HẮN - Chương 19
MƯỜI CHÍN
Chị Phượng vẫn chưa về, hắn hơi uể oải nên quyết định không cắm cơm nữa, hắn sẽ đón và đưa chị Phượng đi ăn, lâu rồi hai chị em cũng chưa ăn ngoài.
Hắn đến khi siêu thị mới chuẩn bị đóng cửa, còn vài vị khách đang thanh toán. Anh chàng quản lý siêu thị đang đứng giám sát gần quầy thanh toán chỗ chị Phượng đang vào đồ cho khách mua. Hắn thật sự không có cảm tình với anh chàng này mặc dù trông cũng điển trai và bóng bảy, hắn không thích cái cách anh này hay nịnh bợ, cách xoa tay khi nói chuyện với người khác và đặc biệt đôi mắt với hàng lông mi dài và lúc nào trông cũng ướt ướt. Hắn biết anh ta đang tán tỉnh chị Phượng, qua thái độ của anh ta với chị Phượng và cách anh ta lấy lòng hắn bằng nụ cười giả tạo, đôi mắt khép hẹp lại che đằng sau hàng lông dài đen khi cười.
Hắn tiến đến quầy chăm sóc khách hàng chào Quyên, cô bé hay cười và luôn đỏ mặt.
– Chào em. Hôm nay có gì vui mà má đỏ hây hây, con mắt lung linh thế?
– Anh … anh Khánh. Em chào anh. Hôm nay đến đón chị Phượng à?
– Anh đến chào em nữa chứ. Chưa trả lời câu hỏi của anh nhé.
– Có gì đâu anh. Anh Khánh bao giờ về quê ăn Tết?
– Anh chờ chị Phượng nghỉ thì về. Em năm nay có đưa thêm ai về ra mắt bố mẹ không?
– Anh này … có ai thèm để ý đến em đâu.
– Bọn thanh niên giờ hẳn mắt có vấn đề. Để mai anh mua ít thuốc nhỏ mắt đưa cho bọn nó để nó sáng mắt ra. Cô gái dịu hiền ngoan ngoãn như thế này mà bỏ qua.
Quyên lại đỏ mặt từng bừng. Hắn hay nói chuyện với Quyên mỗi lần đến đón chị, cô bé rất ngoan và hiền và chị Phượng cũng quý, nhưng lát thế nào cũng lại đe hắn. Y như rằng, đang nói chuyện linh tinh hắn nghe thấy tiếng chị Phượng sau lưng.
– Hương người yêu em đâu mà không đi chơi, lại đến đây đón chị?
– Hương về sáng nay rồi, giờ ở thành phố này em có mỗi chị là người thân yêu và em Quyên là người quen.
Chị Phượng lại cất tiếng cười vui vẻ, mỗi lần hắn nói chị là người hắn thân yêu.
– Quyên là em chị đấy, nó cũng là em em. Làm anh cho xứng đáng.
– Quyên, anh xứng đáng làm anh nhỉ. Qua Tết sẽ có mừng tuổi cho em để sang năm có anh chàng đưa về ra mắt bố mẹ nhé. Giờ anh phải đưa bà chị thân yêu của anh về đã, không lát nữa phượng xù lông thành gà mất.
– Vâng … vâng… anh đưa chị về đi.
Hắn vừa đi qua của, giọng nhựa nhựa lại vang lên.
– Ôi, chào thằng em đẹp trai. Mấy hôm không gặp, thằng em càng ngày càng phong độ.
– Chào anh. Mấy hôm không gặp anh, anh càng ngày càng ngọt ngào, ngực càng ngày càng cong. Dạo này anh có thêm được em nào thích chưa?
– Chú cứ nói vậy, chị em lại hiểu lầm.
Chị Phượng kéo tay hắn đi nhanh ra cửa.
– Hai chị em về nhé. Phượng, em giữ gìn sức khỏe, mấy hôm nay trời lạnh lắm đấy.
– Em về đây. Hôm nào anh nhớ truyền cho em mấy bí kíp để gái tự động theo như anh đã hứa nhé.
