Hạnh Phúc vì Có Em - Chương 6
khi tĩnh dậy trời vẫn còn tối, nhìn không thấy Quỳnh Anh đâu em nhìn ra ban công Quỷnh Anh ngồi đó trong bộ đồ ngũ khiêu gợi. Mặt trời bắt đầu từ từ ló dạng. Em và Quỳnh Anh không nói một lời chỉ lặng lẽ nhìn về phía hừng đông. Sự hùng vĩ oai nghiêm và vẽ đẹp của thiên nhiên mà không một văn hào nào có thể diễn tả được, nhìn sự hùng vĩ đó thì con người dù có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Em nhâm nhi ly trà nóng và nhìn Cô Quỳnh Anh em thấy cô đăm chiêu nhìn vào vũ trụ bao la như suy nghĩ về cuộ tình này cuối cùng sẽ đi về đâu. Bất chợt những giọt lệ lại trào ra rơi xuống, buồn lắm phải không các bác. Khi yêu và đã đặt trọn tình yêu vào người ây, và giờ đây không biết bàn tay nhỏ bé của mình có thể ôm ấp và gìn giữ nó được không? Em biết cô buồn lắm ôi tình yêu…
Em đến kế bên và ngồi cạnh cô nhìn cô lăng thinh như những lời lẽ tuôn từ trong tái tim đã chịu nhiều đè nén. Em đặt tay em lên tay nhìn cô như muốn chia sẽ một phần cảm thông nào cho cô dịu bớt đi một phần của sự lo lắng và buồn đau. Cô khẽ tựa vào bờ vai mà khóc. Em lại nhớ đến lời của chú Hải Đen " người người đàn ông họ không khóc mặc dầu trong lòng họ đầy giông tố vì phải gồng mình làm chỗ dựa cho một người yếu đuối". Ôm trong lòng an ủi cô nhưng trong lòng thì rối bời. Những giọt lệ chan hòa trên mi em lại mượn lời của Chú hải hãy khóc đi cho quên nổi sấu, và hãy khóc đi khóc rồi sẽ đứng lên vững bước trên đường,và hãy khóc và sau đó bạn sẽ thấy trước một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi mình.
Em khoác lên người chiếc áo lạnh rồi dìu cô vào trong em nói với cô hãy quên đi tất cả và hãy vui trọn đêm nay, và hãy nhận lấy và giữ lấy những gì mình đang có. Em nghe rõ tiếng thở mạnh của Cô Quỳnh Anh bên cạnh.
Chợt Em thò tay qua Cô, Cô giật mình cầm tay em lại và nhìn em, cái nhìn thấu suốt như một câu hỏi “ai cho phép làm như vậy?" em lại gãi đầu gãi tai bối rối.
-hihi Sao anh bối rối vậy?
-Em cho anh mà
Em cúi đầu xuống, đặt một cái hôn đầu tiên lên bờ môi thơm ngọt của người yêu và Quỳnh Anh nhắm mắt lại, hai vòng tay trói chặt lấy nhau, hai thân thể áp chặt không rời.
Em ngẩn đầu lên nói nhỏ với Cô Quỳnh Anh :
– Anh yêu em.
Cô mỉm cười sung sướng, nói khẽ :
– Em cũng vậy.
Hai bờ môi lại gắn chặt vào nhau. Bàn tay Em tự động ve vuốt khắp nơi trên người Cô. Từ cổ xuống đến ngực, rồi xuống bụng và từ từ tới cái mu của nàng. Cô Quỳnh Anh nóng ran cả người. Nàng vừa sợ vừa sung sướng. Rồi Chờ cho đến lúc khí từ trong "cô Bé" Quỳnh Anh tuôn trào ra dầm dề làm ướt nhẩy hai bờ háng, chảy dài xuống tới kẽ đít nàng, lúc đó em mới chồm người lên, cầm "cậu bé" mà xoay xung quanh "cô bé" của nàng mấy vòng rồi em hát bài nó " thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ, buổi sáng đà lạt nó sướng biết bao,đầu nó thì thấy tê tê, nhưng sao nó thấy rất phê" . Quỳnh Anh rên rỉ không ngớt. Chẳng biết vì đau đớn hay vì sung sướng.
– á đau quá…. á sướng….
Em giã như máy, Lát sau tôi cũng xuất ra khi rút ra khỏi em cúi nhìn lại "cậu bé" đang rỉ rỉ từng giọt khí trắng đục như sữa, và nơi đầu cu, một chút khí trắng hòa với máu của người trinh nữ vẫn còn hồng hồng nơi đầu khất. Quỳnh Anh nhìn em như muốn nói:
Em là người của anh rồi đó, đừng phụ lòng em nhe anh. Lúc đó em chỉ biết nắm tay Quỳnh anh và nói: Anh yêu em, và trọn đời này anh chỉ yêu em mà thôi. Em thì thầm vào tai Cô Quỳnh như muốn nói chỉ cô nghe mà thôi
Niệm Phút Cuối(Ngô Thụy Miên)
Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy, có lá buồn gầy
Tình ơi dù sao đi nữa tôi cũng yêu em
Tựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau cho nhau giã nát giã nát tim
Vừa đôi tay ước muốn tù đày, tóc rối bạc màu, vết dấu tình sầu
Nhìn em nhìn em giây phút muốn nói yêu em
Xin cho tôi tôi như cơn ngủ ru em đưa em một lần
Ru em vào mộng đưa em vào đời một thời yêu đương
Cho tôi xin em như gối mộng, cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần cho đêm mặn nồng yêu thương vợ chồng
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em em đan tâm xé xé nát tim tôi
Dù có ước có ước ngàn lời, có trách một đời cũng đã muộn rồi
Tình ơi dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
Xin cho tôi tôi như cơn ngủ ru em đưa em một lần
Ru em vào mộng đưa em vào đời một thời yêu đương
Cho tôi xin em như gối mộng, cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần cho đêm mặn nồng yêu thương vợ chồng
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em em đan tâm xé xé nát tim tôi
Dù có ước có ước ngàn lời, có trách một đời cũng đã muộn rồi
Tình ơi dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.
Cô Quỳnh Anh lại sà vào lòng em nũng nịu. Chúng em tâm sự chuyện trên trời dưới đất chuyện ông này bà nọ,rồi hai lại ngã vật ra ngủ tiếp.