Hay Không Bằng Hên - Chương 113
Con cu tôi giờ rất khó chịu, nó chỉ muốn giải tõa phóng thích, đâm vào cái *** của chị, nhưng tôi vẫn còn sợ, có gì chị méc với anh An là tôi hết đường về luôn, nên không dám làm càn..
Còn chị đã ra rồi nên chắc cũng không muốn tiến thêm bước nữa, chị cũng nằm im lặng…
Cứ thế 2 cái bóng im lìm in trên bức tường, 1 nằm 1 ngồi qua ánh lửa lập lòe như 2 pho tượng…
Vì trước đó đã ra 1 lần rồi, nên con cu của tôi chờ đợi 1 hồi thì nó cũng oải muốn mềm trở lại..
– Quỷ sứ..đưa cái quần cho chị…
Lúc này chị đã cong chân lại, khép chặt đùi mắc cở như không muốn tôi nhìn thấy cái *** của mình, nhưng với tư thế này thì mé dưới *** chị do 2 đùi ép lại nên nguyên cái *** như bị ép hơi phình tròn ra ở dưới háng, chùm lông *** đen che kín phủ hết cái khe nhưng khêu gợi vô cùng..
Cái quần của chị lúc tôi kéo đại ra nên nó ngược trái, mang theo cái quần lót cũng lật từ mé trong ra, khi tôi vươn tay cầm lấy định lộn lại mặc vào cho chị thì dưới đáy cái quần lót nó còn dính 1 vũng nước nhờn sền sệt đang muốn khô lại của chị, mang theo cả vài sợi lông *** của chị dính theo…
Thoáng thấy cái quần lót như thế thì con cu tôi lại muống ngẩng đầu lại..
Trước khi đưa quần cho chị, tôi vớt vát cầm cái quần lót đưa lên mũi ngửi, một mùi hôi thật nồng nặc bay lên nhưng lại kích động khứu giác của tôi…!!!
Chị nhổm người xấu hổ giật lấy..
Bỗng nhiên tôi nghe tiếng ..” đùng..đùng…đùng..” súng nổ ở bên ngoài như xé tan không gian và cũng như bắn thẳng vào..người tôi..
2 chân tôi..run run không gượng nỗi trong đầu chỉ thoáng qua thầm nghĩ “ chết mẹ, anh An thấy rồi và ..đang bắn mình..lần này tiêu rồi..”
Chị hốt hoảng mặc nhanh đồ vào chạy ra cửa nghe ngóng..
Tôi thì chết sững, chân không nhấc nỗi vì…sợ..
Tiếng chân chạy lúp xúp, tiếng người đuổi kêu “ đứng lại “…
Chị thở phào, nhẹ đến bên tôi nói nhỏ:
– Mấy ông công an bắt dân đi vượt biên đó mà…
Sau này tôi mới biết, nơi đây cách Vũng Tàu tầm 30 km, cũng là bãi đáp của những người đi vượt biên, những chuyện bị lộ rồi công an bắt cũng thường xảy ra….!!!
Thấm thoát 1 tháng trôi qua..
Anh An không hề biết chuyện xảy ra tối hôm đó..
Tôi và chị Hai vân như cùng có thỏa thuận ngầm là không ai nhắc đến, tôi thì đương nhiên không dám liều mạnh nên dù thỉnh thoảng có đi cùng anh An đến quán xong rồi cũng im lặng về mà không dám hò hé gì hơn…
Cũng là 1 kỷ niệm….
Sau khi bắn đạn thật diễn tập cấp D. xong, chúng tôi lại được xe chở ra gần đến vùng núi Mây Tàu, nơi có trường bắn quốc gia để chuẩn bị diễn tập bắn đạn thật cấp E. có phối hợp với các binh chủng khác như xe tăng, pháo 105mm, cao xạ 57 mm, cao xạ 37 mm, thuộc binh đoàn Cửu Long mới rút quân từ K. về chưa lâu.
Tôi giờ đã dạn dày nhanh chóng qua thời gian tập luyện, chính thức trở thành người lính, bọn tôi may mắn hơn các bạn khác trong quân trường, là có thời gian khá dài chuẩn bị quen với súng đạn, luyện tập hành quân đường dài trước khi sang K. nên cũng đỡ bỡ ngỡ..
Đến chiều thì xe chở đến 1 xã gần giáp ranh với tỉnh BÌnh Tuy ( khi đó là tỉnh Bình Thuận + Tuy Hòa ) xa xa sâu mé trong rừng là ngọn núi Mây Tàu ẩn hiện mờ mờ..
