HẮN - Chương 5
NĂM
Trời vào thu, không khí dễ chịu mát mẻ, làm hắn thấy phấn chấn. Quyết định thưởng cho mình một buổi thảnh thơi, hắn gọi cho thằng Ngọc rủ nó đi café và trả nó túi đồ mà hắn mượn hôm sửa điện cho chị.
Tiến vào quán café mà thằng Ngọc cho địa chỉ, thằng Ngọc vẫn chưa đến. Kiếm cái bàn sát cửa kính, hắn ngồi xuống. Cô bé phục vụ tiến lại phía, hỏi hắn uống gì. Hắn hấp háy nhìn cô bé xinh xắn, mặc cái áo thun cổ trễ khoe ra khe ngực sâu hút.
– Chào em! Hôm nay đã ai nhận ra em là người đẹp nhất của ngày hôm nay chưa?
– Hi hi hi
Cô bé cười tươi, hai lúm đồng tiền nở trên má.
– Em đừng cười được không? Em có biết nụ cười của em có sức sát thương như thế nào không?
Cô bé càng cười tươi hơn. Bỗng tiếng phụ nữ cất cao gắt lên, làm tắt nụ cười trên mặt của em.
– Hương! Nhanh lên có khách kìa …
Hắn quay lại phía tiếng gắt kia, bà chủ quán dáng to béo đang ngồi sau quầy, mắt nhìn như muốn đốt cháy Hương.
– Hương ơi … Em phải cứu anh, cho anh số điện thoại để mỗi ngày anh viết thư tình cho em, nếu không anh sẽ mòn mỏi mà chết vì tương tư.
Hắn giả vờ giọng thiết tha, Hương nở nụ cười mỉm, nhưng có vẻ không yên, bà chủ thì vẫn đang nhìn trừng trừng.
– Cho anh ly đen đá.
Hắn nói, khi thấy cái dáng bất an của Hương. Nhìn cái dáng uyển chuyển, cái mông cong cong của Hương quay đi, hắn chợt cười, lâu lắm rồi hắn mới lại có cảm giác phấn trấn, lạc quan.
Thằng Ngọc vẫn chưa đến, rút bao thuốc hắn châm một điếu, quay ra lơ đãng nhìn phố.
– Anh ơi … Cà phê của anh này.
Tiếng gọi hơi nũng nịu kéo dài kéo hắn quay lại, Hương đang bưng ly café nhìn hắn.
– Hương ơi …! Em phải cứu anh nhé, tim anh đã loạn nhịp, anh đã không cứu được anh nữa rồi.
Hắn lại giả vờ giọng thiết tha, Hương chợt đỏ mặt, đặt cốc café xuống bàn rồi quay người đi.
Thằng Ngọc cũng vừa đến, nó bước vào ngáo ngơ nhìn quanh, hắn đưa tay vẫy và gọi nó. Nó tiến đến với vẻ mặt nghiêm trang cứng nhắc, làm hắn định vỗ nó cái lại phải rụt tay lại, nó tiến đến bàn và ngồi xuống.
– Đây là Minh, vợ sắp cưới của tao.
Nó giơ tay chỉ cô gái đứng tần ngần đằng sau mà hắn giờ mới nhận ra. Hắn đứng dậy, kéo ghế.
– Chào em. Ngồi đi em.
– Chào anh.
Minh nhẹ nhàng dịch cái ghế gần thằng Ngọc hơn và ngồi xuống. Thằng Ngọc vẫn giữ bộ mặt nghiêm trang không biểu cảm, làm không khí có vẻ hơi mất tự nhiên.
– Anh chị uống gì ạ?
Tiếng em Hương vang lên, làm mềm đi cái không khí hơi cứng nhắc.
– Đây là anh Ngọc bạn anh và chị Minh, vợ sắp cưới của anh ấy.
Hăn giả vờ tỏ ra thân quen, giới thiệu bạn cho Hương.
– Em chào anh chị.
– Em xem có thể đẩy nhanh quá trình cứu anh không? Chứ muộn thêm tí nữa, bạn anh nó lấy vợ hết, chẳng đứa nào đến dự đám cưới thì toi.
