi với nó, sẵn nhà đã vơi củi nên tôi viết vội mấy chữ đễ trên bàn cho mẹ tôi biết, hai đứa dắt nhau đi!
Mãi đến chiều tối tôi mới về, vừa vào nhà thì gặp mẹ tôi:
– Hôm nay có dì xuống chơi, đang tắm sau nhà…
Khỏi phải nói là tôi vui đến cỡ nào, nhớ lắm nhưng lâu nay đâu biết nói với ai.
Khi dì từ nhà sau bước lên tôi thấy cổ mình nghèn nghẹn vì xúc động…
– Trời ơi! Dạo này cao quá, trông như cây…tre vườn, chẳng mập lên chút nào!
Dì vừa cười vừa quở tôi.
Tôi muốn ôm chầm lấy dì, nhưng có mẹ nên không dám, vẫn như ngày nào, nhưng dì hình như đẩy đà hơn, nhìn thân hình chắc lẳn của dì, thì bao kỷ niệm lại tuôn về mới đó đã hơn năm rồi…
Đêm..trời hôm nay se lạnh.
Trên tấm phản lớn bằng gỗ (đó là những tấm ván dày tầm 10cm, rộng tầm 60-80cm, dài chừng 2m, thường ghép lại từ 2 – 4 miếng tùy theo chiều rộng của ván, hầu như rất nhiều nhà có!) tôi và dì nói chuyện huyên thuyên, lệch cách chừng 4 m là giường của mẹ tôi, khi ấy mẹ tôi đang ngồi trên giường vừa đan áo len vừa tham gia rôm rả.
Tôi thì nằm phía trong đắp tấm mền, dì ngồi xếp bằng ở chính giữa cũng quấn lên người cái mền ấm (thuở đó không có đầy đủ chủng loại áo chống rét, mùa lạnh khi đi ra ngoài chơi, chúng tôi thường quấn thêm cái…mền chống lạnh), có cây đèn dầu hơi lớn duy nhất thì phải để cạnh chỗ mẹ, để thấy rỏ mà đan áo, do đó vô tình nơi tôi và dì chỉ có ánh sáng hắt qua mập mờ…
Tôi nằm nhìn ngắm từ phía sau lưng của dì, trong tư thế ngồi dì mặc bộ đồ màu tím bóng sẩm màu, khi dì nghiêng qua nói với tôi thì cặp vú căng lên qua chiếc áo, cứ rung nhẹ lên theo tiếng cười của dì, con cu tôi cứng ngắt từ lâu…
Liếc qua nhìn mẹ vẫn mãi mê với công việc, tôi lần lần lăn gần hơn với dì, một tay chậm chạp nhích dần, tôi luồn qua phía dưới cái mền của dì, khi tay tôi chạm vào đùi, thì dì giật nẩy mình, quay lại…lườm tôi.
Cảm giác căng thẳng vì sợ mẹ phát hiện nhưng thú vị vô cùng, giống như là đọc truyện ma đêm khuya tuy rất sợ nhưng khi ấy mới là lúc đắm mình trong không gian quỷ mị sống động và mới thấm hết cái hay của truyện ma ! Có thể nói là bàn tay tôi leo từng phân một, cứ nín thở đưa lên một khúc ngắn lại ngừng để quan sát động tịnh…Khá lâu khi lòn tay qua được chiếc dây thun quần dì, trong lớp quần lót cuối cùng thì bàn tay tôi cũng đã trượt đến chùm lông êm mịn của dì, để hai ngón tay dài theo chiều dọc cái khe nhỏ, vì không dám nằm sát lưng dì, nên vẫn có một khoảng rộng giữa dì và tôi, dù đã rướn hết chiều dài của cái tay, thì hai đầu ngón tay tôi mới vừa chạm đến ngưỡng cửa cái lổ của dì, không cách nào đưa vào bên trong được.
Mẹ tôi bất chợt ngẩng đầu, muốn… té xỉu vì sợ tôi lật đật nhắm mắt giã bộ…ngủ! Hic! Mẹ tôi dẹp đồ nghề chắc vì đã mỏi, và ngồi nhìn trực diện với dì…tâm sự luôn! Không có gì…đau khổ hơn lúc đó, bàn tay tôi nó còn giả vờ thật hơn tôi, ép sát dọc cái khe nhưng không mảy may dám lay động…
Như tôi đã từng nói, dì ít khi nào ra nước nhiều khi mới bắt đầu, nay cũng thế, đầu ngón tay tôi vẫn còn khô…
Thời gian trôi qua thật chậm chạp, mẹ tôi không có dấu hiệu gì buồn ngủ, nhưng nếu ngủ thì dì phải sang bên giường mẹ để ngủ cùng!
Một điều mới đã xảy ra nó gây cho con cu tôi sự thích thú muốn …xịt ra ngay lập tức! Do đang nhắm mắt, nên rất dễ cảm nhận động tịnh chung quanh, đầu ngón tay tôi dù không cử động nhưng trong âm đạo của dì từ từ nó..rỉ nước dính từng chút một qua hai đầu ngón tay của tôi, không thấy gì cả nhưng cảm giác ẩm ướt chậm chạp như đoạn phim chiếu chậm làm tôi như nghẹt thở….