HẮN - Chương 4
BỐN
Nghĩ lại sự sung sướng chị vừa được trải nghiệm, sự sung sướng mà chồng chưa bao giờ mang lại, chị lại thấy như không có thực. Sự sung sướng mà chị nhận được từ chàng trai xa lạ có cơ thể rắn chắc, dẻo dai, khuôn mặt góc cạnh đàn ông, cặp mắt to trắng đen rõ ràng luôn nhìn thẳng vào người khác.
Lần đầu chị gặp hắn là hôm xe máy của chị bị hỏng, chị và thằng Minh đang đứng đợi xe taxi thì thấy hắn chạy xe đến và hỏi chị có cần xe không. Giọng nói ấm áp, bình thản, thẳng thắn, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ với áo sơ mi bỏ trong quần jeans làm chị không nỡ từ chối.
Hắn đi xe từ tốn, cẩn thận và nghiêm chỉnh, hắn không chủ động nói chuyện, nhưng trả lời rất gọn gàng thấu đáo khi thằng Minh hỏi chuyện, những ví dụ sinh động và giải thích cặn kẽ khi thằng Minh hỏi những câu hỏi tại sao. Đó là ấn tượng đầu tiên của chị về hắn một người nghiêm túc, hiểu biết và thẳng thắn. Và sau lần đó, cu Minh hầu như đều đòi đi cùng chú Khánh, mỗi khi chị không đưa đón được. Tuy nhiên, mới chỉ là vậy, hắn chỉ là một người mang lại sự tin cậy khi chị có thể yên tâm giao đưa đón cu Minh.
Rồi khi bị hỏng điện, chị chẳng biết xử lý thế nào và rơi vào bối rối khi thợ không đến, chị đã định đưa hai mẹ con ra ngoài thuê khách sạn ngủ tạm đêm hôm đó. Cho tới khi cu Minh nói chú Khánh học về điện có khi sửa được, hi vọng lại le lói, chị quyết định gọi cho hắn. Và hắn cũng làm chị không thất vọng. Sự tỉ mỉ của hắn khi kiểm tra, rồi giải thích cho chị nguyên nhân, việc hắn đấu cho chị ở cắm điện để chị có thể sinh hoạt đêm hôm đó, rồi ân cần dặn chị cẩn thận, thật sự đánh vào nơi mềm yếu nhất của chị, nơi mà sự hờ hững của chồng chị để lại suốt bao năm qua. Chồng chị luôn chúi đầu vào công việc, ngày một vắng nhà nhiều hơn theo sự thăng tiến trong công việc, ngôi nhà chị luôn thiếu vắng sự chu toàn của đàn ông. Và chuyện cu Minh cứ luôn mồm nhắc đến hắn đêm đó càng làm ấn tượng của chị về hắn mạnh hơn.
Rồi việc hắn hẹn đến, tự nhiên cũng làm chị mong chờ hồi hộp và chị quyết định xin nghỉ chiều hôm đó mà không rõ lý do làm sao lại làm vậy. Cái áo dính mồ hôi dán trên người hắn, phô ra cơ thể khỏe mạnh của hắn, cái bụng rắn chắc, cơ ngực vồng lên làm chị khát khao. Cái mùi đàn ông bốc ra từ người hắn làm chị ngất ngây, không nhịn được muốn tiến đến gần hắn để hít cho thật đã, rồi lại ngại ngùng ngãng ra xa khi sự hấp dẫn ngày một tăng. Chị đã cảm thấy bên dưới hơi ẩm ướt, cảm giác tê tê khi ép đùi vào nhau. Căn phòng tối mờ chỉ có ánh đèn pin, giúp cho chị chút dũng khí để tiến gần đến hắn hưởng thụ khe khẽ ngửi mùi đàn ông của hắn. Rồi sự dụ hoặc của căn phòng ngủ, sự ham muốn trỗi dậy làm chị không đủ dũng khí để cùng hắn bước vào căn phòng ngủ của chị. Chị ở ngoài, dựa lưng vào thành bếp và thò tay xuống miết dưới bướm của mình, nhưng càng miết sự hụt hẫng càng tăng. Khi hắn đi ra khỏi nhà, cũng không nhận thấy sự khác thường của chị. Chị vào phòng ngủ, cái mùi đàn ông của hắn vẫn đậm đặc trong phòng, cởi quần áo chị định lấy đồ chơi ra để thỏa mãn mình, nhưng chị biết chị cần một con chim nóng ấm thực sự chứ không phải cái lạnh lẽo giả tạo. Đặt con cu dấu sau chai mỹ phẩm trên bàn trang điểm, chị mặc bộ quần áo lụa thoải mái ở nhà.
