Hay Không Bằng Hên - Chương 105
Quần lót màu xanh nhạt, chung quanh dính nhem nhuốc những vết tinh dịch lúc tôi lau…nhưng ở đáy quần, nơi ôm sát cái lổ *** có 1 vũng nước nhờn dính với một ít khí trắng của cô không hòa lẫn được….vương vấn trên thân quần lót là 5, 6 sợi lông *** hơi quăn vừa rời khỏi cái *** của cô…nghỉ cũng buồn cười, người ta khi chia tay nhau vào thời đó, tôi hay nghe đồn là cắt nhúm tóc thề, còn tôi thì nhận nhúm…lông ***….uhm… !!!! Định giặt sạch, nhưng không biết sao, tôi lại gấp gọn lại và nhét vào cái bao nylong…. !!!
Tỉnh táo lại, tôi còn 1 việc cuối cùng, suýt nữa quên….. !!!
Nhà chị Diễm dài đâu chừng 20 mét, không có chia phòng mà chỉ có 1 phòng khách, thông qua cánh cửa bằng gổ là nhà bếp , phòng tắm tầm 5 mét….
Phòng khách cũng là nơi chị may đồ chiếm diên tích rộng, chắn ngang là 1 cái kệ gỗ có nhiều ngăn, chứa một số vật dụng trang trí như bình lọ kiểu ,vài ba nhánh hoa giả, còn bào nhiêu là để trống, có thể chứa được rất nhiều sách, sau lưng cái kệ là giường ngủ chung của chị và bà mẹ, nhưng thi thoảng mẹ chị mới ở nhà, phần lớn thời gian là ở trên nhà riêng các bà chị, thằng Hiền tối về trãi tấm nệm ngủ ngay phòng khách… !!!
Sách truyện của tôi, từ ngày mang từ Pleiku về, hiện giờ đang nằm trong mấy bao đựng gạo cột kín lại, nhà thì cất tạm bợ, chả ra sao, nên tôi không bày ra vì sợ người..khác thấy chướng mắt… !!! Nên hôm bữa qua nhà chơi với thằng Hiền, tôi có ngỏ lời gửi toàn bộ số sách truyện và cây đàn, chị Diễm đã đồng ý… !!!!
Hì hục vác mấy bao qua nhà thằng Hiền gửi….
Chị Diễm lăng xăng phụ với tôi, chị nói khi tôi quay tìm thằng Hiền :
– Hồi chiều giờ em đi đâu mà thằng Hiền nó kiếm không gặp, chắc nó đi uống cafe lát nữa nó mới về…
– Hì..em qua nhà bà cô chào tạm biệt, nên về trễ…
– Nó có kêu chị nấu cari gà đãi em…nhưng chờ lâu, đói quá nên chị với nó..ăn trước rồi, có để phần cho em…
Nghe chị nói, tôi mới cảm thấy đói..chợt nhớ ra, từ chiều giờ chưa ăn gì…
– Cám ơn chị nhe, để chất sách lên xong..em ăn… !!!!
Dù tôi cản lại, kêu chị cứ may đồ đi, để tôi tự sắp xếp sách lên kệ, nhưng chị không chịu mà cùng làm với tôi…. !!!!
Ngồi xổm xổ mấy bao sách ra, tôi phân loại….
Chị thì đứng dọn mấy đồ linh tinh để trên kệ …
Còn vài bình hoa giả be bé ở gần vị trí tôi ngồi, nhưng nó nằm trên đỉnh của cái kệ…
Chị nhón chân lên lấy, ở sát chỗ kề bên tôi …..
Vị trí tôi ngồi ngang hông chị….
Chị đang mặc bộ đồ ở nhà màu vàng trắng nhạt…
Nhưng lúc chị đứng với người…
Cái áo vô tình cao lên đến gần chiếc thun quần…tình cờ tôi liếc qua ….
Bụng chị hóp lại, cái lổ rún sâu thẳm trên nền da trắng ngần…
Ánh đèn trắng từ bên trong tường chiếu xuyên qua quần của chị Diễm….
Dù vải quần không mỏng lắm, nhưng tôi cũng kịp nhìn thấy cái nơi mà bất cứ thằng đàn ông nào có cơ hội nhìn đều không thể bỏ qua…
Thấp thoáng, bên trong là cái quần lót trắng ôm gọn hết cái mu *** của chị, do ngồi bên hông, không thấy trực diện, nên nhìn rỏ nét uốn lượn cắt dọc của cái mu ***…có thể là do vóc dáng chị Diễm nhỏ gọn, nên cái mu *** tôi thấy không lớn lắm, từ mé trên quần lót kéo xuống là một đường cong tròn, mé gần háng hơi độn lên cao một ít do nơi mép *** tạo nên…mờ mờ ảo ảo một vầng đen đen của lông ***, cái mông không lớn lắm, vồng lên phía sau chắc nịch… !!!
Dù là với dáng người và nét đẹp nhìn qua trông rất thánh thiện, ( có lẽ là do chị ở xóm đạo nên tôi cảm nhận bị ảnh hưởng ).. ngắm chị khó mà có 1 ý nghĩ bậy bạ, chỉ thấy một sự thanh tao khó tả… ( cũng có thể là do tôi lâu nay ở vùng quê, giờ mới xuống TP không bao lâu nên cặp mắt nhìn ,nó khác cư dân ở tại nơi đây…)..nhưng với hình ảnh bộ phận bên dưới của chị, tôi cũng 1 thoáng xao động….. !!!!
