Hạnh Phúc vì Có Em - Chương 7
Một ngày trôi qua nhanh chóng và tối đến đi dạo trong phố đà lạt, những hàng quán những xe chở thức ăn, hay những gánh hàng rong kêu mời khách.Bánh tráng trộn, Bò bía,Chùm ruột muối ớt , me ngâm, xoài non ngâm , cóc ngâm chua ngọt nữa,ôi thôi đủ loại chỉ nghe tên thôi là đủ để thấy Cô Quỳnh Anh nuốt nước bọt không kịp rồi ngoài những món đó ra còn chè thập cẩm, gỏi đu đủ, chuối nướng nước cốt dừa . Cô Quỳnh Anh nắm tay em kéo em đến một xe đẩy… thì ra là bột chiên, gọi hai đĩa bột chiên và Cô Quỳnh Anh ăn rất tự nhiên đôi khi còn đút cho em nữa chứ… bà già bán quán nhìn thấy cũng mĩm cười với đôi nhân tình trẻ này. Ăn xong quán bột chiên thì Cô Quỳnh Anh tiến đến quán ốc xào, rồi bắp xào. Ôi đúng là con gái ăn cơm thì ít nhưng nói đến ăn vặt thì hầu như họ có thể bỏ cả thế giới này vào bụng. Cô Quỳnh Anh tiếp tục tiến đến quán bò bía. Lúc đó em lên tiếng.
-ngộ chịu hết lổi dồi, lị có en thì en mọt mình lị chứ ngộ chịu hết lổi.
-nói tiếng việt đi… cô nhéo em một cái
-Dạ con chịu hết nổi má ơi.
-Bộ anh ăn gan hùm rồi sao mà nói với em như thế… trên thì cắn dưới thì bóp mạnh,bóp mạnh cái kiểu này chắc em không cần qua thái lan luôn quá .
-Anh xin lỗi, làm ơn bỏ tay em ra không thôi, hai quả chanh của anh chắc đi đứt.
-Quỳnh Anh giật mình rút tay lại mà nói ủa anh có sao không?
-sao lại không sao? Kiểu này chắc anh sẽ trở thành vị thái giám cuối cùng quá.
-Đúng là vợ hại chồng mà
– hihi em lỗi tối nay em đền bù cho chồng nhe.
Hết bò bía rồi đến chè thập cẩm,rồi đến thịt xiên nướng ôi thôi nhìn thấy phụ nữ ăn mà em ngao ngán,Cứ đi 1 đoạn là lại ăn. Em mới tâm phục khẩu phục về vấn đề ăn vặt của phụ nữ. Cơm thì ăn rất ít nhưng ăn vặt thì như có thể nuót cả thế giới vào bụng. Nhìn Quỳnh anh tíu tít vào các hàng quán sạp nhỏ rồi đến sạp to em thầm nghĩ hèn chi giờ đây các công viên sáng sớm các bà các cô tập thể dục rất nhiều ( con bà nó ăn như vậy không tập dục không mập mới là lạ). Vòng vòng thì trời đã về chiều em mới hỏi.
-mèo cái à đi đâu bây giờ?
-cái gì ai là mèo cái?
-thì mèo đực hỏi mèo cái đi đâu?
-Xí làm người không làm lại đi làm mèo
-Chở em đến Hồ Than Thở
-Hả muốn nhảy xuống đó sao
-Hâm à cảnh tối đẹp lắm.
Rồi cô chỉ em đường đi, giờ đây bên cạnh Hồ Than Thở trời đã tối có hai đứa dỡ hơi ngồi bên bờ hồ tâm sự. Em dựng xe, ngồi 1 bên tựa vào xe, nhìn Cô Quỳnh Anh nhìn ra xa, em biết cô đang suy nghĩ gì nên mới nói " chuyện tình hai đứa khùng ban đêm hẹn nhau ra hồ than thở" em nói thế để cho cô vui nhưng thấy cô vẫn im lặng em đành lặng im và cùng với cô nhìn vào không gian hư vô. Cứ thế, lúc lâu Em ra đứng cạnh cô Nhìn thấy nước mắt cô chảy dài trên má. Em nhẹ nhàng kéo vai cô, ôm xiết nhẹ bờ vai cô. Cô ngả đầu vào vai em. Em Bước ra sau Cô,em nhè nhẹ lau nước mắt cho cô. Cô cầm nhẹ tay em, ngả đầu vào lồng ngực em. cô nhắm mắt lại, dòng nước mắt chảy ra
– Sinh bảo Quỳnh Anh nên làm như nào?