Câu này là hắn nhét chữ vào mồm anh ta, chỉ do một lần anh ta buột miệng khoe anh ta luôn được phụ nữ thích làm anh ta toàn phải chủ động từ chối do chưa tìm được người hợp.
– Em cứ bắt lời với anh ta làm gì? Kệ anh ta đi.
Chị Phượng lại càu nhàu khi hai chị em đã ra khỏi khu siêu thị.
– Thì lịch sự thôi mà chị. Anh ta chủ động chào mà mình không chào còn ra cái gì.
– Em có được câu nào tử tế đâu, toàn nói móc anh ta. Mà anh ta cũng phiền lắm, mói như đàn bà, dạo này cứ xán lấy chị.
– Anh ta có làm gì phiền chị không?
– Không, nhưng mà cứ vo ve suốt ngày, lúc thì hỏi em có khát không ra uống nước đi? lúc thì có mỏi không, ngồi nghỉ một lát đi? Mà anh ta biết thừa, trong ca làm sao rời khỏi quầy.
– Nếu chị không thích thì cứ nói thẳng. Với lại, em đang tính chị hay nghỉ hẳn ở đây đi về làm cho em, em cần một người giúp làm kế toán. Chứ làm ở đây dù gì cũng phức tạp mà toàn về đêm hôm.
– Thôi, cứ làm ở đây đã, dù sao công việc của em chưa nhiều, nên chị cũng chỉ cần làm mấy ngày cuối tháng là xong.
– Được rồi, tạm thế đã, nhưng mà có gì phiền phức chị phải báo em ngay nhé. Giờ chị em mình đi ăn, chị muốn ăn gì?
– Đi ăn bún ốc, sau đi đi uống café trứng nhé.
Hắn không ăn ngồi ngắm chị ăn, chị hắn công nhận xinh, nhưng không xinh kiểu rực rỡ của các cô gái thành phố, mà nét xinh của chị thùy mị, nết na dịu dàng của cô thôn nữ hệt như mẹ. Khoan mặt trái xoan trắng mịn, đôi mắt tròn e lệ, hàng lông mi đều và cặp lông mày thanh mảnh, cái mũi thẳng xinh xinh. Điều hắn lo lắng là giờ chưa thấy chị giới thiệu ai là bạn trai, ở tuổi chị nếu ở quê đã là quá lứa nhỡ thì.
– Khi em đến nhà Hương phải thật đĩnh đạc, đàng hoàng nghe chưa, đừng để bố mẹ Hương có ấn tượng không tốt. Mà không được mặc quần jeans đâu đấy, hôm trước chị và Hương đã mua cho em hai bộ quần áo sơ mi để mặc. Chị chấm Hương rồi, giờ hiếm có cô gái nào ngoan, hiền và hiểu chuyện như Hương đâu. Em mà làm gì sai là chị giết, nghe chưa.
Chị lại hặn dò hắn khi chị em ngồi trong quán café, hắn chẳng nhớ chị nhắc lần này là lần thứ bao nhiêu rồi.
– Em biết rồi, chị yên tâm. Mà chị thì sao? Bố mẹ nhắc nhiều rồi đấy nhé, bạn chị ở nhà đã có con bồng con bế. Chị thì còn chưa có ai đưa về? Em không muốn khi con em lớn vẫn có bà bác già ở bên cạnh đâu đấy.
– Kệ chị. Em sợ chị ế à? Đây còn một hàng vài cây số đang đứng để đợi chị duyệt nhé.
– Em biết chị em hô một tiếng thì sông Hồng sẽ bị bịt dòng vì nhiều người nhảy, nhưng mà bố mẹ sốt ruột lắm rồi.
– Uh, chưa gặp ai tâm đầu ý hợp. Chị cũng không vội. Em lo cho em đi đã, em mà có lỗi với Hương là biết tay chị đấy. Em tưởng chị không đoán ra à? Các mối quan hệ ngoài xã hội của em chị không ngăn cản, nhưng mà làm gì cũng phải đúng mực, không được làm tổn thương người khác. Mấy hôm trước chị Nga có đến gặp chị, mời chị về làm kế toán cho công ty chị ấy, nhưng chị từ chối, chị không muốn nhận ân huệ của người khác và cũng không muốn em khó xử.
