Hành Trình Bất Tận - Chương 74
Xin lỗi!
Chị em tôi tíu tít cười đùa với ba, tôi hỏi ba đến lúc nào thế. Ba liếc chị em cung chủ, Hoa và Nguyệt lúng túng tránh mặt bố chồng, ba nhếch miệng cười nói:
– Ba đến trước khi con về trang viên!
Quyên không biết thực chất chồng nàng là người thế nào, quyền lực đến đâu mà ép cảnh sát nghe theo ý mình, người chồng đầu gối tay ấp lại giữ kín bí mật với vợ. Hôm nay không lùm xùm, nàng mãi mãi chẳng biết chồng là ông trùm thế giới ngầm. Ngờ vực chồng còn giấu chuyện động trời khác, khó hiểu và sợ hãi thân thế chồng, mọi cảm xúc hằn sâu ánh mắt mơ hồ nghi hoặc chồng. Nàng đương mải suy đoán giật mình né tránh cái nhìn như kính chiếu yêu từ chồng. Có tật giật mình, nàng bối rối tảng lờ coi như không biết chồng đang nhếch miệng cười bí hiểm.
– À ba không ra tay cứu vì bọn kia đến bắn loạn, ba thấy chúng giết người đương nhiên tức giận, ba định tiêu diệt thì con trai trở về cùng hai cung chủ!
Mọi người à à hiểu ra và chuyển hướng chú ý Phong Hoa. Minh và Yến đang mừng mừng tủi tủi khóc trong lòng mẹ, các nàng nghe nhắc Phong Hoa, chẳng riêng chị em Yến, tất thảy đều nheo mắt ngó Phong Hoa, người đàn bà mà các nàng chưa từng thấy dung mạo thực sự, không ngờ nhị cung chủ ngạo nghễ lạnh lùng – người cô thần bí khiến cháu gái chẳng dám thân mật ấy lại là tuyệt sắc giai nhân. Các nàng nghi nghi hoặc hoặc như thể Phong Hoa đếch phải cung chủ cao cao tại thượng.
Phong Hoa khẽ cười dịu dàng dang rộng vòng tay. Chị em nàng bất động ngây ngốc ngắm người thân yêu nhất, cháu gái chờ đợi cảm xúc nghẹn ngào không thốt lên lời này từ lâu. Nay băng giá lạnh lùng tan chảy dưới nụ cười ấm áp, quái dị bí hiểm tiêu biến trong ánh mắt ôn nhu đong đầy yêu thương. Cháu gái ngậm ngùi ôm cô, vùi dung diện thấm đẫm lệ nóng vào lòng người thân. Phong Hoa khẽ cười dịu dàng hôn nhẹ lên má cháu gái yêu.
Tôi âm thầm ngắm vợ mà không dám thể hiện tình yêu. Ba đang ở đây, tôi không thể sơ ý để ba biết chuyện khó chấp nhận này. Hình như ba nhận ra bí mật chúng tôi muốn giấu, hết nhướng mày ngó con trai kiểu mày đừng mơ giấu ba, ông lại múm mím cười liếc con dâu, cặp hỏa nhãn kim tinh chiếu quét qua mẹ, người đàn bà có lỗi với chồng và mắc tội với cả gia tộc giật mình thon thót, nỗi sợ lộ tội nghiệt loạn luân ép nghiến tâm lý nàng, người đàn bà không còn trong sạch ấy sợ toát mồ hôi lạnh cảm giác bị chồng nhìn thấu tâm can. Nàng vò xoắn ngón tay nghe chồng nói nghỉ lại một đêm ở trang viên. Chồng chẳng đợi vợ phản ứng mà hỏi:
– Em ở phòng nào thế?
Vợ lúng túng dẫn chồng và con gái về phòng. Người làm mẹ chẳng dám lén liếc con trai đang trầm tư trông theo cha mẹ. Bố mẹ chồng khuất bóng, các vợ rỉ tai chồng ra hậu sơn. Chị em cung chủ là chính thất không nên ghen tuông đám thê thiếp, thê lớn thiếp bé nhớ chồng muốn chết, nứng lồn thèm buồi khủng địt nát háng rồi, chị em nàng hai ngày nay sướng lồn với chồng, đâu thể hẹp hòi ích kỷ ngăn cấm, các nàng còn phải đến viện xem tình hình cung nữ bị thương. Chồng đòi theo, cung chủ mím miệng cười liếc vợ lớn vợ bé xụ mặt chau mày, Hoa bèn khuyên chồng:
– Bác sỹ đang cấp cứu, ca này nặng lắm, em e phải mổ đến tối mới xong, anh có đến đó cũng chỉ chờ ở ngoài phòng mổ thôi.