Hương càng đỏ mặt bối rối, chẳng biết phản ứng thế nào. Thấy hắn trêu đùa Hương, mặt thằng Minh cũng giãn ra, nó cảm thấy không khí thân thuộc bạn bè.
– Bọn mày quen nhau lâu chưa? Mà sao không nói tao biết, giữ kín như gà mái giữ trứng vậy.
– Đối với tao, thì như đã quen Hương cả đời. Còn Hương thì mày phải hỏi em ấy!
– Anh ấy trêu em đấy. Em còn chưa biết tên anh ấy cơ.
Mặt Hương càng đỏ hơn, lúng túng cãi. Thằng Ngọc cũng nhận ra hắn đang trêu đùa Hương, mặt nó ngoác lên cười. Minh cũng nở nụ cười mỉm, nhìn bọn hắn tò mò.
– Anh tên là Khánh, mà em chỉ cần gọi là Anh thôi nhé. Tên Khánh chỉ để sau này khai vào giấy khai sinh cho con của chúng mình.
Được đà hắn càng trêu, Hương mặt đỏ từng bừng bắt đầu có vẻ không chịu được tốc độ phát triển của câu chuyện. Thằng Ngọc giải vây hộ em.
– Mày từ từ thôi chứ, tao biết mày bị chết đứ đừ, nhưng cấp cứu cũng cần quy trình. Em lấy cho anh café và ly nước cam cho chị dùm anh nhé.
Hương như vớ được phao, quay người đi như chạy.
– Mày thích thật à?
Thằng Ngọc hỏi khe khẽ. Hắn quay lại đưa mắt tìm kiếm Hương, em không có ở ngoài, chắc đang trong phòng trong chuẩn bị đồ uống.
– Uh, mày thấy được không?
– Được.
Rồi nó quay sang Minh hỏi ý kiến
– Em thấy thế nào?
– Trông cũng xinh xắn, hiền, ngoan. Anh cứ tìm hiểu cho kỹ vào.
Cái thằng này hôm nay là lạ, chuyện hắn hỏi nó, nó lại hỏi vợ nó. Và hắn lại càng thêm tò mò về Minh, thằng Ngọc trước nay vốn là đứa rất lý trí và ít ai tác động được đến nó. Minh trông bình thường, bình thường như bao cô gái ngoài kia, không thu hút bất cứ ánh nhìn nào phố. Khuôn mặt tròn bầu bầu, hiền thục, giọng nói nhẹ nhàng ít âm điệu mang lại sự tin cậy cho người nghe. Ấn tượng nhất là đôi mắt, đôi mắt sáng, luôn nhìn thẳng phân minh rõ ràng và có chút gì đó uy nghiêm sâu sắc. Giờ thì hắn chợt hiểu, tại sao thằng Ngọc lại hỏi ý kiến Minh. Minh rõ ràng là mẫu người phụ nữ luôn đứng đằng sau người đàn ông, làm nội tướng cho người đàn ông xông pha và rất hợp với thằng Ngọc. Hắn cảm thấy mừng cho thằng bạn
– Bọn tao đã xem ngày và định ngày cưới vào tháng 12 âm lịch. Mày làm phù rể cho tao nhé.
– Chúc mừng hai bọn mày. Nhất trí, mày cứ báo ngày chính xác để tao chuẩn bị.
– Mày thế nào? Có tin gì về công việc chưa?
Chưa kịp trả lời thì Hương tiến đến. Hắn dừng lại không nói và chăm chú nhìn Hương chuyển đồ uống từ khay sang bàn, lớp lông tơ trên mặt bắt ánh sáng óng lên, vệt đỏ lan trên má dưới cái nhìn nóng bỏng của hắn, cái núm đồng tiền nở khẽ chúm chím trên má. Hắn quyết định sẽ tìm hiểu Hương.
– Vẫn vậy. Tao vẫn đang chờ.
– Thôi, vất tao bộ hồ sơ để tao đi hỏi cho.