Hắn hơi chột dạ, hắn không muốn có điều gì hắn không biết liên quan đến người thân và những người quan hệ với hắn. Hắn sẽ phải nói chuyện này với chị Nga, những gì liên quan đến người thân, hắn phải là người biết đầu tiên. Dù hắn biết chị Nga cũng vì ý tốt và cũng vì hắn.
– Vâng em biết rồi. Chị yên tâm, em sẽ không điều gì gây tổn thương đến Hương và em hứa sẽ mang Hương về làm em dâu của chị.
– Bố mẹ cũng lớn tuổi rồi và mong có cháu bế.
– Chưa ngay được chị ạ. Em còn cần thời gian phát triển và đảm bảo được cuộc sống đã. Với lại Hương cũng mới ra trường, cũng phải để cô ấy trải nghiệm cuộc sống. Một hai năm nữa cũng chưa muộn.
– Nhưng chị sợ là thời gian có thể sẽ làm cho mọi việc thay đổi.
– Chị không tin em chị hay chị lo Hương sẽ thay đổi? Em tin em và em tin Hương, thời gian chỉ để bọn em hiểu nhau hơn.
– Uh … em nghĩ vậy chị cũng yên tâm. Nhưng làm gì cũng phải có chừng mực, đừng để sự việc vượt qua tầm tay.
Thời gian có thể làm nhiều thứ thay đổi, nhưng bản chất con người không thay đổi, hắn tin vào hắn, hắn tin Hương và tin vào những người xung quanh hắn. Hắn sẽ làm hết sức để sự việc dù có thay đổi, nhưng sẽ vẫn theo con đường mà nó phải theo hoặc ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến những người xung quanh hắn.
***
Sáng sớm hắn đã đi khỏi nhà, chạy một mạch xuống chỗ bạn bác Phúc để lấy củ đinh lăng như đã đặt. Củ đinh lăng này tình cờ hắn nghe bác Phúc kể khi qua chào bác trước khi về Tết, bạn bác có mấy cây đinh lăng rất to và lâu năm, giờ con trai phá đi để xây nhà bác làm bác cứ tiếc mà không đi lấy được để về uống. Nghe thế hắn liền xung phong đi lấy hộ bác và lấy cho hắn một gốc, hắn định dùng để đưa anh Long ngâm rượu.
Nhà bạn bác Long cách thành phố khá xa, phải gần hai tiếng hắn mới tới làng, sau một hồi hỏi thăm hắn cũng tìm được. Hai gốc đinh lăng xù xì đã được cắt hết phần thân, chỉ còn bộ rễ xoắn lại như những con rắn và một bao lá bạn bác Phúc gửi cho bác Phúc.
Sau khi đưa cho bác Phúc một gốc và bao lá, hắn đến nhà anh Long. Hôm nay nhà anh khá đông khách Nhung, Vinh, Quyết, mấy người anh em họ của anh chị và hai người bạn hồi tại ngũ của A Long đang mổ con lợn tại góc vườn.
Anh Long đã đi tập tễnh với cái lạng chống tay nhìn hắn vác cái gốc đi vào.
– Em có cái này biếu anh ngâm rượu.
– Chú có món gì hay thế, làm anh tò mò? … Ah … đinh lăng, chú kiếm ở đâu đấy? Anh kiếm mãi không được gốc to như thế này? Ông Hùng ơi, thằng em nó kiếm được gốc đinh lăng này, ông lại đây xem có vừa ý chưa?
Anh Hùng, đồng đội anh Long, dáng người cao to chắc chắn nhưng chân hơi tập tễnh, tay vẫn cầm con dao bầu từ chỗ mổ lợn đi vào.
– Gốc này ngon, nhiều rễ rất đều và to, chắc phải hơn hai chục năm có lẻ.