Hắn chú tâm sửa chữa, mà không biết chị đang đi lại bất định với nỗi khát khao trong lòng, chị nhìn trộm gương mặt góc cạnh đàn ông đang chú tâm vào công việc, nhìn cái bụng rắn chắc dính hằn lên áo, cánh tay khỏe mạnh đang thoăn thoắt làm việc. Và khi hắn chào chị ra về, cảm giác trống rỗng bồng tràn về, chị muốn lao ra ôm lấy hắn, để hắn biết sự khao khát của chị, nhưng chị không đủ dũng khí. Và một ý nghĩa lóe lên, khi chị nhớ ra chị chưa ăn trưa và hắn có lẽ cũng vậy, chị mời hắn ở lại. Không đợi hắn phản ứng chị quay người vào bếp và thở phào khi hắn quay lại ngồi vào xa lông.
Đặt bát mỳ xuống bàn, nhìn vẻ an lành hắn ngủ cùng cái nhếch mép nhẹ nhẹ, chị không cưỡng được cảm giác muốn chạm vào hắn. Đứng trước mặt hắn, chị khẽ gọi, hắn vẫn ngủ. Chị đưa tay ra chạm vào mặt hắn. Và hoảng hốt khi thấy hắn vùng lên nắm tay chị và kéo lại, chị chới với ngã vào người hắn, cặp vú áp lên mặt hắn. Chị mất mọi cảm giác, chị vùng vẫy như phản xạ, càng vùng vẫy, sự ma sát của vú trên mặt hắn càng nhiều, sự tê rần gửi khắp cơ thể chị. Và khi hắn ôm chặt chị, dụi mặt vào ngực chị, chị đã hoàn toàn buông xuôi. Trong chị chỉ còn sự khát khao, sự ham muốn được lấp đầy. Hắn ngoạm vào bầu ngực chị mút mát, nhay nhay đầu vú chị đã tước đi chút lý trí còn lại trong chị, chị hoàn toàn rơi vào dục vọng bản thân. Chị nhắm mắt lại để mặc cơ thể đón nhận sướng khoái hắn đang mang lại. Để cảm giác trống vắng khát khao được lấp đầy bởi cái chim hùng dũng của hắn, những cú thúc dài mạnh, uy lực đẩy chị chới với, bồng bềnh trong những cơn sóng. Chị chặn ngón tay xuống, để giảm đi độ cao và tốc độ của những con sóng, để chị không bị nhấn chìm quá nhanh. Nhưng cơn sóng ngày càng mạnh, ngày càng dữ dội dồn dập vào tâm trí chị, tiếp tục kéo chị chìm xuống và đè chị xuống đáy. Từng luồng tinh trùng ấm nóng, mạnh mẽ ập đến cuốn đi nốt chút cảm giác ít ỏi, chỉ còn sự sướng khoái đang nổ tung trong từng tế bào, rần rần chảy trong từng mạch máu, làm chị không thể tỉnh dậy, đắm chìm mãi mãi trong cảm giác sướng khoái.
Chỉ khi hắn lấy khăn cẩn thận lau sạch cho chị mới giúp kéo chị trở lại, nhưng chị lại không dám thức dậy vì sợ đối diện với sự ngại ngùng, sợ nhìn ánh mắt coi thường của hắn, sợ thấy ánh mắt chê bai khi nhìn cơ thể đã qua thời son sắt của mình. Chị nằm yên lắng nghe tiếng bước chân của hắn, lắng nghe âm thanh của cái chăn phủ lên mình, âm thanh ngon lành khi hắn ăn bát mỳ chắc đã nguội lạnh, nghe tiếng hắn nhẹ nhàng nhấc túi đồ và khẽ khàng đóng cửa khi ra về.