Hắn biết là rất ít hi vọng, giờ xin việc mà không có tiền cũng phải có quan hệ. Tiền thì hắn không có, quan hệ thì càng không. Hắn cũng không muốn làm khó thằng bạn, thằng bạn có thể nhờ quan hệ của bố vợ tương lai, nhưng quan hệ nào mà chả có đi có lại. Dù sao, hắn vẫn cảm kích thằng bạn.
– Tao cám ơn. Tao cũng có dự định khác, không nhất thiết phải nhất nhất đi xin việc vào cơ quan. Mày cứ phấn đấu công việc của mày đi, sau này có gì tao sẽ nhờ sau.
Hắn thấy sự cảm kích lóe lên trong mắt Minh và sự kiên quyết trong mắt thằng Ngọc.
Câu chuyện vẫn rôm rả, về những kỷ niệm thời đại học, về những thằng bạn học cùng giờ mỗi đứa một nơi. Minh thỉnh thoảng nhẹ nhàng hỏi một câu, như để biết thêm về quá khứ thằng Ngọc. Rồi cũng đến lúc hai đứa nó phải về, hắn kiên quyết đòi trả tiền nước.
Hương đứng yên không nói gì, hai tay cầm hóa đơn đưa trước mặt hắn, mặt hơi cúi xuống, khi hắn hỏi giá tiền. Hắn hơi ngẩn người, rồi chợt cười vui sướng, hắn nhìn thấy trên tờ hóa đơn có các chữ số viết vội bằng mực bút bi.
– Cám ơn em đã cứu sống anh. Em từ giờ trở thành bác sỹ tương tư của anh nhé?
Nét đỏ lại vương toàn bộ khuôn mặt kèm cái gật đầu khẽ. Hắn lấy ra số tiền cần trả và nắm nhẹ lấy tay Hương, khi bàn tay nhận tiền. Bàn tay mềm mại hơi khựng một cái định rút lại, nhưng rồi lại để im, hắn chỉ cầm lâu hơn một chút rồi buông ra, nhìn Hương và đi ra cửa.
Trên đường đi hắn quyết định tạt vào mua cho con Hiền cái áo, hắn cũng chưa bao giờ chính thức cám ơn con Hiền vì đã giúp hắn giặt giũ quần áo và thu dọn phòng bấy lâu. Tháng này hắn thu nhập tốt hơn, tính cả số tiền mà chị Thanh con gái cô Phúc, nằng nặc bắt hắn nhận hôm trông thợ chuyển nhà, hắn để được hơn hai triệu. Hắn chọn cho con Hiền cái phông trắng có vẽ hình cô bé nhí nhảnh đang nhảy ở ngực. Hắn tạt vào hàng bún chả mua một xuất mang về, hắn đến thăm chị nó, gần hai tuần rồi hắn chưa gặp ngoài những cuộc điện thoại hỏi thăm. Và phóng đến siêu thị chị nó đang làm.
Điện thoại trong túi quần chợt rung lên, hắn tấp xe vào lề đường, rút điện thoại. Số của chị.
– Khánh à … Chiều em có rảnh không?
Tiếng chị vang lên có vẻ hơi ngập ngừng, rồi lại gấp gáp nói nhanh.
– Chị đang hoàn thiện cái nhà, muốn nhờ em thiết kế và lắp hệ thống điện cho chị.
Hắn chợt khựng lại, cảm giác như có gì đó nảy lên trong đầu thôi thúc hắn nhận lời. Không suy nghĩ hắn trả lời
– Vâng chị. Em làm được. Chiều gặp chị lúc mầy giờ?
Hắn ghi nhớ địa điểm mà chị đọc cho hắn. Hắn cảm giác cơ hội mà có thể thay đổi cuộc đời hắn đã đến.
***
Từ hôm quan hệ với hắn đến giờ đã hơn một tháng, chị vẫn không quên được cảm giác hắn mang lại. Rất nhiều lần chị cầm điện thoại lên để gọi hắn, rồi lại vất điện thoại xuống. Chị sợ, chị sợ hắn khinh thường mình.