Anh Hùng sau khi xem xét gốc đinh lăng khẳng định.
– Gốc to như thế này, giờ hiếm lắm, loại trồng nhiều cũng chỉ năm sáu năm. Ông cầm về đi, mà làm thuốc.
Anh Long nói rồi quay sang hắn.
– Cám ơn em. Anh Hùng đang cần tìm để làm thuốc, anh ấy bị vết thương hồi trong bộ đội, giờ nó ảnh hưởng hay bị hoa mắt chóng mặt. Anh cũng tìm mà toàn loại trồng đại trà ít năm, thế nào hôm nay chú lại kiếm được. Mà ngon thế này, chắc anh cũng lấy mấy cái rễ ngâm bình rượu, anh em mình uống nhỉ.
– Gốc to thế này, tôi dùng cũng không hết, ông lấy mấy cái rễ mà ngâm rượu. Tôi cũng dùng làm thuốc và một phần ngâm rượu. Cám ơn thằng em. Anh là Hùng, đồng đội cũ của anh Long.
– Em chào anh. Em là Khánh.
– Thằng em này là quý nhân của tôi mà tôi kể cho ông đấy. Thằng này chơi được, nhưng mà hay nguyên tắc bỏ mẹ. Thôi vào đây uống nước. Quyết! Mày cầm gốc này ra xịt nước rửa rạch cho anh nhé.
Anh Long làm một chàng dài, rồi kéo tay hắn vào bàn.
– Chị Nga đâu anh?
Cầm chén nước anh Long đưa hắn buột miệng hỏi vì không thấy chị ở nhà.
– Chắc nó vừa đi chợ với bác giúp việc. Công việc của chú dạo này thế nào?
– Vâng cũng tạm ổn anh.
– Để lát anh giới thiệu chú với anh Hùng, trông anh ấy vậy thôi chứ cũng sừng sỏ ở tỉnh tính tình hảo sảng nhưng mà hay bỗ bã. Còn anh Lập hiện đang làm chủ doanh nghiệp vận tải đường dài. Toàn bạn hồi tại ngũ và cùng ra lập nghiệp với anh hồi phục viên. Anh em chí cốt, nên chú không cần giữ kẽ.
– Vâng, cám ơn anh. Vết thương anh thế nào?
– Cũng ổn rồi em, chỉ là chưa lành hẳn, nên vẫn phải chống lạng. Chắc một hai tuần nữa, anh sẽ tập lại được rồi. Mai chú về quê à? Anh có củ sâm, chú mang về biếu bố mẹ hộ anh.
– Vâng cám ơn anh. Vụ kia của anh, tình hình giờ thế nào?
– Êm rồi em. Nhưng vẫn cần cảnh giác, nếu nó rục rịch, anh sẽ dùng biện pháp mạnh. Chị Nga không đồng ý, nhưng nếu có nguy cơ, anh cũng cần thể hiện là thằng đàn ông.
– Vâng, anh cũng nên cận thận, vì dù thế nào cũng tránh chó cùng bứt dậu.
– Chú yên tâm. Anh im lặng lâu rồi, nên nhiều người đã quên. Thỉnh thoảng cũng cần nên tiếng để chúng nó biết mình tồn tại.
Hắn trầm ngâm khi anh nói vậy, hắn hiểu, việc xảy ra đã động đến sự sỹ diện của anh Long, nhưng nhiều khi cứng quá lại dễ gãy. Giải quyết mềm vẫn là biện pháp an toàn và hiệu quả hơn.
– Anh … Anh Khánh, Nhung nói chuyện riêng với Anh Khánh một chút được không?
Tiếng Nhung ngập ngừng vang lên sau lưng hắn. Hắn quay lại nhìn Nhung đang đứng ở sau lưng, rồi nhìn Anh Long, Anh Long khẽ gật đầu. Hắn đứng dậy đi theo Nhung vào trong nhà.
– Nhung xin lỗi anh vì việc hôm nọ.
– Không có gì, mình cũng quên rồi.
