Hạnh Phúc vì Có Em - Chương 12
Lúc đó mọi người bu quanh có người chạy tới lạy lui có người đến gần xem xét cũng
có lục túi quần em “ Dm tính ăn trộm à” à không thì ra chị ta lấy Thông tin rồi gọi
cho thân của em đó mà vậy mà nghĩ xấu cho người ta xin lỗi chị gì đẹp gái nhe i am
sorry miss,( đúng là tiếng anh nói như gió). Đang xôn xao thì có tiếng gắt của một
ông mau đưa cậu ta đến bịnh viện. Thế là mọi người cấp tốc đưa em vào bịnh viện
đa khoa gần nhất. Phen coi như là “anh nằm xuống sau một đã đến đây… bài hát
của cố nhạc sĩ Trịnh công sơn sáng tác để tưởng người bạn quá cố là cố chuẩn tướng
Lưu kim Cương… còn trường hợp em thì là… Anh nằm xuống sau một lần đi đái đêm
). Cô Quỳnh Anh ở nhà sau khi bị drop điện thoại thì lo lắng cô cứ lẩm bẩm… anh
à sao không gọi được anh đừng sao nhé anh bị gì thì em… bỗng điện thoại rung
ahhh là số của em gọi.
— anh nãy giờ mới gọi chi em anh biết em lo không?
— đáp lại là giọng nữ thánh thót
— chị có phải là người nhà của cậu ấy không?
—cậu nào cô nói gì tôi không hiểu
—-chị có phải là người nhà của cậu Nguyễn thư Sinh không ?
—đúng rồi anh ấy sao
—cậu ta bi tai nạn và chúng tôi đã đưa cậu vào bịnh viện đa khoa thành phố..
Báo tin cho chị để chị đến vì cậu ta không biết sống chết ra sao….. trời ơi sao như
thế này nghe xong muốn đứng chim í quên đứng tim . Cô bỗng oà khóc( khóc
làm chi chưa chết mà khóc làm mẹ gì cho mệt).
Thấy cô khóc ông bà nội cũng đoán ra phần nào nhưng cũng hỏi cô và cô cho biết
em đã vào bịnh viện sau một vụ tai nạn. Thế ông bà nội cùng bố mẹ em cấp tốc đến
bịnh viện có cả cô Quỳnh anh và ông Yên( bố của cô Quỳnh anh) cấp tốc đến bịnh
viện. Ôi cháu tôi con đừng có sao nhe bà nội cứ lẩm bẩm trên xe
— bà im gìum tôi được không ông nội gắt
—thế ông không lo cho cháu à
—lo chứ nhưng giờ làm được gì…bố mẹ bây giờ là lúc… đang nói thì điện thoại rung cắt ngang cuộc cải vã—- alo
—đầu giây bên kia anh có phải là người thân của bịnh nhân Nguyễn thư sinh không?
—vâng tôi là bố của cậu ta… con tôi sao rồi
—tôi nghĩ cậu ta khó qua khỏi….. mọi người ái ngại nhìn nhau… nhưng còn nước còn
tát, chúng ta vẫn còn tia hy vọng cuối cùng
— cách nào
—đó là nếu có một người mà cậu ta rất yêu quý đến nói chuyện tâm sự với cậu ta
hằng ngày sẽ giúp cậu ta khôi phục lại nghị lực nói chung đây là đòn tâm lý mà thôi
chỉ còn cách đó thôi. Mọi người lúc này quay sang nhìn cô Quỳnh anh như muốn lên
rằng chỉ mình cô có thể giúp được em mà thôi. Ông bà nội, ông yên( thân phụ cô
Quỳnh anh) và cả bố mẹ đã biết tình cảm của cô và em, và họ cũng biết vì sao em bị
tai nạn. Ông bà nói “ đó là duyên phận hai đứa nên cấm cũng chẳng được nếu cấm
đoán quá thì sẽ mất đi con cháu.”.
Ông Yên nói—- Quỳnh Anh nói cho bố biết con cảm thấy sao về chuyện này
— bố con cảm thấy rất hạnh phúc khi ở Bên Sinh
— con không hối hận
—không không con không vì con rất hạnh phúc nói rồi co gục đầu lòng ông yên nức
nở khóc.. ông Yên vuốt ve mái tóc đen huyền của cô như muốn đồng cảm cho con
gái rượu mà ông yêu rất mực yêu thương. Điều ông mong muốn là con gái ông được
hạnh phúc còn chuyện khác thì ông mặc kệ cho dù ông có phải giết người để con gái
ông hạnh phúc thì ông cũng dám làm huống chi chuyện này thì dễ chư trở bàn tay.
Rồi cô Quỳnh anh bắt kể lại những chuyện xảy ra khi hai người đi du lịch ở Đà lạt và
chuyện cô bị bắt cóc và bị tống tiền như ra sao và em đã cứu cô như thế nào, và đã
bảo vệ cô dù hy sinh sinh đến tính mạng… thôi đừng dài dòng nữa Quỳnh anh tmọi
sự trông chờ ơi con đấy. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra va cô Quỳnh anh Chầm
chậm bước không gian nặng và cô ngồi xuống bên em và lặng lẽ khóc( mê man bất
tĩnh mà biết người ta ngồi khóc mới ghê chứ ).