Sự khao khát cứ bùng lên, dấm dứt trong người chị rồi dần dần biến thành sự mong đợi. Hình bóng hắn cứ vờn lên trong đầu, đi vào giấc ngủ chị, ấp lấy chị trong giấc mơ. Rồi chị chợt giật mình tỉnh giấc, mọi thứ biến mất, chỉ còn lại sự trống trải lạnh lẽo. Cái công cụ giả giờ không thể giúp chị một chút an ủi nào, mà sự lạnh lẽo của nó chỉ càng làm lớn thêm cái khát khao của chị. Không biết bao nhiêu lần chị tìm lý do để gọi cho hắn, nhưng rồi lại phủ nhận, không có lý do nào cho sự chị cảm giác tự nhiên.
Để rồi sự khát khao mong chờ cũng giúp chị tìm thấy cơ hội, khi chị nhận được hồ sơ chào giá thiết kế và hoàn thiện hệ thống điện cho căn biệt thự đang xây của vợ chồng chị. Chị chẳng quan tâm xem hắn có đủ năng lực hay không nhưng chị biết hắn sẽ đến. Và chị hồi hộp gọi điện cho hắn, giọng dứt khoát của hắn làm chị thấy hạnh phúc.
Từ khi hắn nhận lời, thời gian như chậm lại, chị đứng lên đi lại, rồi lại ngồi xuống, rồi nhìn đồng hồ. Chị chọn lựa bộ đồ thật đẹp, rồi lại lắc đầu cởi ra, rồi lại chọn bộ khác, lại cởi ra. Trong đầu chị chỉ nghĩ đến hắn, chỉ nghĩ đến sẽ gặp hắn như thế nào, chị hồi hộp bối rối không yên. Cảm giác hồi hộp mà chị chỉ có khi mới lớn cho buổi hẹn đầu tiên. Thời gian giờ hẹn càng đến gần, sự hồi hộp của chị càng tăng, người chị bồng bềnh như đang đi trên mây. Cuối cùng, không chịu được sự chờ đợi căng thẳng, chị quyết định mặc cái quần jeans đơn giản và cái áo thun trắng và đi đến chỗ hẹn.
Chị đứng ngồi không yên, rồi lại giật mình khi thấy bóng hình quen, rồi thất vọng khi nhận ra không phải là hắn. Hắn cuối cùng cũng xuất hiện, cẩn thận dựng cái xe sát vào dãy xe, bước những bước vững chắc vào quán. Chị ngưng mọi hoạt động, ánh mắt gắn chặt vào hình bóng hắn. Chỉ đến khi hắn chào chị lần thứ hai chị mới bối rối tỉnh lại. Nghe hắn chủ động gọi nước và đưa cho hắn tập hồ sơ thiết kế nhà cho hắn, tâm trí chị lại quay về hắn. Ngắm bộ dáng chăm chú của hắn nghiên cứu tập hồ sơ, vô thức gật đầu khi hắn hỏi, nhìn nét chữ rắn rỏi mạch lạc của hắn viết lên hồ sơ. Chị thu từng cử động của hắn vào trong mắt, từng cái nhíu mày, nhăn trán, từng cái xoa cằm.
Lấy cái muỗng, ngoáy ngoáy ly café đã tan hết đá mà hắn chưa uống ngụm nào, chị khẽ chặn tay lên tập hồ sơ và đẩy ly café về gần phía hắn. Ánh mắt cảm kích của hắn khi nhìn chị, chợt làm chị bùng niềm hạnh phúc, hạnh phúc khi quyết định đưa việc này đến cho hắn. Không chỉ cho sự khát khao của chị mà cho cả sự say mê của hắn.
– Lúc nào em có thể đi thăm thực địa?
– Sáng mai được không? Chị đưa em đi.
– Vâng, sáng mai em qua chở chị đi nhé. Giờ em xin phép chị em về đã để làm thiết kế và tính toán sơ bộ rồi mai sẽ ghép lại với thực địa.