– Hôm trước Nhung cũng không nghĩ sâu xa, cũng chỉ là bột phát, cũng mong anh không chấp.
– Không sao mà, mình cũng hiểu ý của Nhung.
– Vâng, cám ơn anh.
– Thế nhé, đừng nghĩ ngợi gì. Tuy nhiên lần sau mình nghĩ Nhung cần suy nghĩ thật kỹ khi làm việc tương tự. Có khi được không bằng mất.
– Anh … Anh … cho Nhung hỏi chút được không?
– Uh, Nhung hỏi đi.
– Anh có thấy Nhung đẹp không?
– Đẹp, nóng bỏng.
– Sao … sao anh lại không thích?
– Không, mình rất thưởng thức vẻ đẹp của Nhung.
– Thế hôm nọ …
– Nhung hiểu sai ý mình, thưởng thức và tiếp nhận với mình là khác nhau. Thưởng thức đơn thuần là vì vẻ đẹp, tiếp nhận nó cần có thời gian và sự hòa hợp, vậy thôi. Thế nhé, mình ra ngoài uống nước với Anh Long.
– Vâng, cám ơn Anh.
Vừa bước ra cửa hắn nhìn thấy chị Nga đang tiến đến, chị nhìn hắn và Nhung định nói gì đó, hắn khẽ lắc đầu.
– Chào chị. Vừa đi chợ về à?
– Ừ … ra uống nước với anh Long đi, chị vào giao đồ cho mấy chị em đã. Chốc chở chị đi lấy thêm đồ nhé.
Chị kéo Nhung đi về phía phòng bếp, hắn quay ra sân ngồi với anh Long.
– Lâu lắm rồi anh mới thấy chị Nga vui vẻ hào hứng như thời gian này. Chẳng biết quan hệ của chú và Nga sẽ đến đâu, anh cũng sẽ không can thiệp và anh tin chú cũng làm tổn thương nó.
– Vâng, em sẽ không làm chị ấy tổn thương. Có một số chuyện đúng là không lường được, nhưng sự chân thành cũng sẽ không làm mọi chuyện đi đến kết cục không xử lý được.
– Uh, anh tin người trưởng thành đều có những suy nghĩ chín chắn để không làm mọi chuyện trở nên khó xử.
Hắn rơi vào trầm ngâm, liệu có lúc nào mọi chuyện sẽ ngoài tầm kiểm soát? Hay tại hắn quá tham lam? Hắn liệu có thể buông bỏ được không? Những câu hỏi quẩn quanh làm hắn quên đi xung quanh cho tới khi chị Nga vỗ vào vai hắn, hắn mới giật mình.
– Đi. Chở chị đi lấy đồ.
– Vâng.
Dắt xe ra cổng nổ máy và chờ chị ngồi lên, hắn vào số và đi theo hướng chị chỉ.
– Nãy em nói gì mà cái Nhung mắt đỏ hoe vậy?
– Không có gì chị, chỉ là trao đổi một số việc liên quan đến việc hôm trước thôi.
– Con bé về làm cho anh chị cũng gần bốn năm rồi từ hồi mới tốt nghiệp đại học. Trước nó làm tiếp thị rượu, anh Long quý nên đưa về. Dưới tay nó, các quán ăn của anh chị tốt hơn hẳn nên giờ chị cũng giao toàn quyền cho nó quản lý. Chị cũng hi vọng nó với anh Long sẽ nên duyên, nhưng mà giờ vẫn lửng lơ vậy.
– Vâng, duyên số nó khó nói lắm, em hiểu anh Long chưa quên được được chị ấy. Cứ để tùy duyên đi chị.
– Như ông cụ non vậy, mà gớm ghê nhé.
– Tùy duyên mà chị. Giờ mình đi đâu?
– Đi uống café, không mai em về rồi mấy tuần nữa mới gặp. Rẽ vào con đường có hàng nhãn trước mặt rồi chạy thẳng.
Hết hàng nhãn, con đường xuyên qua đê đi vào xóm bãi.
– Bạn chị nó mở nhà hàng ở đây, dạng câu lạc bộ riêng dành cho khách quen.