Nguyệt thay Hoa dỗ chồng:
– Đúng đó, chưa kể bác sỹ lại hỏi anh là ai, mắc công phải nói dối, mất thời gian lắm!
Nguyệt thơm má, Hoa hôn sâu môi chồng, hai nàng tủm tỉm cười liếc thê thiếp:
– Anh lo cho cô gái khác mà hông quan tâm vợ, không sợ bị ghen hả?
Các vợ nghe cung chủ xưng anh em với chồng, nàng nào nàng nấy kinh ngạc đếch thể tin nổi, hoang mang đoán lý do chồng chinh phục chị em cung chủ. Chồng là ông vua sex, gái sướng chết đi sống lại dưới háng chồng, vợ nghe chồng kể từng làm tình với đại cung chủ, nhị cung chủ cũng nứng lồn thèm sex với chồng, không lẽ hai ngày mất tích, chị em cung chủ khát dục đến mức ngửa lồn dạng háng cho chồng các nàng địt. Cung chủ gì dâm vãi cả lồn thế. Khoan, chồng và hai cung chủ thân mật thắm thiết như vợ chồng, chắc chắn ba người phải nảy sinh tình cảm, yêu nhau sâu đậm, chồng mới ngang nhiên bóp vú sờ lồn cung cung trước mắt vô số người thế này, cung chủ ngượng ngùng e thẹn đỏ bừng mặt mũi, các bả cứ múm mím cười ôn nhu ngắm chồng như thể là vợ hiền vậy. Cơn ghen tuông lại trỗi dậy nhưng chẳng ai dám thái độ với cung chủ, các nàng vùi dập lửa ghen nghe chồng cười nói:
– Các em nói có lý, thôi vào viện đi, có tin gì báo ngay cho anh!
Tôi lần lượt hôn môi hai nàng, te he cười bóp vú Phong Hoa, sờ lồn Tuyết Nguyệt phát nữa, các nàng ngượng ngập đập tay tôi:
– Bỏ em ra, đồ quỷ dâm!
Các nàng hôn tạm biệt tôi, tôi nói bái bai vợ yêu, mười cô vợ kia đoán ra rồi nên đếch ngạc nhiên, các nàng chẳng hơi đâu để tâm mối quan hệ này nữa, đằng nào cung chủ chẳng làm vợ chỉ là sớm hay muộn thôi. Vợ lớn vợ bé lại nứng chảy nước lồn, chờ cung chủ lái xe khỏi trang viên, vợ lập tức kéo chồng ra hậu sơn. Mười vợ trút bỏ hết quần áo, cứ thế trần truồng lao vào ăn thịt chồng, tôi la oai oái nói anh mới phang chị em cung chủ mấy lần mới về nhà, không còn sức chiều hết mười vợ cùng lúc đâu. Vợ vẫn ngấu nghiến liếm láp bú mút xơi tái chồng, tôi biết các nàng nhớ chồng, ai cũng hứng tình chảy dâm thủy ướt đùi rồi, cơ mà sợ vết xe đổ lần trước bèn nhăn nhó nói lớn:
– Các em không nhớ anh chết hụt vì phang mười vợ một lúc à? Hồi đó anh khỏe vãi lồn còn suýt chầu trời, huống hồ mới phang cung chủ mấy lần liền, đào đâu ra sức chiều chuộng các em nữa.
Các nàng ngượng đỏ tím mặt, cúi gằm đầu xấu hổ không dám ngước nhìn ai. Tôi phì cười hôn má từng người, nịnh vợ:
– Thôi, tha cho anh, gắng chờ đến tối mai anh sẽ chiều các em!
Các nàng mừng quýnh hớn hở cười rạng rỡ hỏi thiệt hả. Tôi te he cười sờ lồn vợ:
– Anh chỉ chơi năm em ngày mai thôi, các em khác để ngày kia anh chiều nhá!
Vợ vốn vẫn còn ghen với cung chủ, nay không thể sex với chồng ngay, chồng lại bắt vợ phải đợi đến lượt mới có thể làm tình, đương nhiên vợ dâm phụng phịu không chịu, chồng dỗ mãi không xong, vợ giở chiêu ấm ức khóc bắt chồng phải chiều. Các nàng cứ ngỡ chồng sợ nước mắt con gái, nào ngờ chồng lại ráo hoảnh tỉnh bơ đánh trống lảng:
– Các em không muốn biết hai ngày qua anh trải qua chuyện kinh thiên động địa nào à?