Sau khi xuống xe, tập trung nghe phổ biến phải làm tốt công tác dân vận vì lần này cũng sẽ phân về ở chung với nhà dân v.v…chúng tôi từng nhóm phân ra từ 2 đến 3 thằng chung 1 nhóm tự liên hệ nhà dân xin tá túc theo khu vực được chỉ định sắp xếp…
Tôi với thằng Tính cùng 1 nhóm, nó cũng đi nghĩa vụ 1 lượt với tôi và cùng quận nên mau chóng kết bạn, 2 thằng lơn tơn trên con đường đất nhỏ vào xin 2 nhà rồi mà chưa có ai đồng ý cho ở, dân trong vùng đã được chính quyên báo trước nhờ hổ trợ cho bộ đội, nên chúng tôi cũng dễ dàng có nơi trú ngụ, chỉ có 2 thằng tôi là…chưa gặp may, nên mới bị từ chối..
Xã nằm ven rừng nên mau chóng sập tối, đến nhà thứ 3…
1 căn nhà gỗ không lớn lắm, vái trời được cho ở chứ trời tối rồi…
1 cặp vợ chồng tầm 26, 27 tuổi gì đó không có gì ngạc nhiên khi thấy chúng tôi vào xin tá túc..
Miễn cưỡng người chồng hình như cũng không muốn cho chúng tôi ở, nên nói:
– Trong nhà anh chật lắm không tiện để mấy đứa em ở được. !!!
Tôi đành phải ỉ ôi:
– Anh cho tụi em ở nhờ, không nhất thiết phải ngủ trong nhà, mé ngoài cũng được..
Tiếng người vợ đang ngồi khuất mé trong nói ra chắc vì thấy tội nghiệp:
– Thôi, hay là để mấy chú ở chỗ nền xi măng đang bỏ trống tạm đi anh..
Lúc này quay nhìn lại cám ơn chị, 1 người phụ nữ hơi cao, người gọn gàng với khuôn mặt khá xinh xắn..
Nền xi măng đó, trước là cái…chuồng heo nằm ở cách nhà khoãng tầm 5 mét, có lớp mái che, nay đang bỏ trống..
Có chỗ nghỉ ngơi tạm là được rồi, chúng tôi mừng rỡ khi anh chủ nhà đồng ý, nhanh chóng xin nước rửa quét dọn bụi bậm, xách ba lô đưa vào, trãi chiếu nằm cũng còn sướng chán….
Đến 19h tối, tôi đi lên D. bộ lãnh cơm mang về ăn…..
Cơm nước xong, ra ngồi trước hè nhà nói chuyện chơi với anh chủ nhà.
Anh tên là Dũng, trước làm y tá của xã, nay nghỉ rồi, vợ là chị Dung, làm nghề bán cá ngoài chợ, hàng ngày cứ mỗi khuya là chị đi xuống Hàm Tân lấy cá về cho kịp bán buổi sáng ở chợ, chỉ khi nào đi chợ ở LaGi ở xa hơn thì chị mới đi vào buổi chiều, cũng đến sáng sớm về bán, nhà ba chị Dung cũng gần đó nhưng trong nhà chỉ có 4 chị em gái, không có con trai nên, ba chị buồn uống rượu..suốt ngày, là con gái cả chị lấy anh Dũng được 2 năm rồi, 2 vợ chồng có đứa con trai nên bên ngoại cưng lắm gửi ở bên đó, với lại chị hầu như cứ mỗi tối khuya là đi nên để nhóc ở bên đó cũng tiện…!!!!
Bắt đầu tuần sau, chúng tôi hàng ngày hành quân ra thao trường tầm 5 – 7 km tập luyện từ thứ 2 đến thứ 6, thứ 7 được ở nhà làm công tác dân vận như dọn dẹp sạch sẽ đường xá trong xã, hoặc theo chủ nhà mình ở, phụ lên rừng lấy cũi, làm rẫy v.v…chủ nhật được nghỉ ngơi..
Quen rồi thì thấy vui…
Lại gần 1 tháng trôi qua…
Chúng tôi đã thân với anh Dũng chủ nhà sau những lần ngày nghỉ đi phụ giúp anh lấy cũi và làm cỏ trên những miếng rẫy trồng khoai đậu trong rừng của nhà anh..
Bây giờ chúng tôi được đặc cách, anh cho dời ra ngủ ở trước hiên nhà thoáng mát hơn, có lẽ trong nhà chỉ có 2 vợ chồng, lại đi sớm về khuya còn những chuyện riêng tư nữa nên anh không thể để chúng tôi vào trong nhà ở!!!!