Chị chỉ vào căn biệt thự trước mặt, có hàng rào xây bao quanh, chỉ có tấm biển rất nhỏ gắn trên góc cổng để biết đó là nhà hàng. Anh bảo vệ chạy ra nhận lấy xe, chị và hắn theo cô lễ tân vào khu bàn.
Khu vực bàn được bố trí tương đối riêng tư, được bao bởi hàng rào cao cắt tỉa gọn gàng, bộ bàn ghế mây đặt chính giữa có ô vải che và đèn sưởi gas. Chị và hắn ngồi trên chiếc ghế mây đôi nhìn ra sông, chị ngả đầu vào vai hắn, hai tay ôm lấy cánh tay hắn. Bầu ngực áp lên cánh tay hắn, hắn chợt nhận ra chị không mặc áo ngực. Cánh tay hắn co lên ngang ngực và đưa sang xoa nắn bầu vú của chị, cảm giác mềm mại, ấm áp và đẫy đà mơn man trên bàn tay.
– Mấy hôm trước chị có qua gặp chị Phượng để trao đổi về ý định mời chị Phượng về làm cho công ty chị, công ty chị cũng đang cần thêm một kế toán. Chị … Uh …
Chị khẽ cựa người, đưa tay kéo khóa cái áo len chị đang mặc và cầm tay hắn đưa vào trong đặt lên bầu ngực của mình. Cái áo thun mỏng phía trong giúp bàn tay hắn cảm giác trọn vẹn sự nở nang mềm ấm và đầu vú cứng đang nhô lên dưới lòng bàn tay.
– Uh … chị Phượng cũng không từ chối hẳn mà nói .. Uh … sẽ về hỏi ý kiến em … Uh … Uh … chị thích … em cứ vê như thế … Uh … Chị nghĩ làm ở đó cũng phức tạp mà thời gian thì bất tiện. Em xem khuyên chị Phượng về công ty chị.
Hắn lắng nghe chị nói cảm thấy nhẹ nhõm khi chị chủ động nói ra việc này. Bàn tay nâng trọn bầu vú chị, đầu vú kẹp giữa hai ngón tay miết miết, cảm nhận sự run rẩy của chị, hơi thở đứt quãng của chị.
– Cám ơn chị. Chị Phượng có nói với em, nhưng em cũng sẽ cần một kế toán, nên em sẽ đưa chị Phượng về.
– Vậy cũng được. Nhưng chị đề nghị đưa chị Phượng về Công ty chị để làm quen công việc và kinh nghiệm trước khi về làm với em. Uh … Uh … Uh …
Chị vén áo thun, cầm tay hắn đặt vào bầu vú trần trụi dưới cái áo, người căng lên ép chặt vào người hắn, bàn tay chị đưa vào giữa đùi khép lại.
– Vâng. Vậy thì tốt quá, vậy em sẽ bàn với chị Phượng để thu xếp.
Bầu vú chị tràn đầy trong lòng bàn tay, sự mềm mại ấm nóng của nó kích thích vào từng đầu đầu dây thần kinh trong lòng bàn tay, làm hắn nóng lên, phía dưới căng lên đội lên quần. Hơi thở nóng hổi của chị thổi từng đợt vào má hắn, sự rung động của chị truyền sang hắn làm hắn cũng cứng người.
– Chị … phục vụ mang đồ đến
Hắn rút tay về khi nghe tiếng bước chân tiến đến, chị cũng ngồi thẳng lại.
– Cám ơn em. Thế là đủ rồi, cần gì chị sẽ gọi.
– Vâng, chào anh chị.
Cô bé phục vụ nhanh nhẹn quay đi mà không có vẻ gì là tò mò hay ngạc nhiện.
– Chị ngồi lên lòng em nhé.