Các nàng hứ một tiếng quay phắt đi, nàng ngồi bó gối, nàng ngồi nghịch hoa, nàng giận cá chém thớt bứt cành bẻ lá vứt xuống đất. Mỗi nàng dỗi một kiểu khiến tôi phì cười:
– Trời đất ơi, các em trưởng thành hết rồi còn chơi trò dỗi như con nít, hông thấy xấu hổ à?
Vợ đồng loạt vật chồng ra cấu véo nói anh đừng đánh trống lảng, tôi cười hi hi vận nội lực truyền hỏa khí khiến song thủ bùng cháy, vợ thất kinh la hét tránh ra xa, các nàng kinh dị ngó chồng cứ như tôi là quái vật.
– Anh… anh… sao… anh có thể… làm thế…
– Khiếp vãi lồn, tắt lửa đi, đừng dọa em nữa!
Tôi phóng chưởng xuống thác, hỏa long chưởng nấu sôi sùng sục mặt hồ, bốc khói nghi ngút như suối nước nóng. Các nàng sững sờ trân trối nhìn chồng, không ai dám lại gần tôi, Hồng, Mộng, Mơ hay mẹ con Liên rụt rè e ngại. Chỉ có Ngân phấn khích bắt tôi thể hiện thần uy, chín vợ kia vội ngăn ý điên rồ:
– Thôi, thôi em tin rồi, đừng nghịch lửa nữa!
– Chúng em cũng tin rồi, dập lửa đi anh!
Tôi hi hi thu hồi nội lực, thong thả kể hết mọi thứ ở đảo hoang, vợ không thể tin câu chuyện hoang đường đậm chất phim ảnh, nàng nào nàng nấy tròn mắt ngó tôi, khóe môi vén cong nét châm chọc chồng mắc chứng hoang tưởng, vợ lớn vợ bé cười ngặt nghẽo nói tôi học nói dối ở đâu mà bịa ly lỳ thế. Tôi biết vợ khó tin, nếu không đích thân trải nghiệm, tôi cũng đếch tin huống hồ vợ khôn ngoan tinh quái. Minh và Yến cười khinh khích nói tôi có khiếu hài hước. Trời má, chị em nàng là con cháu cung chủ mà còn không tin, ai tin nổi chớ.
– Khoan đã, các em là con cháu mà không biết mẹ và cô mình là người cổ đại sao?
Tôi nheo mày hồ nghi, vợ chưa từng thấy chồng nghiêm túc như lúc này, từ lời nói đến cử chỉ đều giống người trưởng thành, vợ nhiều lần nhận ra sự lạ này, kỳ lạ là hôm nay không còn cảm giác chồng bị ma nhập xác nữa, các nàng mơ hồ nhận thấy oan hồn luôn muốn chiếm xác chồng bấy lâu, nay con ma ấy dường như hòa chung một thể với chồng nàng. Vợ rùng mình lạnh buốt sống lưng đếch dám đối mặt sắc diện nghiêm nghị tỏa áp lực siết ngạt hô hấp từng người. Nàng nào nàng nấy toan giả bộ chọc cười liền dập tắt ý định trêu đùa, vợ lúng túng né tránh ánh mắt sắc lạnh lấp loáng ẩn hiện thần thái uy vũ như mãnh tướng thời trung cổ. Minh và Yến cứng đơ toàn thân, chị cùng em không thể nhúc nhích, các nàng khẽ lắc đầu chớ đếch dám hé môi nửa lời. Tôi đương thắc mắc chuyện chị em nàng không biết mình là người cổ đại, phát giác các nàng sợ toát mồ hôi ướt đẫm toàn thân, Hồng, Mộng, Mơ và mẹ con Liên, thậm chí hổ bảo như Ngân cũng trốn tránh tôi, như thể tôi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, tôi nhếch miệng hiểu ra nguyên nhân ép nghiến tinh thần vợ, bèn giải tỏa không khí ngột ngạt bằng tiếng thở dài não nề:
– Xem ra các em không biết mình là người cổ đại thật. Thôi vậy, chờ cung chủ về mở lỗ hổng thời gian, các em sẽ tin lời anh nói!
