Hạnh phúc của mẹ và... - Chương 3
Chap 3: Hơi người gió bay
Tôi đi công tác vẫn hay có thói quen gọi về cho mẹ, hỏi thăm chuyện nhà cửa, bán buôn ở chợ. Thằng Lợi vẫn giữ lời hứa vài hôm lại sang thăm nhà coi có cần gì để giúp hay không. Không có tôi, mẹ và nó cũng ngại nên ít nói chuyện, cũng không dám ăn cơm cùng nhau. Mọi việc cứ thế bình yên đến một hôm, tôi nhận được cuộc gọi từ cô bán hàng gần mẹ. Mẹ ngất do bị tụt đường huyết, phải đưa vào viện truyền nước. Nhà tôi thì ít người, họ hàng anh em mẹ cũng ở quê, nhờ người lên thì phiền, cô bác bán hàng thì cũng phải lo việc nhà họ. Phân vân một lúc, tôi nhấc máy gọi cho thằng Lợi. Nó nhanh nhẩu nhận lời, còn trách tôi sao không gọi cho nó sớm. Tối đó cũng nhờ nó ra vào mua cháo, rồi theo dõi mẹ cả đêm. Mẹ mệt nên cũng không nói gì, cứ nằm im thin thít, cậy nhờ nó tất. Thằng Lợi bự người, lại nắng gió, mọi người tưởng em trai vào chăm sóc chị, tấm tắc khen suốt. Nó bảo sẽ được về sớm nên tôi khỏi cần về, cứ làm việc cho tốt. Tôi thầm cảm ơn nó, cũng may có thằng anh em xuất hiện kịp thời giải nguy điệp vụ mẹ già. Đến khi về nhà thì nó cũng ở lại cả ngày. Trước giờ lo việc ngoài, cơm cháo nó đâu biết nấu, vậy mà cũng vụng về nấu cháo thịt cho mẹ. Tôi gọi về hỏi thì mẹ cứ nói kêu nó về đi, mẹ tự lo được. Nhưng qua cái giọng ốm thều thào, tôi lại càng lo nếu để mẹ ở một mình. Tôi định bụng nhờ nó ở lại thì mẹ gạt, nhưng vậy thì tôi sẽ bay về, mẹ lại càng lo. Bà ậm ờ khi tôi đề nghị thằng Lợi ở lại thăm nom. Phần nó thì khỏi phải bàn, gật đầu ngay, nó bảo cũng mùa bóng đá, nó chẳng phiền gì khi thức khuya một tí. Giờ mà bảo nó về thì cũng không yên tâm. Vậy là mọi việc cũng ổn.
Sau đợt ba tháng tôi về thì mọi thứ có vẻ ổn hơn. Mẹ cũng không ngại nhiều khi có nó qua lại. Nhà cửa có tay đàn ông nên mọi thứ tinh tươm. Nhà tôi ở khu công chức nên mọi người cũng ít dòm ngó chuyện nhau. Bà con hàng xóm cứ tưởng thằng Lợi là em mẹ tới lui thăm nom chị. Có người còn khen nó giỏi khi hôm thì cắt lá tỉa cành ngoài sân, lúc lại lúi húi sửa lại đường dây điện. Mẹ thì cười cười khi có ai đó nhờ làm mai thằng em giỏi giang. Hôm rồi còn nhờ tôi gửi cho con nó vài bộ quần áo và bánh trái đồ chơi. Bà nói bà đưa thì sợ nó ngại không nhận. Chiều chiều là nó hay tới, có hôm gần giờ cơm mà không thấy đâu. Nhìn điệu bộ ra vào, tôi gạ hỏi hôm nay Lợi không tới hả mẹ. Bà giả lả không biết nữa, kêu tôi gọi thử xem. Đến khi nó tới thì bà lại vui hơn một tẹo. Tôi cũng sắm cho bà cái máy tính bảng để gọi video về cho tiện. Cái gì chưa rõ, tôi kêu bà hỏi thằng Lợi chỉ cho dùng. Tôi tạo nhiều cơ hội để bà khỏi ngại ngần khi tiếp xúc, có them người thì nhà đỡ quạnh quẽ, tôi cũng đỡ lo. Thằng Lợi cũng lành tính, không tham lam hay sân si gì, mỗi tội tối là hay có vài chai đỡ nhớ con.