Xong đâu vào đấy thì thằng Hiền mới về…. !!!
3 chị em bày ra ăn uống…..
Chưa thân quen đến mức sự chia tay bịn rịn, nên chúng tôi nói cười vui vẻ… !!!…………
Thằng Hiền ở nhà nó thân nhất với chị Diễm so với các bà chị khác của nó, 2 chị em nó nói chuyện như là bạn bè, tôi rất thích tình cảm của chị em nó..
Ăn no nê, thằng Hiền quay qua chị Diễm nhăn nhở :
– Em biết anh Trung mới gửi cafe ở Ban Mê Thuộc về, lấy ra pha uống đi chị Diễm, dấu hoài….. !
Chị Diễm mặt hơi đỏ lên, nhăn nhó :
– Ê.. !!! Đồ của chị, sao em lục lạo mà biết…
Anh Trung là người yêu của chị Diễm, nhà ở trên Ban Mê Thuộc, họ đã quen nhau tầm 3 năm nay, tình cờ đến giờ tôi mới biết…
Khi tôi xuống dưới nhà đi tiểu, thì chị Diễm cũng vào bếp pha cafe..
Vừa mở cửa ra, thì thấy chị loay hoay, tay quơ phải chai nước lọc ngã xuống ( hồi đó nhà nào cũng nấu nước uống, rồi đổ trong chai để nguội để sử dụng chứ chưa có nước tinh khiết như bây giờ..), chị chụp lấy chai nước, thì cùi chỏ đụng nhầm ly cafe phin làm nó rớt xuống nền nhà vỡ loảng xoảng…
– Oái..
Chị nhảy ra tránh khi thấy các mảnh vở thủy tinh văng ra tung tóe…
Tôi lấy cái chổi phụ quét mấy mãnh vụn, chị ngồi xổm nhặt mấy miếng còn sót ở góc nhà….một thoáng nhìn quét qua không cố ý, nhưng làm tôi giật mình…
Bếp nhà chị cao ngang thắt lưng, nên khi ngã xuống, chai nước lọc đã văng ra một ít cỡ chừng bằng quả trứng gà nhỏ dính vào ở mép háng quần chị, nên lúc ngồi xuống, vết loang nó nằm ngay ở bên háng và mép cái quần lót, chị thì ngồi xổm nên bắp đùi căng ra qua lớp vải quần, nơi vệt nước dính vào hằn lên thấy rỏ đường viền của mép quần lót…
Lướt mắt qua xong, tôi quay đầu nhìn qua chỗ khác…
Tôi chợt nghe giọng chị không được tự nhiên lắm :
– Thôi….để đó cho chị, em lên nhà trên đi..
Vội đưa cây chổi cho chị, tôi đi lẹ lên để tránh sự lúng túng… lúc bấy giờ, hình như chị đã phát hiện ra nơi lộ liễu của mình …nên chị ngồi với 2 chân khép kín lại……… !!!
Lúc cafe mang lên, chị đã thay bộ đồ khác, làm thằng Hiền tròn xoe mắt ngạc nhiên…
Lát sau tôi về…… !!!
Hôm sau, ngày lên đường …
Sáng sớm, sau khi tập trung ở phường, xe chở chúng tôi lên quận, tôi không cho ba mẹ tôi tiễn đưa nữa….
Tình hình bấy giờ thanh niên cả 2 miền Nam Bắc đều có tổn thất hy sinh mất mát dù hòa bình mới vừa lặp lại chưa lâu…
Năm 78- 79 chiến tranh biên giới Tây Nam ở phía Nam xảy ra giữa ta và quân Pôn Pốt ( Khome đỏ ), không lâu sau đó ở biên giới phía Bắc, quân TQ tấn công vượt biên giới của ta….
Cứ tưởng là chiến tranh sẽ kết thúc mau khi quân ta ở phía Nam đã đánh bật quân PP ra khỏi và làm chủ tình hình ở K. !!! Ờ phía Bắc, quân TQ cũng đã lui quân về biên giới…..
Nhưng không ngờ là cuộc chiến kéo dài đến tận 10 năm sau cả 2 đầu chiến tuyến…..
Phía Bắc quân ta phải chiến đấu giành giật từng cao điểm ở dọc dường biên giới..
Ở K. quân PP phân tán ra, áp dụng chiến thuật đánh du kích khắp nơi nơi… !!!
Bây giờ ngồi ngẩm lại…..
Chiến tranh…..bên nào cũng có hy sinh mất mát…
Không nói về chính trị, chỉ nói về giữa những con người với nhau….
Bên nào cũng có những giọt lệ đau thương của các bà mẹ….
Năm 198x, tôi lên đường trong bối cảnh như thế….
Không 1 giọt nước mắt của người yêu tiễn đưa …..
Dù mình đã từng có 1 thời….
Những mối quan hệ với những hình ảnh thân thương giờ lãng đãng như mây khói trôi lững lờ về cuối chân trời…
Nhìn quanh những bạn bè sẽ là đồng ngũ, nhiều người trên mép còn lún phún lông tơ non trẻ, đôi mắt vẫn còn ngơ ngác chưa đọng nét suy tư…….
Cứ thế nay mai đây, chúng tôi sẽ lao vào lửa đạn…………….!!!