Hắn nói dứt khoát và quả quyết, rồi không đợi chị trả lời, hắn quay người vội vã đi ra.
Sau khi hắn đi một lúc rồi, chị mới dứt được cảm xúc và đứng dậy đi về. Ngay mai hắn lại hẹn chị.
Đêm đó chị bị cảm giác hồi hộp chờ mong xâm chiếm và gần như không chợp mắt được, đêm thật dài để đến sáng mai.
Vội vàng thả cu Minh ở cổng trưởng, chị vội vàng quay về sợ hắn đợi. Rồi hắn cũng gọi đến báo đang ở dưới nhà đợi chị. Chị chạy nhanh ra cửa, rồi lại quay vào phòng ngủ lấy lọ nước hoa xịt một chút lên cổ và dưới cánh tay, rồi lại ngần ngừ xịt một chút dưới váy rồi mới đi ra cửa.
Hắn đứng đợi chị dưới cổng, chiếc ao thun đen với chiếc quần jeans khỏe mạnh. Khẽ ngồi lên yên xe, mũi chị lại ngửi thấy mùi đàn ông của hắn, chị khẽ hít mộ hơi dài khoan khoái. Hắn đi từ tốn theo hướng chị chỉ, chị vững vàng an tâm để cảm nhận hơi ấm trên da hắn thấm vào chị, mùi đàn ông thoảng qua mũi làm chị say mê.
Hắn như vất mọi thứ qua đầu, quên cả chị ngay khi bước vào căn nhà đã xây xong phần thô của chị, chú tâm với công việc của mình, hắn cẩn thận đo đạc, rồi lại viết ghi chú vào tập bản vẽ. Không khí tĩnh lặng của khu biệt thự, để chị thấy thế giới này dường như chỉ có chị và hắn. Chị lặng lẽ đi sau hắn, nhìn ngắm hắn. Ngắm nhìn cơ thể cường tráng của hắn, nhìn cái bụng săn chắc của hắn dán vào áo, nhìn cái vồng lên trước quần bò. Sự khao khát trong chị bùng nổ, như những cơn thủy triều mà chị không thể điều khiển được, nó dềnh nên cuốn đi những cảm giác của chị, chỉ còn lại lại của cuồng nộ của nó. Bụng chị nóng lên, phía dưới nóng lên, cảm giác ẩm ướt đã nhớp nháp cọ vào hai bên bẹn. Từng con sóng đẩy chị vào sát hắn hơn, đẩy chị chạm vào hắn, đẩy chị ôm lấy hắn từ đằng sau.
***
Hắn giật mình khi cơ thể phụ nữ ấp lên lưng hắn, ôm lấy hắn từ đàng sau, hơi thở nóng bỏng thở vào gáy hắn, giọng nói thoảng thoảng như vọng về từ nơi xa.
– Cho … chị…
Hắn từ quay lại, trước mắt hắn là người phụ nữ đang run rẩy, ép tấm thân vào người hắn, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt chỉ còn lại nỗi khát khao. Hắn chợt cảm giác áy náy, hắn như quên hẳn chị từ khi chị đưa tập hồ sơ cho hắn, mọi tâm trí hắn vùi vào tập hồ sơ, đưa toàn bộ tâm huyết vào việc nghiên cứu để hoàn thiện hoàn mỹ nhất. Mà hắn quên mất chị, quên mất người đã đưa cơ hội cho hắn để hắn thể hiện mình, để hắn tâm huyết.
