Hành Trình Dâm Dục - Phần 14
Ông giám đốc cứ hỏi mãi về chuyện tại sao tối qua tôi tự nhiên biến mất mà không giải thích lời nào. Tôi chỉ biết mếu mồm cười trừ chứ chẳng biết nói gì. Chả nhẽ bây giờ lại bảo rằng “đêm qua em xem mấy đựa đụ nhau, sướng lắm! ”?
Cuốc bộ qua phòng kế hoạch lấy thông tin và phổ biến về chiến lược cho các chi nhánh trong thời gian sắp tới được đưa đến từ công ty tổng, tôi kết thúc công việc và trở về nhà. Như vậy công việc của tôi tại chi nhánh này về cơ bản là đã hoàn tất. Chỉ còn chờ anh em xong việc nữa là nhóm chia nhau ra đi các chi nhánh khác mà thôi.
Buổi tối, cả tầng bỗng nhiên náo nhiệt hẳn. Nghe tiếng gõ cửa phòng, tôi vặn nhỏ volume tivi rồi mở cửa. Cả nhóm nhân viên đi cùng tôi lúc đầu, người thì cầm thức ăn, người thì mang theo bếp du lịch, có mấy người đang khệ nệ xách bia theo cùng. Hóa ra hôm nay hoàn tất công việc, mở tiệc ăn mừng và đồng thời cũng bàn về chuyện đi đến các chi nhánh khác luôn.
Tuy mấy người ở cùng chung tầng, nhưng mấy ngày nay chẳng mấy khi gặp được nhau. Người về sớm, người về muộn, mà có khi là không thèm về phòng nữa. Vậy nên nói gần nhau thì gần thật mà xa nhau thì tận chân trời, chẳng mấy khi gặp nhau. Nên hôm nay có được buổi gặp mặt tập thể, tôi là người mừng nhất. Mọi lo lắng cho anh em đã được xua tan, chúng tôi vui chơi hết mình.
Đang uống dở cốc bia, Kim nhìn ra ngoài cửa sổ rồi vẫn giơ giơ cốc bia trên cao, nói với tôi:
“Xem ra anh đi đâu cũng có người hâm mộ đấy nhỉ? Hề hề… ”
Tôi ngoái ra ngoài cửa sổ nhìn, hóa ra là cô gái bên chi nhánh đang đứng ở ban công bên cạnh với ánh mắt tò mò nhòm qua xem vì sao hôm nay phòng tôi vui vẻ đến vậy. Tôi sực nhớ là mấy nhân viên mình chưa gặp qua cô này bao giờ. Liền mở mồm:
“Gái chi nhánh đấy, nhìn ngon không? Có chú nào muốn tán gái miền Bắc thì nói anh, anh giới thiệu em này cho! ” – Rồi xoay người lại cười hề hề với mấy đứa nhân viên. Không quên híp mắt lại một cách vô tội.
“Xem ra em hết cơ hội rồi! Người mà cô ấy hâm mộ thì đã… ” – Kim nhòm tôi rồi hếch mắt nghi ngờ. Sau đó liền cười khà khà với những người xung quanh.
Xem ra ai cũng hiểu nhầm, tưởng cô ta chú ý đến tôi cho nên mới không hỏi han gì về cô gái hàng xóm nữa.
Tôi mặc kệ mọi người nghĩ hay nói như thế nào, quay trở lại tiếp tục với cuộc vui.
…
“Xem ra, ngày về không còn xa nữa đâu! ” – Tôi thở dài một hơi rồi từ từ uống hết tách trà để bên cạnh.