Một hôm, tôi mở tủ mẹ để tìm vài giấy tờ. Khi đang tìm thì tôi thấy quyển sổ nhỏ nhỏ là lạ lọt thỏm giữa các sổ sách khác của mẹ. Tò mò, tôi mở ra xem thử, thì ra là vài dòng tâm tư của mẹ.
“Nhớ cái hôm Lợi choàng tay qua đắp cái chăn trên xe cho mình, cái mùi đàn ông thật lạ. Cả người mình nóng ran, có ngủ được nữa đâu. Từ lâu rồi, có ai quan tâm mình đâu…
… Mình đã ăn cái chén cháo hơi khét nhưng ngon quá chừng. Nhìn cu cậu lúi húi nấu cháo, mình đứng đằng sau mà thấy thương. Bếp nóng, mồ hôi thấm ướt cả lưng. Mình thèm cảm giác được ôm cái lưng lấm tấm mồ hôi đó, được hít hà cái mùi của Lợi.
… Đêm Lợi ngủ lại, mình sợ lạ nhà thì cu cậu không ngủ được. Mình len lén để vài lon bia ngay võng phòng ngoài, kèm theo bịt khô gà. Sợ Lợi ngại, mình thiêm thiếp ngủ để cu cậu thoải mái. Mình biết cu cậu cũng hay ra vào phòng mình xem mình ngủ có được không? Khi được cái bàn tay đó kéo tấm chăn lên che người, mình ngửi được mùi bia quện với mùi người, sao mà đầy kích thích. Đến lúc im tiếng rồi, mình khẽ bước ra đi vệ sinh thì bắt gặp cái Lợi đang ngủ say. Một tay gối lên đầu, hơi thở mạnh, tay còn lại thì đang thọc vào cái đùm trong quần. Trời cũng oi, chắc ngại nên không dám thay quần ngắn. Mình thấy cái mép quần lót trồi ra ngoài, chắc ngứa ngáy gì đây mà lúc ngủ lại thế này. Lông nách vài cọng lúng phúng ra ngoài tay áo. Mình định đắp cái chăn lên người, sợ gió lạnh, nhưng ngại làm cu cậu thức lại kỳ. Để nhẹ dưới chân rồi mình quay vào, vậy mà cả đêm nằm cũng không ngủ được, cục u cộm gì to thế, phải chi…”
Vừa đọc vừa thấy thương, vừa tội, hình như với bà, thằng Lợi bây giờ là một bóng hình từ tuổi trẻ còn đè nén. Bà nhớ từng cử chỉ hành động, ghi nhớ từng lời của nó. Tôi cảm giác như đọc nhật ký của cô thiếu nữ nào mới biết yêu lần đầu. Lại có những dằn vặt, thấy mình thật tệ khi nghĩ đến những khoái cảm nhục dục. Thì ra, bà đã rung động từ lâu rồi.
Tối đó, tôi rủ thằng Lợi làm vài chai. Hai thằng nhâm nhi mồi rồi nói chuyện trên trời dưới đất. Tôi nói vài lời cảm ơn vì thời gian qua nó đã phụ giúp việc nhà và mẹ tôi nhiều. Lợi cười, nó nói tôi đừng cười, nó làm mấy việc đó như làm cho nhà nó nên không thấy phiền gì. Cảm giác như đang sửa lại nhà mình, chăm lo từng góc nhỏ như đang vun vén nhà mình khiến nó cũng vui. Tôi cười cười hỏi vậy có thấy thiếu hơi con vợ không? Nó cụng ly cái rốp rồi bảo có chứ. Nhưng nhìn cô cơm nước, thỉnh thoảng mua quà gửi cho con nó, nó cũng thấy ấm áp rồi. Đàn bà như vậy là chuẩn, cần gì nhiều nữa. Tôi tiếp lời, không ngại qua lại rồi mất thời gian tìm hiểu với các cô trẻ đẹp à. Nó nói lúc này nó có niềm vui rồi. Tôi gặng hỏi thì nó không nói, lại lãng sang chuyện ở khu lúc này có trộm, nhắc cô Phương đóng cửa cẩn thận. Tôi vờ đề nghị hay là mày về ở phòng tao, đăng nào cũng là con cháu trong nhà, đêm hôm cũng đỡ lo. Nó ậm ừ rồi nói chắc không tiện đâu. Tôi vẽ ra bài toán tiết giảm chi phí, giúp đỡ anh em một hồi thì nó cũng chưa đồng