Hạnh Phúc vì Có Em - Chương 4
Hôm nay cô nấu món canh chua cá bông lau món ăn mà em rát thích,nên nhớ cá bông lau chứ không phải cá Tra nhe, nghe đến cá Tra mà em thấy rùng mình. Người ướt đẫm mồ hôi em vội cho cô một cái bất hiếu( bất hiếu lá đánh cha, đánh cha là đá chanh).Uống xong thì thấy cô có phần dễ chịu hơn.Hôm nay ông bà nội đi ăn đám cưới con người bạn ở Bà Rịa hai hôm sau mới về nên chỉ hai cô cháu ăn cơm thôi. Cơm nước xong thì hai cô cháu tán dóc cho hết thời gian, nói toàn chuyện trên trời dưới đất chuyện ông nọ bà kia, sau đó thì em đi ôn bài cho kỳ thi, còn cô thì ra ngoài vơi mấy người.
khi học xong tôi lên phòng vào phòng cô Quỳnh Anh và đọc được quyển nhật ký viết như sau.Thế là một đêm nữa lại về với em, em cảm thấy có một nổi buồn man mát xâm chiếm tâm hồn. Ngồi đây nhìn qua khung cửa sồ ánh trăng vàng bạc đang soi chiếu trên vạn vật. Lòng em không ngớt nghĩ đến anh, anh đang rất gẩn nhưng lại rất xa em. Tai sao em lại gặp anh, anh đến bên em như cơn mưa đầu mùa để lại cho em nhiều thương nhớ, và chúng ta không thề đến với nhau. Em đã thương nhớ anh hằng đêm như nổi lòng của cô nữ sinh thầm yêu thầy giá trẻ, anh ta đã đến và đi để lại cho cô ta nhiều nhung nhớ,rồi trong nhung nhớ cô đã viết thành thơ.
-Anh đã đền như mưa
-Em chạy vào hiên vắng
-lấy hai tay che đầu
-Hạt mưa như bướng bỉnh
-cứ dồn hoài bước chân.
Đúng như vậy và còn hơn thế nữa anh đã đến bên em như cơn đầu mùa như một sự sắp xếp huyền diệu nào đó. Mấy ngày qua em muốn chạy trốn tình yêu nhưng cơn mưa tình yêu của anh cứ dồn bước chân em. Làm sao em chạy trốn được bởi vì em đã yêu anh. Trong vũ trụ bao la, và trong thế giới muôn màu sao em chỉ thấy riêng hình bóng anh. đọc đến đó thôi mà chua xót trong lòng và ray rứt con chim í quên con tim các bác à buồn làm sao í. Bỗng có người đập cửa, em vội chạy xuống.
-Em có phải người nhà của nguyễn vũ Quỳnh Anh không?
-Da cô Quỳnh Anh bị sao à
-À không em đi với chị đưa Quỳnh Anh về cô ta quá
-ối trời
-các bác biết đấy đưa một say về nhà khó chừng nào, đưa bà cô thân yêu của em về đến nhà mà em muốn đứt hơi. Sau phải dọn dẹp món chè thập mà bà cô thân phớng ra mà em quay cuồng. Mùi nước hoa trời cho dù em có luyện chiêu "dịch cân kinh" cũng muốn tắt thở mà lên đồi nằm phủ cỏ..tôi lấy khăn ấm lau mặt cho cô rồi pha cho ly nước chanh cho cô uống.
-Sao cô uống nhiều thế có chuyện buồn à
-Đúng cô đang yêu, nhưng không người ấy co yêu cô không?
-nói cho anh ấy biết đi, biết đâu anh ấy cũng yêu cô.
-nhưng mà không thể được
-sao dị
-nói ra thì thì có sao cháu giúp cô cho-
-Yêu ai vâ?
-Cô yêu sinh
-cô biết tình yêu chúng ta sẽ đi vào ngõ cụt,nhưng sao hình bóng Sinh cứ mãi trong trái tim cô.
-Sinh à Em yêu Sinh
-Cô à cháu muốn nói
-Sinh đừng xung hô cháu với Quỳnh Anh được không, nếu chỉ có hai đứa Sinh phải Sinh xưng anh em với Quỳnh Anh hay xưng tên cũng được.
-Nhưng chúng ta là họ hàng và cháu với
-Lại cháu với cô Sinh có yêu em không, Sinh đừng che giấu nữa? Sinh cũng yêu em mà phải không?
-Cô à để cháu suy nghĩ… cháu mệt rồi…
-Được rồi Sinh đi đi em không thấy mặt anh nữa
-Cô à
-Em nói để em yên
-Cô
-Bốp cái tát, và hai hàng nước mắt chảy ra…Biết ở lại cũng không làm được gì em đành dọt đi, mà lòng đầy ắp u buốn khôn nguôi, ra ngoài đi lang thang rồi tới nhà chú Hải Đen, ngồi dạo vài cung đàn cho vơi đi nỗi buồn. Em cùng chú dạo bột bản Thu Hát Cho Người của Nhạc Sĩ Vũ Đức Sao Biển
-Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt.
-Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa.
-Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ.
-Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.
-Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó,
-Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư.
-Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió.
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.
-Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương,
-Trong mênh mông chiều sương
-Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín
-Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi.
-Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người.
-Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi.
-Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơi.
-Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người.
-Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu…ơi!
Em gục xuống khóc như một đứa trẻ, chú Hải Đen đến vỗ vai em và: hãy khóc đi cho quên nổi sấu, và hãy khóc đi khóc con sẽ đứng lên vững bước trên đường,và hãy khóc và sau đó con sẽ thấy trước một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi mình.