Hành Trình Dâm Dục - Phần 20
Dạo này Vân thân với Nga lắm, lúc nào cũng đi cùng Nga.
Sau chuyện đó, Nga suy sụp hẳn. Tôi đoán già đoán non lý do vì sao Nga lại trở nên như vậy.
“Khát yêu”? Nếu thế thì chẳng cần phải tỏ ra thế làm gì mà cứ coi như chuyện không có gì xảy ra.
Hối hận? Cũng chẳng biết có thực hay không? Lòng dạ đàn bà, ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra.
Tôi cũng nhiều lần muốn gặp Nga, nhưng không được. Nga bỏ chỗ làm, nghỉ ở nhà chăm chồng. Cuộc sống trôi qua lặng lẽ không có gì nổi bật.
Chúng tôi đã hỏi lý do Nga nghỉ ở nhà. Nga bảo là muốn ở nhà chăm sóc cho chồng con, vì từ ngày đi làm đến giờ Nga cũng không có nhiều thời gian cho Hiệp. Công việc thì dạo này cũng gây nhiều căng thẳng cho nên Nga mới nghỉ ở nhà một thời gian rồi mới tiếp tục đi làm.
Tôi đi công tác vài ngày nữa rồi sau đó mới trở về. Cũng đã đến cuối tuần, và đến lúc nhóm chúng tôi lại ngồi lại với nhau.
Nga đã trở lại bình thường như trước, nhưng không dấu được trong mắt một nỗi buồn xót xa. Thấy tôi là Nga vội vàng tránh đi nơi khác. Tôi cũng không tìm cách cố gắng nói chuyện với Nga vì tôi biết, chuyện xảy ra không dễ dàng chấp nhận được.
Hôm đó trước khi tôi ra về, Hà đã chủ động đến gặp tôi. Hà đã làm cho tôi hiểu được rằng thành công không đến không với ai bao giờ, phải đánh đổi bằng mọi thứ. Và như Hà đó, không có khuôn mặt dễ thương, không chiều chuộng được giám đốc thì lấy đâu ra đồng lương cao ngút đó để trang trải cho cuộc sống, để hỗ trợ gia đình, bố mẹ?
Tuy Hà đã bảo tôi phải thông cảm cho Nga, vì dù sao mỗi người con gái khi đã làm chuyện ấy đều có những điều khó xử và không thể nói cùng ai. Nhưng trong tâm trí tôi, mọi thứ dường như vẫn không thay đổi được. Gặp Nga là tôi lại nhớ đến những việc Nga đã làm, cuồng nhiệt và dâm đãng. Nhưng nghĩ đến Hiệp, tôi lại lặng im không biết phải xử lý thế nào.
Nói ra thì tốt cho Hiệp, tôi nhẹ nhàng hơn. Nhưng nói ra hết tất cả có tránh khỏi trường hợp Nga và Dũng nghĩ quẩn không? Có tránh khỏi những chuyện thương đau không?
Tôi lặng yên, không nói, và cũng không muốn nói ra điều gì cả. Mọi chuyện, cứ để nó lặng lẽ trôi qua dần dần mà thôi. Thời gian, có thể nó sẽ càng ngày càng làm cho chuyện này trở nên rắc rối và khó xử hơn. Nhưng biết đâu thời gian lại xóa nhòa đi tất cả? Tôi cũng chẳng biết nữa. Đành đến đâu hay đến đó mà thôi. Một ngày không nói thì coi như một ngày mình là người không biết.
Thủy đợt này được sếp chuyển sang bên phòng chiến lược, cũng ở gần bên tôi luôn. Càng ngày, Thủy càng quan tâm đến tôi hơn, ngay cả khi có nhiều người ở trước mặt thì Thủy cũng không thèm giấu diếm sự quan tâm tới tôi.