Trong nhà có thức ăn gì, thì chị Dung hay mang ra cho chúng tôi mỗi khi ăn cơm…
Thỉnh thoảng có em gái chị là Diễm tầm 17 tuổi, cũng cao như chị, nhưng ngực thì..nhỏ, đít cũng nhỏ chỉ có khuôn mặt là còn nét ngây thơ dễ thương, nhưng rất chảnh, thỉnh thoảng qua nhà chơi với anh chị, nhưng chẳng lần nào nói chuyện với chúng tôi…
Mới dời ra hiên nhà được vài ngày thì thằng Tính bị sự cố, nó bị đau ruột thừa, sau khi chuyển nó lên bệnh xá trung đoàn rồi đưa nó về luôn bệnh viện quân đội ở thành phố..
Chỉ còn lại tôi 1 mình….buồn…
Ngày hôm sau thì anh Dũng đi rừng đốt than để bán thì bị té trặc chân khá nặng, phải mang cho thấy thuốc Bắc bó chân, nên chị Dung phải nghỉ bán ở nhà chăm nom cho anh..
Bình thường có thằng Tính, mỗi tối rãnh, tôi với nó hay đi uống café, quán nhỏ cũng không xa lắm hoặc ghé qua mấy đứa bạn tán dóc, đến khuya chúng tôi mới về là lăn đùng ra là ngủ…
Đêm nay thiếu nó nên tôi chán nằm 1 mình trước hiên nhà, đến đâu tầm hơn 9 giờ tối thì giăng mùng, vùng này cũng chưa có điện, nên dân quê đa số thường tầm 9 giờ tối là đã đóng cửa ở trong nhà nghỉ ngơi ..
Bất ngờ tôi phát hiện ánh đèn dầu hắt lên từ các khe nhỏ của tấm vách bên hông nhà ở phía trái, nhà anh Dũng làm bằng gỗ ván, miếng tầm 20 phân do xẻ bằng cưa tay ở trong rừng nên không đều đặn như cưa máy, sau khi ghép lại làm vách lâu ngày ván khô rút lại, các mối tiếp giáp hở ra khe nhỏ, nhà ai cũng có khoãng sân vườn bao quanh nên không cần che chắn vì nhà không có liền kề…
Tôi chợt nhớ tới đến những lúc đi.. rình khi còn ở trên vùng cao…
Ngày hôm nay tôi mới biết là vì lâu nay ở chuồng heo mé tay phải, mé trái cây cối khá rập rạm có muỗi nhiều nên không bén mảng đến, giờ ra trước hiên, vị trí nằm hơi lệch mé đầu nhà bên trái do đó mới thấy được ánh đèn hắt ra…
Vận dụng phương pháp..bò toài, tôi cặp sát bên hông nhà nhìn vào những khe hở…
Bên trong là cái buồng ngủ của anh chị Dũng khá rộng, chiếc giường tre kê sát ngay bên vách trái, ngọn đèn dầu cở trung để hướng đối diện trên chiếc bàn nhỏ hắt ngược về phía tôi, anh chân đang bó thuốc nằm ở trên chiếc giường, chị nữa nằm nữa ngồi trên giường nói chuyện chơi đùa với anh..
Cổ tôi như chợt khô khốc, vì chị đang mặc bộ đồ bông trắng đã sờn cũ mỏng tanh, 2 vú không mặc áo ngực lấp ló trước mắt tôi, đầu núm vú hơi lớn hằn lên trên chiếc áo mỏng, lúc chị nghiêng người cười với anh, chiếc áo cổ trễ lú ra 1 bên ngực trắng thấy luôn cái núm vú tầm đầu ngón tay út run run theo nhịp cười của chị…
1 lúc sau chị ngồi nhổm dậy, vươn tay lấy cái gối rồi xuống mé dưới chân anh, nâng cái chân bị đau của anh lên lót vào để bớt tê..
Tôi như hoa mắt, con cu cứng hết cỡ vì vừa nhìn thấy……
Anh Dũng nằm đầu sát tường, quay xuôi chân theo chiều dọc, chị Dung ngồi xổm 2 đùi hơi dạng ra, nâng chân anh lên , cái quần đã qua sử dụng chắc lâu lắm rồi nên rất mỏng, và tôi nhìn chăm chăm vào giữa háng chị vì lúc này trở thành đối diện với mắt tôi khi chị ngồi ở mé dưới chân anh, chị không có mặc….quần lót……..!!!!
Chùm lông *** đen thui như ẩn hiện khêu gợi dưới cái mông đít to bè căng ra dưới làn vải mỏng, lúc đùi chị theo động tác cử động hơi khép lại, mở ra tôi như thấy bên ngoài quần tạo thành 1 cái khe nhỏ cấn một ít vải vào bên trong khe *** của chị…hình thành một cái rãnh be bé…!!!!