Vợ hoa hết mắt mũi, hoang mang dấy lên cơn đau đầu choáng váng, đếch biết còn bao nhiêu sự việc quái lạ liên quan đến chồng nữa. Các nàng sợ cảm giác mơ mơ hồ hồ chồng và ma đồng hóa thành một thể duy nhất, đếch ai có gan hỏi chuyện quái dị đó, đành giả bộ hi ha cười nói với chồng để quên nỗi sợ đó. Tôi đang vui đùa bóp vú xoa mông sờ lồn mười vợ, bất giác phát hiện Uyên lấp ló đằng xa. Mải hú hí với vợ, tôi quên mất mình vẫn còn một người con gái cần quan tâm nữa. Người con gái từng ân ái mặn nồng với tôi, nàng tủi thẹn chuyện đáng xấu hổ với học trò, nhục nhã vì không thể kìm nén dục vọng mà ân ái hoan lạc với con nít, đứa con nít ấy lại là học trò nàng yêu quý nhất. Nàng ấm ức đau khổ, tôi lại bỏ rơi nàng thui thủi một mình. Tôi thầm chửi rủa bản thân là thằng khốn nạn, ai đúng ai sai trong khoảnh khắc say đắm đó, chỉ có Uyên chịu thiệt thòi vì nàng là con gái. Tôi chẳng ngó ngàng cứ như nàng không hề tồn tại, tôi mắng chửi thậm tệ chính mình mà lại gần nàng. Uyên giật mình luống cuống bỏ chạy, tôi sợ nàng chạy vào rừng, ai biết khu rừng đó còn quái vật hay không, nàng có thể bị mấy thằng ma cô thèm lồn hãm hiếp, tôi hoảng hốt la lớn:
– Đừng chạy vào rừng, nguy hiểm lắm!
Tôi đuổi kịp liền ghì tay ôm siết nàng:
– Mấy ngày nay anh tiêu dao khoái lạc với cung chủ, từ lúc về nhà, anh vui vẻ với vợ mà không quan tâm em. Anh là thằng khốn nạn. Xin lỗi em! Anh xin lỗi!
Mấy ngày nay, Uyên sống như cái xác không hồn, cô giáo tuyệt thực không ăn không uống chẳng thèm nghe ai khuyên nhủ, nàng tối ngày nhốt mình trong phòng ngồi bó gối cùng bóng tối, mỗi phút mỗi giây làm bạn với nước mắt hối hận. Hối hận vì lỡ ân ái với học trò, hối hận cố chấp khiến người mình quan tâm lâm nạn. Hối hận day dứt tâm can, cắn rứt lương tâm nhưng không thể xóa nhòa hình bóng tí hon chiếm trọn trái tim nàng. Trái tim ấy quay quắt vì tình, nay đập loạn vì yêu trong vòng tay bé nhỏ, trái tim ấy rung động một lần nữa với lời tỏ tình ấm áp:
– Anh yêu em!
Vợ quen chồng hễ làm tình với ai là yêu người đó, nếu yêu ai đó, chồng sẽ mãi mãi ở bên người đó, tuyệt đối không để người đó rời xa mình. Mỗi người vợ từng nếm trải và hạnh phúc với tình cảm ấy. Các nàng không thể giữ riêng niềm vui ấy cho mình. Vợ khẽ cười thầm chúc mừng Uyên – người con gái lần đầu cảm nhận vị ngọt tình yêu. Cô giáo dâng hiến cả thân xác cùng trái tim cho học trò, giáo viên vẫn bị đạo lý ngăn cấm đến bến bờ hạnh phúc, nàng còn ngại ngùng với vợ của người mình yêu, Uyên đành dằn lòng rời xa học trò. Nàng cứ ngỡ Long sẽ ngăn nàng, Long lại lặng lẽ buông lơi vòng tay khiến nàng hụt hẫng, Uyên không muốn ở nơi đau buồn này thêm nữa, nàng siết tay siết môi ngăn tiếng khóc nấc nghẹn mà chạy vụt đi, bước chân sững khựng dưới thanh âm đau nhói tâm can:
– Nếu em ghét anh, anh không xuất hiện trước mắt em nữa. Bắt đầu từ hôm nay, em không thấy anh, anh cũng không thấy em. Chúng ta sẽ đau khổ vì tương tư cả đời! – Tôi nức nở gào khóc – Em thực sự muốn sống không bằng chết như vậy sao?
Uyên choàng tỉnh mê loạn, nàng không muốn hối hận nữa, chân tình đang gõ cửa trái tim vẫy gọi đến bên người mình yêu, nàng buông bỏ hết đạo lý để lý trí nghe theo cảm xúc, người con gái ấy ôm chầm học trò cũng là người đàn ông nàng yêu thương, nàng siết chặt người tình vào lòng như sợ sẽ mất tình yêu mãi mãi:
– Em yêu anh!