Hạnh phúc của mẹ và... - Chương 4
Chap 4: Mở cửa đón gió
Mẹ tôi vẫn ngày ngày chạy bộ sau giờ bán ở chợ. Sáng thì bà dậy sớm pha café rồi ra hàng, hai đứa tôi được chuẩn bị bữa sáng tinh tươm. Vài ngày nữa nếu không có tôi, chắc sẽ là cảnh tượng vợ đon đả dậy sớm lo việc ăn uống cho chồng trẻ. Mẹ không mệt, bà đổi món mỗi ngày, lo cho bữa cơm thật ấm áp. Tôi thấy mình như đã làm được một điều gì đó… Một hôm tôi từ cơ quan về thì thấy mẹ ở nhà. Giờ này đáng lẽ hai cô cháu đi công viên. Thì ra con thằng Lợi bệnh, nó lật đật về coi bé ra sao. Mẹ cũng lo lắng theo, tiu nghỉa ra vào suốt mấy bữa Lợi đi vắng. Mẹ cứ thúc tôi gọi điện thoại thử xem thế nào. Khi thấy được thằng bé qua video, bà cứ tấm tắc khen nó dễ thương. Tôi cười trong bụng, giống thằng cha nó thì không dễ thương mới lạ. Đến trước hôm nó quay lại Sài Gòn thì bà trông ngóng cả đêm. Tôi lại thấy như cảnh vợ đợi chồng về. Tới sáng khi bà ra mở tiệm rồi, tôi tìm đọc lại nhật ký thì thấy thương quá đỗi.
“ Lợi đi mấy hôm rồi, không biết thằng nhỏ đỡ chưa. Mình ích kỷ khi muốn Lợi mau quay lại. Mình thèm cái hơi thở phà vào gáy mình từ đằng sau. Từng giọt mồ hôi từ tóc người ta rớt xuống người mình như muốn quyện vào nhau. Nhớ cái tay to sần sùi sương gió đặt lên hông mình. Cái mùi mồ hôi thật nồng mà mình thấy thơm gì đâu. Mỗi lần nhìn Lợi chống đẩy, cả người hùng hục lên xuống, cặp mông in hằn vết quần lót thật gợi tình. Rồi chiều khi Lợi đi đá banh về, mình len lén nhìn cái áo dính chặt vào người. Cặp đùi săn chắc đầy lông và cặp mông căng mọng nữa. Con mình mà biết mẹ nó vẫn thường tranh thủ lúc giặt quần áo để hít thật sâu cái chóp quần lót của bạn nó chắc cũng khó tha thứ. Nhưng mình lậm rồi. Có hôm mình lén đem cái của quý đó về phòng rồi giấu dưới gối. Đêm về hít hà cho tràn lồng ngực cái mùi đàn ông đó. Chẳng biết tự khi nào tay mình len vào giữa hai gối rồi xoa. Mình thèm cảm giác được nâng niu quá chừng…”
Xếp cuốn sổ lại, tôi không giận chút nào. Phải chi mọi thứ dễ dàng, tôi sẽ nói với mẹ rằng mẹ có gì đáng trách. Bản năng con người là mưu cầu yêu thương mà. 50 tuổi thì cái rạo rực vẫn là nhu cầu thiết yếu. Con người sống mà lạnh như băng thì thà chết còn hơn.
Tôi quyết định nói chuyện với Lợi vào hôm sau. Thằng nhóc con nó đã khỏe. Lợi tâm sự muốn kiếm them nhiều tiền, có mái nhà để rước con lên lại Sài Gòn, nhưng ngại không ai chăm sóc thì thằng bé thiếu tình thương. Tôi hỏi đùa, vậy mẹ tao được không? Nó trợn mắt nhìn tôi rồi cười cười. Tôi biết nó lại định đẩy chuyện cho qua nên chặn đầu luôn.
Tôi: Mẹ tao có vẻ thích mày
Lợi: Thì như con cháu trong nhà mà, tao cũng quý cô lắm
Tôi: Quý như kiểu mẹ, hay đàn ông đàn bà quý nhau
Lợi: Mày nói bậy gì vậy Quân, cô đáng tuổi mẹ tao
Tôi: Nhưng mẹ tao thích mày.
Tôi nói cho nó nghe về quyển nhật ký, về những ngày ra vào ngóng đợi. Thằng Lợi rít điếu thuốc rồi thở dài quay chỗ khác. Tôi biết nó tưởng tôi trách nó cố tình rù quến mẹ.
Tôi: Tao không giận hay trách gì mày. Tao ủng hộ chuyện hai người, nếu mày cũng có tình cảm đàng hoàng. Mẹ tao khổ nhiều rồi, bà cần được hạnh phúc.
Nó quay qua nhìn tôi kiểu không thể tin được. Bỏ điếu thuốc xuống đất, nó giẫm lên rồi gằn giọng:”không được đâu”. Tôi không muốn nói them, nốc cạn ly rồi đứng dậy ra về.
Tôi: Tao đã nói thật lòng mình, mày cứ suy nghĩ đi.
Sáng hôm sau thì tôi đi ra sân bay đi công trình luôn. Tôi hỏi dò về thái độ thì mẹ nói nhà vẫn bình thường, thằng Lợi vẫn ở đó. Bẵng sang tuần thì tôi nhận được cuộc gọi của nó. Lợi mở lời như một thằng đàn ông. Nó thừa nhận cũng mang lòng cảm mến mẹ tôi. Nó quý bà từ những bữa cơm tươm tất, cách bà chăm lo gia đình con cái trong suốt mấy chục năm chồng mất. Cái hôm bà bệnh mà vẫn ra đắp chăn cho nó, thật sự nó chưa ngủ sâu, nhưng sợ thức giấc trong cảnh tay đang mò thằng cu trong quần khiến bà ngại. Nó thấy bà đứng đó hồi lâu, nép trong cửa để nhìn. Bà đâu biết rằng men bia khiến nó hung phấn, đàn ông tuổi nó mà thấy đàn bà nằm quay vào trong, cặp mông to tròn nhìn chỉ muốn phét thì chịu sao nỗi. Nó biết bà cần một người đàn ông, nhưng như nó thì sao có thể được. Vốn dĩ là bạn của con trai, lại ăn nhờ ở đậu, nó đánh liều chạm khẽ mỗi khi có dịp gần kề chứ không dám mơ gì hết. Mỗi lần như vậy, nó cũng thèm được đụng chạm vào bà lâu hơn. Thèm được chăm sóc và nâng niu bà lâu hơn. Tôi biết nó nói thật, không phải phường đĩ điếm trai gọi. Tôi khẽ cảm ơn vì nó đã nói thật lòng mình.
Lợi: Tao có thể săn đón và tán tỉnh mẹ mày như một cô gái được không?
Tôi: Miễn mày đừng làm bà khổ là được.
Lợi: Và làm tình nữa?
Tôi: ờ, nếu cả hai đều muốn vậy.
Nó cười. Cái giọng cười hào sảng của dân tài xế. Chắc nó cũng chưa tin được vào tai mình. Người ta hay nói cánh tài xế thì gái gú này nọ, tôi cũng có lo. Nhưng nó đã là sự lựa chọn của mẹ, tôi chỉ biết đồng ý và hy vọng những ngày vui của mẹ trọn vẹn. Và tôi biết, những ngày sắp tới của mẹ sẽ có nhiều điều mới lạ.
Sau này, qua lời kể của nó và nhật ký của mẹ, tôi biết được thằng Lợi đúng là một tay chơi sát gái điệu nghệ.