Tôi thì khác. Tôi không còn quan tâm Thủy như trước, hay nói đúng hơn là tôi không dám quan tâm đến Thủy nhiều. Tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ để cho tình cảm lấn át lý trí, sẽ không kiềm nổi mà gây ra chuyện với Dũng như Hiệp trong thời gian này.
Thủy thấy tôi lúc trước thì nhiệt tình, lúc này thì lạnh nhạt cũng không tránh khỏi bất ngờ. Tuy đã cố gắng hỏi thăm nhưng tôi luôn tìm cách tránh né, lấy cớ là công việc đợt này nhiều hơn lúc trước. Vì thế nên Thủy cũng không thể bắt bẻ tôi được cái gì.
Nhiều lúc tôi thầm ước ao sao giá như tôi không nghĩ suy nhiều, cứ để chuyện đến đâu thì tính đến đó. Nhưng mà tôi vẫn sợ, sợ mình làm ảnh hưởng đến bạn bè mình. Xa Việt Nam tuy không phải nhiều năm, nhưng tôi cảm thấy tình cảm của bạn bè là quý trọng nhất. Tôi đã cảm nhận được tình cảm của người nước ngoài, của Việt kiều lúc ở nước ngoài, của những kẻ đánh đổi tất cả để đổi lấy cái lợi cho mình…
Nhưng lần này, tôi quyết tâm phải thay đổi. Phải trở về như xưa, một người không quan tâm đến danh lợi, để tình cảm bạn bè lên trên mọi điều.
…
“Xoảng! ” – Tiếng cốc vỡ vang lên bên tai. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Thủy mặt mũi bơ phờ cứ lúi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ, rồi không nói lời nào tiếp tục làm việc.
“Rẹt! ” – Xấp giấy trên bàn của Hương rơi xuống. Thủy luống cuống ngồi xuống nhặt lên, miệng không ngừng mở lời xin lỗi.
Tôi không thể tập trung làm việc được trước sự lộn xộn này vội ngẩng đầu lên nhìn Thủy chăm chú.
Loay hoay mãi, Thủy phá hỏng bao nhiêu là đồ ở trong phòng. Có khi làm rơi mất hộp bút, có khi lại làm đổ giá đựng tài liệu, rồi còn cả thúc người vào Phong làm cho anh chàng đang uống dở cà phê phải chạy vào nhà vệ sinh để rửa sạch vết…
Không hiểu đang có chuyện gì?
Tôi bước ngay lại, bảo Thủy đi ra ngoài. Thủy không nói câu nào lủi thủi theo sau tôi.
Bước vào phòng họp, tôi để Thủy ngồi đối diện rồi mở lời:
“Hôm nay em sao vậy? Có chuyện gì à? ”
Im lặng không trả lời, Thủy vẫn ngồi im vị trí cũ không nhúc nhích. Tôi thấy thế cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi chờ cho Thủy bình tĩnh.
“Có người nói với em rằng anh Dũng nhà em… ” – Thủy ngập ngừng, giọng nói đã có vẻ run run.
“Dũng làm sao? ” – Tôi hốt hoảng – “bị làm sao? Nói cho anh đi! ”
Tôi nắm lấy vai Thủy mà lay lay.
Thủy bật khóc nức nở rồi đưa hai tay lên, mặt úp vào đó mà tiếp tục khóc. Nghẹn ngào, Thủy sụt sịt
“Người ta bảo với em là anh Dũng vào nhà nghỉ với một cô gái khác! ”
“Cô gái khác? ” – Tôi ngạc nhiên – “Dũng đang đi công tác mà? Sao lại… ”
“Đã mấy lần họ bảo rồi nhưng em không tin. Hỏi thì anh Dũng nói là không có chuyện đó. Đến sáng nay… ” – Thủy vẫn nức nở trả lời.
“Chuyện gì xảy ra! ”
“Em thấy trong máy anh ấy toàn tin nhắn tình cảm! ”
“Của ai? ”
“Của người có tên là Gấu con! ”
Tôi phá lên cười.
