Hạnh Phúc vì Có Em - Chương 10.1
chapter 10
Hai ngày sau em và cô Quỳnh Anh về lại sài Gòn cuộc sống cứ em đềm trôi nhanh. Em và cô Quỳnh Anh vẫn giữ bí mật của hai người. Khi có Ông bà nội hay là bố me ở đó thì em và cô Quỳnh Anh gọi nhau là cô với cháu.nhưng đến lúc chỉ mỗi mình em và cô Quỳnh Anh thì chúng em xưng hô là anh em. Đôi lúc em gọi cô Quỳnh Anh là bà xã và cô Quỳnh Anh thị gọi ngược lại mặc dầu biết là tương lai của em và cô không biết đi về đâu, nhưng em chấp nhận tất cả để được sống với nhau.
Em và Cô Quỳnh Anh quá thân thiết vẫn đùa giỡn với nhau và ông bà nội bắt đầu nghi ngờ về tình cảm em và cô dành cho nhau. Một ngày sau khi đi học võ về em thấy ông bà nội dặn dò cô Quỳnh Anh về vấn đề gì đó mà em chẳng hề biết. Em chỉ nghe thoáng qua" Quỳnh Anh à đừng để người ta nhìn vào và nghĩ xấu về con", rồi cô vâng vâng dạ dạ và về phòng. Sau ngày hôm đó cô Quỳnh Anh dần dần xa lánh em em cảm thấy buồn và hụt hẩng trong lòng và em chờ dến một ngày ông bà nội đi vắng rồi hỏi cô Quỳnh Anh cho ra lẽ.
-Quỳnh Anh à anh có chuyện muốn nói với em
-Nói nhanh đi tôi còn phải đi giặt quần áo,( chỉ là một cái cớ thôi)
-Sao em lạnh lùng với anh vậy anh đã làm gì sai sao?
-Không Sinh không có làm gì sai hết nhưng chúng ta nên chấm dứt từ đây vì chuyện tình chúng ta sẽ không có lối thoát
-Nhưng
-Không nhưng gì hết cô và Sinh nên chấm dứt từ đây ông bà nội Sinh đã nghi ngờ chúng ta rồi.
Thôi thế là xong cuộc tình của em và cô Quỳnh Anh đã lên bản án tử hình còn gì đau mà chờ mong. Lòng buồn biết mấy đúng như nhạc sĩ Anh Việt Thu đã viết " mấy khi tình đầu kết thành mộng đâu em". Lần lũi đi về phòng mình mà lòng buốn không nguôi, thôi thì làm bầu bạn với những cơn say với những tiếng hát cung đàn để quên đi những ưu tư sầu muộn.
Không Bao Giờ Quên Em
Nhạc sĩ: Hoàng Trang
Tôi viết lên đây với tất cả chân thành
của lòng tôi trao em.
Ngày nào đã nhau, vì chung hướng đời,
mình trót trao nhau nụ cười.
Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim,
Dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình.
Tôi cũng không bao giờ, không bao giờ quên Em.
Cho đến hôm nay, với nức nở nghẹn ngào,
mình mềm lòng xa nhau.
Còn đâu những đêm anh dìu em lối về,
buồn kể nhau nghe chuyện đời.
Tình mình nay chết như lá uá thu rơi,
Đường trần mồ côi,
tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
Ngơ ngác trong đêm trường,
tôi chưa vơi niềm yêu thương.
Dk: Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn.
Xa nhau, mấy người không buồn không nhớ,
xót xa cho tình yêu.
Nối tiếc xa xôi, ngày xưa em nói vẫn yêu anh nghìn năm, vẫn đợi anh trọn đời.
Nhưng nay hết rồi,
hai người hai lối lúc đêm buồn không em?
**
Tôi gói yêu thương,
xin trao trả ân tình về người tôi yêu mếm.
Đừng thương tiếc chi em,
chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời.
Tình mình nay chết, như lá úa thu rơi,
Đường trần mồ côi,
tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
Tuy đã xa nhau rồi, nhưng không bao giờ quên em.
cô Quỳnh Anh đến bên em đặt tay lên vai em và nói: Sinh đừng như vậy mà, Thấy Sinh như vậy Quỳnh Anh đau lắm Sinh biết không? Em không nói gì hết rồi lại dùng cung đàn như để cho Cô Nghe thấy nổi lòng của em. (Ôi cố hương xa nửa địa cầu … Nghìn trùng kỷ niệm vẫn theo nhau … Đêm nay ta đốt sầu lưu lạc … Trong khói men nồng hạnh phúc xưa …)
Xin Thời Gian Qua Mau
Nhạc Sĩ : lam Phương
Buồn nào hơn đêm nay
Buồn nào hơn đêm nay
Khi ngoài kia bão tố đầy trời
Từng cánh lá cuốn gió
Rơi vào lòng đêm thâu
Thương thầm mối tình ngâu
Ngày về ôi xa quá
Cánh nhạn còn miệt mài
Trong nắng hồng mê say
Lạc bầy chim chíu chít
Hai phương trời cách biệt
Đêm chờ và đêm mong
ĐK
Ta đã Quen, Quen từng hơi thở
Quen tiếng cười và sóng mát đưa tin
Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá
Chưa bao giờ một phút sống xa nhau
Thương những đêm trăng tà soi xóm vắng
Đưa em về anh viết thành bài ca
Thương những khi trưa hè nghiêng nắng đổ
Hắt hiu buồn tiếng vọng nhè nhẹ đưa
Buồn nào hơn đêm nay
Buồn nào hơn đêm nay
Khi tình xuân đã úa bụi đời
Nhiều lúc muốn trách móc
Hay giận hờn vu vơ
Chỉ làm phí ngày thơ
Dù rằng sau mưa bão
Gió hiền hòa lại về
Vẫn thấy lòng hoang vu
Cuộc đời là hư vô
Bôn ba chi xứ người
Khi mình còn đôi tay.
Em không nói gì chỉ biết đứng lên rồi lầm lũi[ms1] lang thang về quán cóc ngồi trong quán cóc nhìn đoàn người qua lại, nhâm nhi ly cà phê nhìn những con phố sâu thẳm mà lòng bùi nghĩ về cái" Xóm đêm" của cố nhạc Sĩ Phạm Đình Chương ôi buồn làm sao . sau đó em đi về nhà Chú Hải Tặc ý quên nhà Chú Hải đen (nói ổng là Hải Tặc chắc ổng biến em thành Đông phương bất bại luôn quá) trút bầu tâm sự. Em Xổ ra một tràng như đại liên M60 chú thì cứ gật gù nghe, sau khi nghe một hồi thì chú Hải mỉm cười và nói.
-Mẹ nó, nó làm như cái tai mình không biết mệt
-Chú à con phải làm sao
– Tùy con nên nhớ chú luôn bên cạnh con, Đức Mạnh Tử có nói một câu " nhìn lên trời không thẹn với trời, nhìn xung quanh không hổ với thiên hạ đó là niềm Sung sướng" con hãy trân trọng những gì con đang có, đừng để cô ấy bị đau, vì khi con làm cho người con yêu bi đau là chính lúc đó con đã làm cho bản thân con bị tổn thương. Hãy mạnh dạn và can đảm lên con trai.
– Con cám chú rất nhiều, bằng mọi giá dù hy Sinh đến tính mạng con sẽ chứng minh tình yêu của con dành cho cô ta (Oai chưa chủ tịch hội sợ vợ mà)…. Chú nhìn em rồi đầu rồi mỉm cười