Hạnh Phúc vì Có Em - Chương 11
Tâm sự với chú xong em như Trút đi bao gánh nặng trong lòng. Em quyết tâm tiến
buộc để cùng cô Quỳnh anh đi đến cuối cuộc đời. Trở về sau khi Trút bầu tâm sự với
chú Hải em không dám đối mặt với cô sợ lắm các bác à bác nào đã trải qua chắc sẽ
hiểu. Em lặng lẽ vào phòng thi trên mặt bàn có lá thư dài lắm.
ngồi xuống chậm rãi và đọc từng chữ, từng chữ. Anh yêu! Mong anh hiểu cho em,
em có lỗi là em sai khi yêu anh, xã hội này luôn ngăn cấm chúng ta đến với nhau. Là
em sai anh ơi nếu em nghe lời anh mà kiềm chế tình yêu của mình thì bây giờ chỉ có
mình em yêu anh đơn phương mà không tạo nên nỗi đau cho anh và em, hãy Quên
em đi rồi anh se gặp được người con gái tốt hơn em đẹp hơn và trẻ hơn em và anh
sẽ được hạnh phúc bên người ấy còn em anh luôn là người đầu tiên mang đến cho
em sự lãng mạng và ngọt ngào của tình yêu va anh luôn ở trong vị trí quan trọng
nhất trong trái tim em chỉ mình anh thôi và em mong trong trái tim anh nhưng thôi
em không viết được nữa….em muốn khóc rồi thôi anh hãy Quên em đi ….Quỳnh
anh
Vậy đủ rồi cô vẫn còn yêu em và yêu nhiều lắm em phải can đảm và mạnh dạn để
cùng cô đi đến hết cuộc đời thế là em vùng dậy vội bước đến phòng cô Quỳnh anh
cửa không khoá em chần chậm bước vào hồi hộp lắm các bác à. Cô Quỳnh anh
đang đọc tiểu thuyết gì đó.
-Quỳnh anh
-sao
-em còn yêu anh đúng không ?
– không còn
– vậy lá thư này thì sao đây em còn yêu anh mà
– em đến vịn tay trên bờ vai cô
– để em yên lệ trên mắt cô đã nhạt nhoà
– không Quỳnh anh anh
– bốp bốp hai cái tát nảy lửa anh đi đi em không muốn gặp mặt anh. Lúc đó em thấy
như không gian bỗng nhiên ảm đạm và em cảm thấy như còn gì để níu kéo nên em
lao xuống lầu như một cái máy đau lắm các bác ơi, nó không đau bởi hai cái tát nảy
lửa nhưng nó đau là em sẵn sàng hy sinh cô ta vì cô ta chấp nhận tất cả mà sao co
ta lại đối xử với em như vậy sao cô ta không hiểu. Em không khóc nhưng trong lòng
đầy chua xót và đắng cay Lúc đó cô Quỳnh anh cũng đau không khác gì em cô thì
thầm anh à xin lỗi anh khi em tát anh thì anh đau một còn em đau mười anh có biết
không … hu hu…
Em lại lái xe không biết đi đâu chạy trên đường phố đông người mà lòng buồn không
nguôi như bài hát giọt lệ sầu của cố nhạc sĩ Anh bằng “ khi xa em đau buốt tâm hồn
nghe quanh đây đâu cũng là em và từng hồi ngoài hiên lá rụng buồn thêm”. Chạy về
phía ngoại ô về khuya đường phố càng vắng người nhìn con đường dài thăm thẳm
mà lòng Bùi ngùi thương đến bao nhiêu đôi tình nhân mà cuộc họ cũng thăm thẳm
như bao con phố không bờ không bến. Em miên man suy nghĩ bỗng nhiên điện
thoại rung là của cô Quỳnh anh
– gì đấy thôi đằng ngủ ngon mặc kệ thằng này
– anh à về nhà đi – về làm chi về để rồi thôi nói làm chi nữa – anh à về đi em chờ
– giờ này mà nói chơi dược sao
Đang nói chuyện thì trước mặt em một bóng đèn chiếu tới rồi á rầm rầm rầm em
tông vào chiếc xe chạy đối diện điện thoại rớt lộp cộp em mê man
– anh sao rồi
-anh đừng làm em sợ anh ơi.( tông xe rồi chứ sao mẹ hỏi một câu ngu vãi)
mọi người tức tồc đưa em đến bịnh viện và vội vàng liên lạc với gia đình em