Hắn ôm lấy tấm thân nóng rực đang run rẩy của chị, cúi đầu xuống hôn đôi môi đã khô khốc, nóng bỏng của chị. Chị đón lấy môi hắn run run, hắn đưa lưỡi làm ướt môi chị, đưa lưỡi sang quấn lấy cái lưỡi đang rụt rè của chị để chị thấy sự biết ơn của hắn, để chị biết hắn sẽ dâng tặng mọi khả năng để làm chị sung sướng. Lưỡi chị dần đã quen với sự đùa nghịch của hắn, đã vươn ra quấn quít lấy cái lưỡi hắn, thể hiện sự mong chờ của chị. Người chị rướn lên ép sát vào hắn, cọ sát vào cơ thể hắn, run lên để báo cho hắn biết sự mong chờ khát khao đang ngập tràn trong chị. Hắn cúi xuống, vục mặt vào bầu ngực của chị, ngoạm lấy nó qua lớp váy và áo bra, nhay cắn nó. Tay hắn trượt xuống đôi mông của chị xoa nắn ép chị sát hơn vào hông hắn, để lớp quần đội lên chạm vào háng chị để chị biết hắn cũng khát khao dâng hiến cho chị. Tay hắn lần cái quần si líp kéo nó xuống, chạm vào cặp mông mềm mại của chị, vuốt xuống đáy khe mông, để ngón tay được chạm vào bướm chị, để cái bướm nóng ướt phủ lấy ngón tay hắn, để kiểm tra sự sẵn sàng của chị để tiếp nhận hắn. Ôm lấy hai đùi chị lên hắn sốc chị lên ép vào tường, một tay lần kéo khóa quần xuống và lôi con chim đã cương cứng ra ngoài. Hắn nhấp vào chị.
Chị há miệng hớp một ngụm không khí khi con chim hắn đi vào bướm chị, hắn đứng yên để bướm chị quen với sự hiện diện của hắn, đặt tay lên mông chị giữ chắc vào tường, hắn bắt đầu nhấp con chim ra vào. Hai tay chị ghì chặt cổ hắn, hai chân quặp lấy eo hắn, mồm thở ra những tiếng gấp gáp. Con chim hắn đâm vào miết lên thành bướm trơn trượt, chạm vào đáy tử cung, dội lên những rung động. Hắn bắt đầu thở gấp, tiếng thở của hắn, của chị và tiếng phập phập của con chim đi vào bướm vang lên rơi vào tai hắn, làm hắn hăng hái hơn. Đôi mông chị nhíu lại khi con chim hắn đi vào, nhả ra khi con chim trượt ra, đôi chân cũng dao động theo theo nhịp nhấp của hắn, người chị gồng lên mỗi khi chim hắn đi chạm vào đáy tử cung, cơ thể chị hoàn toàn chìm đắm trong những rung động nhục dục. Chị thụ hưởng từng cái nhấp của hắn vào trong chị, đón nhận cự căng cứng dưới bướm, hưởng thụ từng đợt sướng khoái, tham lam lấp đầy sự khao khát.
Hắn hạ chị xuống khi cảm thấy hơi mỏi, quay chị lại chống tay vào tường. Chim hắn lại hăm hở lao vào. hắn ngắm nhìn sự hùng dũng uy phong của con chim khi đi vào bướm chị, nhìn cái bướm chị căng ra thèm khát đón con chim hắn, nhìn những giọt nước trắng đục nhễu ra từ trong bướm khi con chim hắn đi vào, nhìn những đám bọt trắng đã phủ khắp mông chị, nhìn cái mông chị nhíu nhíu mỗi cái nhấp của hắn. Hắn thấy sự sảng khoái, khi chị đón nhận được trọn vẹn cái sướng khoái mà hắn gửi chị qua mỗi cái nhấp, hắn thấy được sự khao khát của chị đang được hắn lấp đầy. Người chị rung lên bần bật theo những làn sóng khoái lạc mà hắn gửi đến, sự sướng khoái đã được lấp đầy tràn ra và chị bùng nổ kèm theo tiếng hét và tiếp theo là những tiếng ú ớ vô nghĩa. Sự tự hào của hắn khi thấy chị đã đầu hàng, làm hắn cũng hưng phấn và hắn nhấp những cú dũng mãnh vào trong chị, vào tận sâu trong chị và hắn phun trào từng luồng tinh trùng nóng bỏng không dứt để báo với chị sự sướng khoái mà hắn cũng có. Người chị vẫn còn rung dữ dội, hắn gồng tay đỡ bụng chị, một tay chống vào tường, con chim vẫn còn trong bướm làm điểm tựa để chị khỏi ngã suống đất.