Lúc này em không nào kìm hãm được nữa em gục đầu khóc như một đứa trẻ, đáng lẽ em phải là bờ vai để cô tựa vào nhưng sự kiềm chế ủa em đã đến mức giới hạn và bây giờ nó mới nổ tung.Đúng vậy hiện giờ em cũng chẳng biết làm sao, em ngã đầu vào đùi cô như thể em là người muốn được cô che chở. Đáng lẽ em là người phải gồng mình chịu đau khổ, và một bờ vao vững chắc để cô tựa vào, tại sao chúng ta lại là họ hàng với nhau ôi đau đớn thay. cô vuốt tóc em
-Sinh khóc hả… khóc đi Sinh rồi Sinh sẽ mạnh dạn hơn.
– Khi khóc,Sinh cũng giúp người khác thấy thoải mái hơn khi ở bên một người có thể sống thật với chính bản thân mình
Nghe đến đó thì em vùng dậy, em không thể nào khóc nữa vì em phải là điểm tựa cho cô,và em phải là người nắm tay cô để cùng nhau bước đi trong đời, cùng nhau chia sẽ ngọt bùi, cay đắng, cùng nhau tiến bước để tìm một tương lai tốt đẹp. Em khoác lên người cô chiếc áo len.
-Đêm rồi lạnh đấy…mình về nhà trọ nhe?
– Vâng!
chở cô Quỳnh Anh đi về hướng trung tâm thành phố em chạy chầm chậm. Cô hỏi
-Sao Anh chạy chậm thế?
-Anh muốn kéo dài thời gian
-Hâm à
-Hâm vì người thì Hâm suốt đời thì có sao đâu.
-Em không biết chúng mình về sau ra sao
-anh cũng nghĩ vậy nhưng chúng ta hãy vui cho trọn đêm nay đi dù không biết ngày mai sẽ ra sao,
cô bắt nghêu ngao bài hát Người ngoài phố của Nhạc Sĩ Anh Việt Thu
Người ngoài phố (Anh Việt Thu )
Người đi đi ngoài phố
chiều nắng tắt bên sông
Người đi đi ngoài phố
bóng dáng xưa mịt mù
Thành ghế đá chiều công viên
Ngày xưa, ngày xưa
ngày xưa đã hết rồi.
Người đi đi ngoài phố
chiều bỡ ngỡ bơ vơ
Người đi đi ngoài phố
mấy dấu chân lạc loài
Hình bóng cũ người yêu ơi
Còn đâu, còn đâu
tình duyên đã lỡ làng.
Thôi chia tay nhau từ đây
nghe nước mắt vây quanh
Biết lỡ yêu đương
sẽ đau thương suốt cả cuộc đời
Nhưng mấy khi tình đầu
kết thành duyên mong ước
Mấy khi tình đầu
kết trọn mộng đâu em.
Xin từ giã
đường phố trắng mưa ngâu
làm chim bay mỏi cánh
Nước mắt đêm tạ từ
Thành phố cũ người yêu xưa
Còn đâu, còn đâu
giờ đây xin giã từ.
Bài hát một thời đã đi vào người, với những cặp đôi nhân tình mới bước chân vào tình yêu, tình yêu quá bao la bát ngát và đâu ai hiểu được nó. nhưng mấy khi tình đầu,kết thành duyên mong ước ,Mấy khi tình đầu ,kết trọn mộng đâu em ôi thật đau đớn thay cho những ai bước chân vào tình yêu một lần quen biết rồi thương yêu nhau rồi lại xa đau đớn lắm các bác à… Mãi suy nghĩ mà xe đã dừng lại nhà trọ.