Căn phòng trở lên tĩnh lặng, chị vẫn nằm yên không muốn phá đi mỹ cảm của mình, rồi đưa hai ngón tay lên miệng để nhấm nháp nốt cái mùi vị còn sót lại của con chim cứng rắn của hắn cọ sát lên ngón tay. Cảm giác lâng lâng siêu thực vẫn ngự trị ngay cả khi chị đi đón cu Minh, cả buổi tối khi chị nấu ăn và chị cũng không đi tắm vì sợ cảm giác này biến mất. Ngay cả khi nằm trên giường chị cũng vẫn cảm cảm giác tê rần ở bướm, khi cái bướm bị nong ra cho con chim cứng rắn đi vào, cảm giấc cấn cấn ở đáy tử cung khi đầu chim đâm vào. Chị chìm vào ngủ nhẹ nhàng và hạnh phúc, giấc ngủ mà chị lâu lắm rồi mới có được.
Chị thức dậy với cảm giác sảng khoái tràn ngập tâm trí. Chị chăm chú nhìn khuôn mặt ngời lên rạng rỡ trong gương, nét hồng rực rỡ trên má, sự thỏa mãn làm những nét chân chim dãn ra.
Cầm cái điện thoại chị chị tần ngần bấm, rồi tắt, không đủ tự tin để gọi cho hắn. Chị quyết định nhắn tin “Cám ơn em. Cám ơn vì tất cả những gì em làm cho chị”, rồi lại không yên tâm chị nhắn tiếp “Đừng khinh thường chị nhé”. Và hồi hộp nhìn chiếc điện thoại, tiếng tinh tinh vang lên, chị vội bấm mở tin nhắn và nụ cười rạng rỡ nở tung trên khuôn mặt chị “Em cung cam on chi. Em rat thoa man” và tin nhắn thứ hai đến “Chi rat hap dan”.
***
Hắn thức dậy vào sáng hôm sau, chợt nghĩ vẩn vơ đến việc xảy ra hôm qua, không biết chị có giận hắn không.
Hắn chống đẩy đến khi người ướt đẫm mồ hôi, ra bể nước đánh răng rửa mặt và dội qua xô nước tráng người. Cả khu trọ vẫn yên tĩnh, mọi người vẫn đang say giấc nồng.
Thay quần áo, yên lặng đẩy cái xe ra khỏi ngõ, hắn chạy đến chợ để đón cô Phúc như cô nhắn hôm qua để đưa cô ra bến xe. Hắn đến một lát thì cô Phúc ra với túi lớn túi nhỏ trên tay. Đỡ các túi của cô, hắn treo lên xe, nổ máy rồi đợi cô lên xe. Hắn biết cô Phúc cũng lâu rồi, từ hồi hắn mới chạy xe ôm, và từ đó hắn vẫn chở hàng cho cô. Cô lớn hơn tuổi bố mẹ hắn, nhưng cô toàn xưng cô với hắn nên hắn quen miệng gọi cô và rất quý hắn, thỉnh thoảng vẫn hay dúi cho hắn gói xôi, hay cái bánh.
Đỗ xe gần cái xe khách, hắn xách đồ cho cô vào tận xe. Cô đưa cho hắn tờ năm trăm nghìn.
– Đây là tiền công trở hàng của tháng này và chở cô hôm nay. Lần này cô nghỉ chợ khoảng một tuần về quê chăm mẹ cô. Cuối tuần sau nếu cháu rảnh giúp cô một việc.
– Việc gì cô.
– Thằng lớn nhà cô chuyển nhà, mà nó bận quá không trông được. Cô nhờ cháu sang giúp trông thợ chuyển nhà ấy mà.
