Hạnh phúc của mẹ và... - Chương 1
Chap 1: Gặp gỡ
Về lại Sài Gòn sau một khoảng thời gian công tác xa, thật sự tôi rất mỏi mệt, chỉ muốn về nhà nằm ngay. Do tính chất công việc phải đi nhiều, có khi phải ở tỉnh vài tháng, nên mỗi khi được về SG là tôi rất vui. Phần vì nhớ nhà, nhớ cơm mẹ nấu, mà ba mất từ lâu, tôi biết mẹ cũng quạnh quẽ lắm. Lần nào gọi về mẹ cũng nói ổn, tôi biết, chỉ để tôi không lo nhiều. Xuống máy bay là 12g, đợi mãi mới bắt được chiếc taxi, tôi phóng vèo lên ghế sau rồi chỉ đường về nhà cho lẹ. Anh tài xế cũng tốt tính, giúp cất gọn hành lý vào khoang và nói chuyện hỏi thăm rôm rả. Về tới nhà là cũng gần 2g, mẹ mở cửa mà hớn hở, tôi biết bà cũng chờ cả đêm. Hai mẹ con tíu tít hỏi thăm nhau chuyện làm, chuyện nhà. Bà năm nay cũng 50 tuổi, quen quẩn quanh với cái cửa tiệm nhỏ trong chợ và ít chịu đi đâu xa. Tôi cũng 30 nhưng lại thân với mẹ, hay nói nhiều chuyện bên ngoài cho bà đỡ buồn. Bà thì nói khỏi phải lo, bà quen với chuyện một mình, lại có các cô bán hang xung quanh bầu bạn nên chẳng buồn gì. Tôi biết bà nói vậy thôi, bản thân con người ai lại thích một mình bao giờ. Ba tôi mất đã lâu, nhiều lần tôi đánh tiếng khuyên bà nên tìm ai đó bầu bạn, bà cứ gạt rồi nói vậy là được rồi. Tôi cười hề hè, sau này con có gia đình lại phải lo cho gia đình mình, không quan tâm mẹ nhiều được đâu. Con chăm cha mẹ sau bằng có ông chăm bà. Bà nghe rồi cười cho qua chuyện vậy thôi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy làm nốt mấy cái báo cáo rồi định đi café thì mới hay để đâu mất laptop. Đầu óc mụ mị chẳng nhớ gì, hôm qua rõ ràng xuống xe thì anh tài xế mang tất cả vali vào nhà giúp. Tôi còn móc ví trả dư một ít, mẹ thì cảm ơn rối rít, chẳng hiểu túi laptop quên ở đâu. Đang lúc phân vân không biết lạc đâu thì mẹ gọi xuống nhà nhận đồ. Tôi lững thững xuống mà cũng không biết nhận gì. Thì ra là anh tài xế, hôm qua quay xe đi về nhà, lúc kiểm tra xe thì mới thấy túi laptop của tôi rớt dưới ghế sau. Sáng nay ảnh lật đật quay lại trả vì sợ tôi lo. Trong lúc mừng rõ vì không bị mất các tài liệu quan trọng, tôi cảm ơn nồng nhiệt và móc ví định hậu tạ thì bị ảnh gạt ngang.
· Không nhận ra bạn học cũ à. Lợi đây, học cùng lớp cấp 2 đây mà.