ý. Mẹ cũng như thằng Lợi, sợ phiền nó và cách nhìn của mọi người xung quanh. Lợi hứa sẽ qua thăm mẹ tôi thường xuyên và giúp các việc vặt trong nhà, lâu lâu dùng nhờ máy giặt cho đỡ cực. Cả ngày nó đi chạy xe, lúc ế khách thì về nhà tôi nằm nghỉ ngơi. Chiều thì nó đi chạy bộ ở công viên, có hôm lại đi đá banh. Tôi cũng khuyến khích mẹ ra công viên tập cho khỏe người. Thế là ba người chiều chiều lại kéo nhau ra vận động. Mẹ mặc quần thun ôm, áo thun cộc tay cho thoải mái. Tuy bà đã gần 50 nhưng dáng người gọn gàng, không chảy xệ. Từ ngày có them thằng bạn của con, bà hang say tập luyện hơn. Nhiều khi tôi lùi về sau nhìn bà và Lợi cùng đi bộ vừa nói chuyện ríu rít. Thằng này giờ kiêm luôn PT của mẹ tôi. Nó tìm hiểu mấy bài tập bụng, tập ngực rồi hướng dẫn bà. Lúc đầu còn ngại, chỉ dám nói rồi để mẹ tự làm. Tôi khích vào, nói nó sửa thế cho đúng, sợ bà tập sai thì khổ. Vậy là có dịp nó cầm tay, chỉnh eo, giúp mẹ tôi uốn dẻo. Mồ hôi bà lấm tấm ướt cả khe áo, bộ ngực gái một con vẫn căng tràn. Thêm cái mùi đàn bà quyến rũ, thơm phức như múi mít, tôi biết cái phần đàn ông của nó cũng trỗi dậy. Nhất là từ khi mấy bà trong chợ rủ nhau mua đồ tập them aerobic, mẹ cũng sắm vài bộ. Sau khi học với các cô xong thì bà lại ra công viên đi bộ với nó. Áo thun hai dây bản to, phần lưng quần hơi trễ xuống dưới. Tôi thấy mẹ lạ hơn mỗi ngày. Bà như ngày càng trẻ ra nhiều nhiều. Các cô bạn hàng ai cũng khen, hỏi thăm bí quyết. Mẹ chỉ cười cười nói do tập thể dục thể thao mỗi ngày. Dù biết là quái đãn, kỳ cục, nhưng tôi nghĩ mẹ hạnh phúc khi ở gần cái giống đực đang sung sức kia. Nó cũng biết cách thu hút lắm. Quần áo thể thao mặc vừa căng, có hôm trời nóng, chơi luôn cái áo ba lỗ ra sân tập. Trong lúc đợi mẹ tập aerobic thì nó chạy vài vòng khởi động. Khi bà xong lớp tập thì hai cô cháu lại đi bộ, hướng dẫn nhau các động tác. Có hôm tôi giả vờ đi mua nước để hai cô cháu tự nhiên. Mẹ tôi đứng tập động tác lườn, Lợi đứng sau giữ ngang hông và hướng dẫn mẹ tôi đánh tay cho đúng. Trong cái khoảnh khắc đó, cái cục nợ to lớn đó dễ gì không đụng chạm vào cái mông đây đẩy kia. Nếu như mọi người xung quanh biến mất, rào cản ngại ngùng tuổi tác không còn, chắc đã có cảnh doggy public giữa công viên rồi. Cô cháu lại định đi học bơi, tôi cũng thấy lạ. Mẹ tôi vốn sợ nước, kiểu này chắc do công của thằng Lợi rồi. Chẳng rõ ý gì mà lại bày ra trò này, không lẽ cô cháu đã có gì rồi. Nghĩ vậy thôi chứ mọi chuyện chắc chưa tới mức đó. Chỉ nghĩ tới việc mẹ tôi mặc đồ bơi được ông thầy Lợi nhiệt tình dạy dỗ dưới nước, tôi đã cứng hết người. Tôi không phải tuýp nghĩ chuyện loạn luân. Tôi rung cảm bởi sự gần gũi của đàn ông đàn bà quá mãnh liệt. Lúc tôi từ chối việc học cùng do gần ngày đi làm, mẹ cũng ngần ngừ không muốn đi nhưng tôi lại bảo học là tốt cho sức khỏe. Bà cười cười rồi cũng đồng ý. Trong đầu tôi nghĩ chắc chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chỉ cần một cú hích đủ mạnh.