– Vâng cô. Có gì cô cứ gọi cho cháu. Cháu chào cô.
Hắn quay xe về chỗ vẫn đứng đợi khách, vào hàng nước mua cái cái bánh mỳ trứng và gọi cốc nước chè. Vừa ăn vừa lơ đãng nghe những khách xung quanh bàn về con lô con đề hôm qua, về vụ cháy quán karaoke hôm qua mà lô về mấy con. Hắn nghĩ hơi buồn cười đời nhiều khi oái oăm, tại họa của người này có khi lại lại mang lại niềm vui cho người khác.
Điện thoại tinh tinh báo tin nhắn đến, hắn rút ra xem, là tin nhắn của chị. Hắn nhanh tay bấm trả lời, rồi tin nhắn thứ hai lại đến. Đọc tin nhắn thứ hai, hắn ngẩn người. Hắn chẳng có tí ý nghĩa khinh nhờn và coi thường đối với chị. Hắn chỉ thấy chị như bao người phụ nữ khác chu toàn cho chồng cho con, nhưng lại phải nín nhịn những niềm vui cơ bản mà tạo hóa ban cho mỗi người. Hắn chỉ thấy thương chị và cảm thấy có mình có trách nhiệm để bù đắp thiếu thốn cho chị và cho chị được hưởng sự sung sướng mà đáng nhẽ chị xứng đáng được hưởng. Với chị, vẻ đẹp về thể xác không phải là cái hắn hưởng thụ, hắn hưởng thụ cảm xúc sung sướng khi chứng kiến sự cho đi của hắn được đón nhận một cách hồ hởi và cuồng nhiệt của chị. Chị hấp dẫn qua cách chị đón nhận sự sung sướng mà hắn mang đến. Hắn viết ra, rồi lại xóa đi, cuối cùng hắn viết câu đơn giản mà thật lòng “Chi rat hap dan” và gửi cho chị. Không thấy tin nhắn lại, hắn nhét điện thoại vào túi quần và tiếp tục ăn hết cái bánh mỳ, hưởng thụ hương vị thơm nồng của điếu thuốc và vị chát xít của cốc chè đá. Rôi hắn tranh thủ đến Ngân hàng gần đó, làm thủ tục mở tài khoản và gửi số tiền mười triệu của Khanh đưa.
Hắn trở về phòng trọ khi đêm đã khuya, một số phòng đã tắt đèn đi ngủ. Vào nhà hắn lôi chiếc giày cũ trong gậm giường, lôi hết mấy tờ tiền trong đó, tờ sáng nay bác Phúc đưa và khoản hắn kiếm được trong ngày, tổng cộng được hơn một triệu. Mai hắn sẽ đưa qua cho chị nó, để góp vào gửi về cho bố mẹ.
Trút bộ quần áo đang mặc vào chậu, hắn mặc quần đùi đi ra bể nước để tắm. Như thường lệ, hắn tắm rất từ tốn hưởng thụ từng dòng nước mát và vẫn ăn cắp thêm một xô so với quy định.
Mát mẻ sảng khoái hắn quay về phòng, con bé Hiền đang đứng trong phòng, nhìn hắn cởi trần với cái quần đùi ướt bước vào, nó chợt đỏ mặt rồi đặt cái túi đang cầm xuống nói nhanh.
– Em mua cái bánh bao cho anh ăn đêm và túi chè để anh pha.
Rồi chạy vụt ra khỏi phòng. Hôm nay con bé này hơi lạ, có phải lần nó đầu thấy hắn cởi trần mặc quần đùi đâu. Cắm ấm nước pha chè, hắn nhìn cái bánh bao chẳng muốn ăn, để sáng mai ăn sáng vậy.
***
Hiền chạy về phòng đóng chặt cửa lại, tay đè lên ngực để giữ nhịp tim. Hôm nay mình làm sao vậy? Có phải lần đầu nhìn anh ấy cởi trần đâu?