Tôi ớ người, mới có dịp nhìn kỹ ân nhân của mình. Đúng là thằng Lợi hồi xưa học cùng lớp, nhưng ngày xưa nó hơi tròn, da trắng lại là công tử nhà giàu, học hành cũng không khá. Tôi thuộc tuýp học được, tính lại trầm nên cũng ít giao lưu với nó. Nay thì nó khác xưa nhiều, dáng người vẫn đậm nhưng rắn chắc, râu lung phúng, da sậm màu, nhìn phong trần hơn hẳn. Mẹ mở lời mời thằng Lợi ở lại dung cơm, coi như bạn cũ gặp lại, sẵn cảm ơn luôn. Lúc đầu nó không chịu, định ra về, tôi khoác hẳn vai kéo vào nhà trong rồi mời nước. Thì ra nó đã nhận ra tôi từ tối qua nhưng do tôi mệt nên thiếp đi, nó cũng không nói được gì nhiều. Hai thằng cũng hỏi thăm nhau sống ra sau từ ngày đó. Tính nó xởi lởi, do là dân tài xế nên ăn nói cũng nhanh miệng. Bữa cơm vốn dĩ 2 người nay lại sống động và vui hơn nhiều. Mẹ cũng vui hơn khi có thằng con về, lại có thằng bạn con mở miệng là khen cơm ngon số một. Hóa ra nhà thằng Lợi cũng không xa nhà tôi lắm, tầm khoảng vài km thôi. Lúc chia tay, hai thằng hẹn nhau uống vài chai trước khi tôi đi làm xa tiếp tục.
Vài hôm sau, tôi hẹn nó chở hai mẹ con tôi đi chùa cho tiện. Mẹ tôi ít chịu đi đâu, lại hay say xe nên cũng ngại đi chung xe ngoài. Tôi thì chưa có dịp cảm ơn bạn, nên cũng định nhân dịp này bồi dưỡng cho nó một ít. Lúc lên xe thì tôi nhường ghế trước cho mẹ, ít bị lắc hơn, mình thì ngồi sau cũng được. Xe đi từ sớm cho mát, hai thằng cứ nói về chuyện cũ rồi hỏi thăm nhau về gia đình. Mẹ thì ngồi thiếp đi một chút, tôi tranh thủ xem mail qua điện thoại trong lúc Lợi xuống đổ xăng. Sáng sớm hơi nhanh, nắng chiếu qua kính ghế trước càng nhiều. Lợi quay lại xe, thấy mẹ tôi nằm co lại, nó nhẹ nhàng điều chỉnh nhiệt độ và lấy tấm chắn kính để che bớt nắng chiếu vào bà. Lúc ấy, tự nhiên tôi có cảm giác mẹ mình như được che chở. Đời bà khổ nhiều, lúc ở với ba tôi thì ông gia trưởng, bà thương con nên nhịn nhục. Sau này ông mất sớm, bà phải chịu lời dèm pha từ những người xung quanh do lo mẹ tôi sẽ đi bước nữa. Ngày xưa mẹ đẹp lắm, trong mắt tôi, bà biết giữ cho mình chỉn chu chứ không phải tuýp chưng diện. Đàn ông xung quanh bà không thiếu, một dạo mẹ cũng phải lòng một chú, hai người cũng có những bữa cơm vui vẻ tại nhà. Ngày nhỏ, tôi vô tình thấy cảnh bà và chú đụng chạm nhau, cái rụt người sau cửa và thấy mẹ mình thật lạ. Tôi thấy cái nhục cảm của đàn bà đàn ông thật quái đãng. Mẹ không còn là mẹ như xưa, bà hoang dại và kỳ cục. Tôi trầm tính hẳn, lại them những lời của người lớn xung quanh, tôi dần cáu gắt. Mẹ nhận ra sự thay đổi từ tôi, bà và chú không còn qua lại ở nhà nữa. Một thời gian sau thì mẹ cũng co cụm lại, dành thời gian cho tôi nhiều hơn. Về sau, càng lớn, càng đi nhiều học nhiều, tôi mới thấy mình ích kỷ với mẹ. Khi tôi mở lòng mình thì mẹ đã co rút lại rồi, tôi tự trách mình đã khiến mẹ như vậy suốt nhiều năm. Hôm nay, bắt gặp hình ảnh thằng Lợi ân cần đắp chăn cho bà, rồi che nắng, tôi bỗng thấy phải chi có ai đó cũng quan tâm bà như vậy. Chắc là hạnh phúc cho mẹ lắm…