“Vâng, em cũng muốn về với vợ con lắm rồi! ” – Hòa tiếp lời tôi rồi trầm ngâm lên tiếng. “Chứ đi công tác dài ngày thế này, mệt lắm. Mà cũng chẳng biết vợ con ở nhà thế nào? Thôi thì cứ xong sớm mà về vậy. Chứ em là em không quen với cuộc sống người ngoài này đâu, cứ khách sáo thế nào ấy! ”
Tôi ậm ừ đồng ý. Xách phích nước bên cạnh đổ thêm vào ấm trà, đợi cho nước thấm vào trà trong lúc chúng tôi lại tiếp tục câu chuyện. Ở nhà bên cạnh, cô gái bên chi nhánh vẫn còn ngồi ở ban công ngắm mặt hồ im ắng và lặng lẽ, thi thoảng liếc qua nhìn ban công chúng tôi, tò mò lắng nghe chúng tôi nói chuyện. Tôi quả thực chưa hề biết tên cô, cho dù ở trong công ty mấy ngày hôm nay. Căn bản là vì lúc nào chúng tôi cũng gặp nhau trong tình trạng vội vã, chỉ kịp mở một câu chào hỏi, cứ “em, anh” như thế thôi chứ chưa kịp mở miệng hỏi tên. Hơn nữa lần trước đi vào công ty, giám đốc giới thiệu hết mọi người trong phòng nhưng lại đúng lúc em đi ra ngoài. Thế là cuối cùng, một kỷ niệm cho dù nhỏ nhoi của em cũng không hề tồn tại trong đầu tôi.
Ngồi một lúc nữa thì tôi và Hòa ai về nhà nấy, lên giường đi ngủ để ngày mai còn lên công ty kết thúc đợt công tác tới chi nhánh lần này.
Chúng tôi chia ra làm 3 nhóm. Tôi và Kim, cùng với Thảo đi sang một tỉnh khác ở miền Trung để bàn giao kế hoạch phát triển phương hướng sắp tới. Sau đó chúng tôi bắt đầu về trong Nam.
Tôi nhận được điện thoại của em. Chỉ vẻn vẹn em nói có vài câu:
“Sao anh đi mà không báo trước gì với em? ”
“Hôm ấy em đang bận đi ra ngoài, tính mang tặng anh chút quà cho anh nhớ về Hà Nội. Thế mà cuối cùng về công ty thì họ bảo anh đi rồi! ”
“Lần sau ra ngoài này công tác thì nhớ gọi điện cho em nha! ”
“Em xin lỗi anh vì chuyện em gây ra lần trước. Mong anh thông cảm và đừng nghĩ xấu về em! ”
Tôi trả lời Thanh vài câu cho có lệ rồi tắt máy.
Trong tâm trí tôi, tuy không tiếp xúc nhiều vì Thanh là người mới vào công ty. Nhưng qua lời nói của ông giám đốc chi nhánh thì Thanh làm việc khá tốt và tương lai có thể đảm nhiệm một số vị trí quan trọng trong công ty. Tôi cũng biết thế, nhưng không quan tâm vì suy cho cùng, tôi làm bên công ty tổng và cũng không biết có dịp nào để trở lại nơi đây không. Vì thế cho nên tất cả được gạt ra khỏi tâm trí. Tôi nhắm mắt thư giãn một chút để trở lại công ty.
Trong đầu tôi bây giờ, quan trọng không phải là vấn đề Thanh có xin lỗi tôi hay không mà là chuyện khác. Chuyện đoạn phim ghi được trong máy điện thoại của tôi. Chuyện hạnh phúc của Nga và Hiệp, chuyện tìm hiểu xem gã đàn ông đêm ấy là ai? …
Mọi chuyện cứ lởn vởn, lởn vởn trong đầu tôi mãi không dứt ra được. Tôi mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết. Khi bị đánh thức dậy lúc lúc chúng tôi đã về đến gần công ty. Tôi thở dài một tiếng vứt hết phiền não của mình đi rồi bình tĩnh kiểm nghiệm lại mọi thứ để sẵn sàng báo cáo. Bởi vì
Chủ tịch hội đồng quản trị đang có mặt tại công ty.
Sau khi chúng tôi vào báo cáo với sếp tất cả mọi chuyện, mọi người ai về phòng người đó và bắt đầu làm việc. Sếp vẫn đang tiếp chuyện với chủ tịch của công ty.
Tôi được sếp khen vì hoàn thành xuất sắc đợt công tác này, đồng thời cũng tuyên dương tính năng động và quyết đoán khi bình tĩnh giải quyết hết các phát sinh không đáng có xảy ra trong quá trình đi đến các chi nhánh. Tôi biết, không lâu nữa tôi sẽ được chuyển sang vị trí mới. Bởi vì tôi mới nhận ra chủ tịch hội đồng quản trị đang ngồi nói chuyện với sếp chính là bạn của bố tôi ở bên kia.