Mặt nóng ran, ánh sáng từ ngọn đèn phát ra làm Hiền cảm thấy ngượng. Tắt đèn, trèo lên giường, ấp cái gối vào mặt, hình ảnh Khánh cứ vờn nên trong đầu, nó nhớ đến thân hình đàn ông rắn rỏi, đến gương mặt góc cạnh nam tính, đến sự ân cần tốt bụng của anh, giọng nói ấm áp của anh. Nhớ đến bát cháo anh nấu cho nó, nhớ đến câu nói anh là Chí Phòe, em là Thị Nở. Nó lại thấy tràn ngập hạnh phúc.
Nó nhớ đến ngày mà nó gặp anh lần đầu. Trời hôm đó đã rất muộn sau buổi học thêm trên lớp, đường đã vắng tanh, ánh đèn đường vàng vọt, bóng cây trao đảo trên đường làm nó vừa đi vừa run khi bước từ bến xe buýt về phòng trọ. Hai bóng đen ập đến ép nó vào tường, làm hồn vía nó bay đi, nó nhũn người ngồi bệt xuống đất ôm chặt cái cặp vào ngực và chỉ biết run rẩy khóc khi tiếng thằng trấn lột gằn lên
– Đưa hết tiền đây, không tao chém!
– Em … xin … các … anh … em … không … có … tiền …. đâu…
– Đưa cặp đây tao xem.
Tiếng thằng cướp gằn lên và cố giằng cái cặp khỏi tay nó, nó vẫn ghì chặt cái cặp và khóc van xin.
Bỗng có tiếng xe máy đến gần, và tiếng phanh xe cái kít, rồi bóng người lao vào xô hai thằng cướp ra, rồi tiếng đánh nhau, nó vẫn co rúm người ôm chặt cái cặp khóc. Cho tới khi bóng thanh niên ngồi trước mặt nó, giọng nói ấm áp vang lên.
– Có làm sao không em?
Nó ngẩng lên, dưới anh đèn nó không nhìn rõ mặt anh, nhưng nó thấy cặp mắt sáng với ánh mắt quan tâm đang nhìn nó. Rồi nó chợt thấy vết đỏ sẫm đang từ chảy trên mặt anh, nó bật khóc thành tiếng.
– Không sao rồi em. Bọn nó chạy rồi. Em có làm sao không?
– Em … không … sao
Nó nói trong tiếng thổn thức.
– Em ở đâu anh đưa em về?
Nó nói khu nhà nó ở.
– À … cùng khu trọ với Anh. Nào đứng dậy về cùng anh.
Anh cầm tay nó kéo lên, bàn tay to nóng ấm, giáp giáp. Anh kéo nó đến bên xe máy, rồi khởi động xe, nó nhút nhát ngồi lên sau yên. Anh đưa nó về đến nhà trọ.
– Về đến nhà rồi này, không sao rồi. Lần sau em đi đâu về muộn thì nhờ bạn chở về hoặc ngủ lại nhà bạn. Khu này vừa xa vừa phức tạp.
Nó lí nhí cám ơn và bước vào phòng. Hôm sau nó mới biết tên anh, biết anh đã tốt nghiệp đang chờ xin việc, biết anh đang chạy xe ôm trong khi chờ, nó với anh trở lên thân thiết hơn. Nó cũng thỉnh thoảng đến phòng anh chơi khi anh đi làm về sớm, căn phòng chẳng có đồ đạc gì, ngoài cái giường, cái hòm từ thời sinh viên và anh chẳng khóa cửa bao giờ. Nó chủ động giúp anh giặt quần áo, quét dọn nhà, nó làm tự nhiên như người em gái với anh trai mình.
Cho đến hôm kia, khi anh nấu cháo cho nó, nó mới phát hiện trong sâu thẳm của mình, anh không chỉ là người anh trai đơn thuần, tình cảm của nó dành cho anh sâu đậm tình cảm anh em rất nhiều. Nó bắt đầu nhìn lén anh, lắng nghe tiếng anh mở cửa vào phòng, nó muốn được chăm sóc anh, được anh biết tình cảm của nó.
Nó bắt đầu ao ước mình sẽ thành Thị Nở của anh.