Chờ chị một lát khi cơn run rẩy qua đi, hắn xoay người dựa vào tường với chị vẫn dính trong lòng và từ từ khụy chân xuống. Hạ mông xuống đất, hắn lựa thế để không ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của chị trong lòng hắn, khẽ trượt mông một chút để chị dựa ngả vào người hắn. Hắn vòng hai tay ôm lấy chị, chị vẫn thiêm thiếp lịm đi trong lòng hắn. Hắn ngồi yên bất động ôm chị, cảm nhận hơi thở của chị đã quay trở lại, cảm nhận sự yên tĩnh sau cơn cao trào của chị, để chị tận hưởng hết những khoái cảm hắn mang lại. Một lúc sau, chị cũng tỉnh lại, ngọ ngoạy thân mình. Rồi như không muốn xa rời hắn, chị lại mềm người ra và tiếp tục thiêm thiếp trong lòng hắn. Hắn vẫn ngồi yên ôm chị.
Rồi chị cũng ngồi dậy, ánh mắt cảm kích nhìn hắn, rồi như cảm giác khác thường chị đỏ mặt bẽn lẽn giữ cái váy đứng lên. Theo cái đứng lên của chị, con chim hắn rơi ra và ngoặt sang một bên, trên thân bê bết chất lỏng màu trắng. Chị đứng trước mặt hắn, hai tay giữ chặt váy vào háng, mặt đỏ từng bừng ngượng nghịu. Lấy hết dũng khí, chị đẩy cái váy vào giữa háng và lau nhẹ nhẹ, trên cái váy loang một mảng ướt khi chị buông tay ra. Hắn cũng dợm thân mình định đứng lên, thì tay chị đẩy vai hắn xuống, chị từ từ ngồi xuống, cầm lấy cái váy, chậm rãi lau sạch chim cho hắn, khi đã cảm thấy ưng ý với công việc của mình, chị đứng dậy kéo tay hắn đứng lên và cầm con chim nhẹ nhàng nhét vào trong quần hắn, kéo khóa lên.
– Cám ơn em.
Chị nói nhẹ, ánh mắt long lanh nhìn hắn. Hắn cười.
– Em cám ơn chị.
Đứng một lúc, để cơ thể hết mỏi. Hắn tiếp tục chú tâm vào công việc, chị lẵng lẽ bỏ xuống gác. Ngay khi hắn vừa đo xong phòng cuối cùng và hoàn thành các ghi chú, chị xuất hiện trước mặt hắn với cái túi và tờ báo trên tay. Chọn góc sáng sủa bên cửa sổ, chị đặt mấy tờ báo xuống, rồi bày ra túi thịt quay, mấy cái bành mỳ, mấy chai nước khoáng và mấy lon beer.
– Ngồi xuống ăn đi em.
Chị vừa chỉ chỗ cho hắn vừa đưa hắn lon beer.
– Ngoài cổng chẳng có gì, chỉ có mấy thứ này. Ăn tạm đi cho đỡ đói.
Cầm lon beer, hắn ngửa cổ uống một hơi dài. Vị thơm ngon của ly beer làm hắn không kìm được khà một tiếng sảng khoái, cầm miếng thịt trên tay chị cho vào mồm hắn nhìn chị cảm kích.
– Em cứ chủ động với công việc, còn bốn tuần nữa mới đến giai đoạn hoàn thiện nội thất. Chị khoán cho em như giá trị ghi trong thiết kế sơ bộ. Em cứ thoải mái làm, nếu thiếu chị sẽ bù thêm.
Hắn cũng đã xem dự toán, giá cả bốc tương đối cao, cao hơn dự tính của hắn.
– Chỗ đấy thừa mà chị, dự toán bốc thừa và dự phòng hơi nhiều.
– Không em cứ làm thoải mái, đó là giá chị khoán. Cho chị số tài khoản để chị chuyển ứng trước.
– Vâng em cám ơn chị.
Hắn cảm kích và đọc chị số tài khoản hắn mới mở. Hắn biết, hắn đã tìm ra hướng đi cho tương lai của mình.