Vào phòng trọ Quỳnh Anh đi tắm còn em thì coi Tv, tắm xong em nói
-Hãy vui cho hết đêm nay vì ai biết ngày mai sẽ ra sao
-Em yêu anh Sinh à
-Quỳnh Anh… anh cũng yêu em
Em ôm chầm cô Quỳnh Anh rồi đặt lên bàn, vô tình hai chân cô đang kẹp lấy eo em, mông nhô cao lên. Em có thể nhìn thấy cô Quỳnh Anh không mặc quần lót, từ trên nhìn xuống em thấy chùm lông đen lấp ló trong chiếc váy, dưới ánh đèn của căn phòng. Nuốt nước miếng, Em kéo dây váy xuống, để lộ ra bầu ngực căng tròn trắng mịn. Em cúi xuống, lè lưỡi liếm lấy đầu ti, cô Quỳnh Anh như ngất ngây, Nàng cũng Khao khát Nàng giơ tay, kéo cả người em dổ ập lên người cô
cô Quỳnh Anh hôn em mãnh liệt. Dùng Tay xoa xoa đến khe Đào Nguyên của cô Quỳnh Anh đã ẩm ướt.cô giật thót người chổ đó lại rỉ ra một ít nước… Em lấy tay cầm
cậu nhỏ của mình, kê đúng khe bướm của Cô Quỳnh Anh , rồi đẩy mạnh vào. cô Quỳnh Anh hơi cúi về phía trước, ngực cô bị cú đẩy làm ép xuống bàn nên hơi tức. Nhưng cảm giác khó chịu nhanh chóng qua đi, thay vào đó là cảm giác sung sướng ập tới. Mông cô căng quá, những cú nhấp của em kêu bành bạch khi va chạm vào mông .Em cảm nhận được sự dâng trào từ trong người mình, nó căng dần… Rồi nó nhấp mạnh hơn, nhanh hơn. Hai tay nó bấu lấy mông của cô Quỳnh Anh, vừa dập cậu bé vào cảm giác lâng lâng. Sau một hồi em hét lên
– anh ra, anh ra anh bắn ra dây
– Bắn đi anh, bắn sâu vào. em cũng ra… anh oi
Và rồi, dòng tinh dịch của em cùng dòng nước ấm nóng từ âm đạo của Quỳnh anh bắn ra, hòa quyện vào nhau… Quỳnh Anh chổng mông lên, hẩy hẩy như hút hết tinh dịch từ người tình trẻ tuổi..
Xuất hết tinh, em cúi người đổ ập lên lưng Quỳnh Anh , thì thầm:
– em ơi sướng quá. "cô bé" của em hút hết tinh trùng của anh rồi
-anh muốn để " cậu nhỏ" của anh trong em mà không muốn rời– em vừa nói vừa hôn vào môi Quỳnh Anh.
– Chỉ có thế là giỏi chỉ biết sướng một mình thôi.-cô Quỳnh Anh dí trên trán em, rồi đáp lại nụ hôn nồng nhiệt
Dứt nụ hôn em Nhìn cô Quỳnh Anh âu yếm, Em cất lời:
– Từ giờ anh làm chồng em nhé
– Còn hỏi, ai vừa mới đè em ra mà làm tình, rồi còn xuất tinh nữa vào em nữa không chừng có thai đó. Bây giờ anh còn ngâm " cậu nhỏ của anh trong em nữa bây giờ còn hỏi nữa ghét anh quá
-Không anh muốn nghe em nói dù một lần anh cũng mãn nguyện.
– Ừ, thì giờ mình là vợ chồng, anh nhé…. em yêu anh nhiều lắm chồng của em.
Em bỗng thấy bài hát Về Đâ Em của nhạc Sĩ Trịnh Nam Sơn đầy đủ ý nghĩa và phong phú. Câu Kết "Ta bên nhau quên hết u sầu Vui bên nhau cho hết đêm thâu, Tình yêu sẽ mang ta đến gần bên nhau". Đúng vậy đâu ai biết ngày mai sẽ ra sao, thì bây mình hãy cùng vui cho hết đêm thâu. Ôm Quỳnh Anh vào và thì thầm vào tai như chỉ nói cho mỗi mình Cô Quỳnh Anh nghe mà thôi
-Anh hứa sẽ làm người chồng và người cha gương mẫu.
-Anh nhớ đó… cô đáp lại.
Em ôm Cô Quỳnh Anh không muốn sợ rằng sẽ bị tuốt mất, nhìn ra ngoài sân vũ trụ đã lên đèn, không gian tĩnh mịch cứ chầm chậm trôi, em ước ao thời gian ngừng trôi, em với Cô Quỳnh Anh ngồi đó tâm sự đủ điều, rồi cả hai chìm vào giấc mộng trong sự sung sướng hạnh phúc mặc dầu không biết ngày mai những khó khăn trắc trở đang chờ đón hai người.