“Tưởng chuyện gì. Chỉ là trên internet thôi mà, em lo gì! ”
“Lúc đầu em cũng như anh. Nhưng lần này anh Dũng công tác, em đọc thấy tin bảo rằng đợt này hai người ở gần nhau! ” – Giọng Thủy đanh lại – “em mà… ”
“Được rồi, chiều em lần này vậy! ” – Tôi tỉnh bơ nhìn Thủy rồi cười trừ.
Chúng tôi tận dụng ngày cuối tuần rồi đi tuốt vào công trường nơi Dũng đang công tác để xem thực hư thế nào. Nghe mấy người bên công trình họ bảo là Dũng vừa mới xong công việc ở đây, sắp chuyển qua kiểm tra một công trình khác gần đây.
Nóng vội, tôi và Thủy cũng đi ngay trong trưa ngày hôm đó.
Tôi bảo Thủy gọi cho Dũng nhưng cô ấy không nghe. Một mực bảo rằng không được để cho Dũng biết lần này Thủy lo hão mà phải đến gặp thật bất ngờ. Vì thế chúng tôi tới nơi làm việc.
“Anh ấy kìa! ” – Thủy mừng rỡ reo lên với tôi.
Từ xa, tôi thấy lưng một người cao to mặc bộ áo quần công nhân rộng lùng thùng. Hai cái quai mũ không che được khuôn mặt và cặp kính trí thức đó. Trông xa rất giống Dũng, nhưng chỉ giống từ phía sau mà thôi. Tôi cản Thủy nhưng không kịp, đành để Thủy giật tay chạy theo vậy.
Chưa kịp băng qua đường, một chiếc xe ô tô lao tới vù vù trước mặt tôi. Giang tay ra, tôi nắm lấy eo Thủy kéo vào người mình, còn Thủy thì hú hốt không thốt nổi lên một lời nào.
Khi bình tĩnh lại, chúng tôi mới phát hiện ra là đã mất dấu của Dũng rồi.
“Anh ấy kia! ” – Thủy kêu lên rồi nắm tay tôi chạy vội qua đường.
Người mặc bộ quần áo công nhân kia đi vào một ngõ vắng. Ở đầu ngõ đã có một người phụ nữ đeo khẩu trang đứng chờ. Bộ dạng như hai người đã hẹn nhau từ trước.
Cùng đi vào một nhà nghỉ khá khuất, cô gái kia không khỏi ngó nghiêng trước sau. Tôi và Thủy trờ tới thì cũng là lúc cả hai người mất hút vào trong nhà nghỉ.
Thủy trợn ngược cả hai mắt lên rồi hùng hục đi vào.
“Hai người vừa đi vào lên phòng nào? ” – Thủy hét lên với cô lễ tân.
Cô bé lễ tân ú ớ không biết phải trả lời như thế nào thì tôi bước tới, ngăn Thủy lại.
“Anh cản em làm gì? Em phải đi hỏi tội lăng loàn của lão mới được. Phải trừng trị lão đích đáng mới hả được cơn giận của em! ” – Thủy hét lên rồi giận dữ gạt tay tôi ra.
Cô lễ tân hốt hoảng lên trông thấy. Cuối cùng thì chúng tôi cũng biết được đó là phòng 402.
Thủy lao lên như muốn ăn tươi nuốt sống. Chúng tôi bước đến cửa 402 và xô cửa vào.
Trên giường là cảnh một anh công nhân mặc một cái quần đùi đang cầm tờ báo đọc. Còn cô gái thì đang cầm quần áo vào phòng tắm.
Nhưng rất tiếc, đó không phải là Dũng.
Thủy ngơ ngẩn đứng nhìn, trong khi người công nhân thì tức giận. Tôi phải hòa giải mãi mới xong chuyện của hai người rồi vội vội vàng vàng đưa Thủy rời khỏi nhà nghỉ.