Sự căng cứng bên dưới cứ cuộn lên làm hắn muốn giải thoát. Nét đỏ vẫn còn vương trên mặt chị, đầu ti vẫn đội lên khi hắn đưa tay tay vào xoa khi cô phục vụ đã đi khỏi. Chị đưa tay lần cởi thắt lưng, kéo khóa xuống cầm con chim đã dựng đứng lên vuốt ve. Hắn khẽ nhấc mông để kéo quần xuống chân, chị khẽ hôn hắn rồi đứng trước mặt hắn, một tay đưa xuống cầm con chim, tay nhấc váy và từ từ ngồi xuống. Chị cũng trần trụi dưới váy.
Một cảm giác ướt át, nóng ấm từ từ bao phủ con chim làm hắn không nhịn thở ra một hơi thư sướng cùng với tiếng rên của chị. Con chim đã được bao phủ trọn vẹn bởi sự ấm nóng, mềm mại ướt át chọc ngoáy phía trong khi chị ngoáy nhẹ cái mông để nó được vào sâu nhất. Chị hơi cúi người và bắt đầu nhịp mông lên xuống trong khi hai bàn tay hắn chui vào trong áo ôm lấy bầu ngực của chị nhào nặn. Những cơn sướng truyền lên não ngày một nhanh theo đã nhấp mông của chị, tiếng rên của chị đã bắt đầu mất kiểm soát, bàn tay chị đưa lên mồm để ngăn âm thanh của nó không vang vọng quá cao.
Sau một hồi nhấp điên cuồng, chị ngả người lên ngực hắn, mông sàng qua lại, con chim ngoáy trong bướm rồi chạm lên đáy mỗi khi chị ép mông xuống giữa mỗi cái sàng mông. Tiếng rên của chị không dứt, hai tay chị đặt lên tay hắn bóp lấy đôi bầu vú mạnh hơn. Nước tươm ra liên lục, thấm đẫm hai bẹn, tràn qua bừu chim và chảy xuống khe mông ngày một nhiều, mông hắn đã bắt đầu co bóp khi sự cương cứng đã ép căng xuống bụng, cảm giác tê tê run rẩy ở đầu chim đã ngày một mãnh liệt.
– Em ra nhé.
Hắn không kìm được khi sự sàng sê của chị ngày một nhanh và mạnh mẽ.
– Huh … Uh … ra đi … em.
Không kìm được nữa, hắn ôm eo chị, ép chặt xuống, mông đẩy mạnh ép chặt bướm chị, đầu chim giật giật mở ra, dòng tinh trùng nóng hỏi được thả ra rần rần qua thân chim đẩy vào bướm chị. Chị cũng căng cứng người, hai tay bóp chặt tay hắn, đầu ngửa ra sau qua vai hắn, người ép chặt xuống, hai mông cứng lại nhíu nhíu theo những đợt phun của hắn. Tiếng … Gừ … Gừ … của chị bị ép trong cổ họng khi người chị giật giật trong lòng hắn. Những gì căng cứng chất chưa được giải phóng ra toàn bộ đẩy sự thư sướng tràn qua người hắn, người hắn mềm ra dựa vào ghế ôm thân hình cũng đã mềm đi của chị trong tay, hai tay đưa vào trong áo xoa nhè nhẹ bầu vú mềm mại đang phập phồng theo hơi thở nóng hổi của chị.
Chị vẫn ngả người mềm mại trong lòng hắn, lười biếng nhắm mắt, những sợi tóc vờn trên mặt hắn buồn buồn, phía dưới ướt sũng, nhớp nháp truyền lên cảm giác lành lạnh. Hắn dịch người sang bên để lại một vũng ướt trên tấm đệm ghế, kèm theo một vệt ướt như hình sao chổi khi hắn di chuyển.
– Chị thích quá.
Chị nói khẽ khi vẫn lười biếng nằm trong lòng hắn. Hắn vẫn ôm chị trong lòng, bàn tay vẫn ve vuốt bầu vú, khẽ đưa môi ngậm lấy dáy tai chị nhay nhay, chị hơi co người lại nhưng không dịch đầu để yên cho hắn nhấm nháp.
– Anh Long hôm nay mời anh Hùng và anh Lập bạn đồng đội cũ của anh ấy. Anh Hùng đang mở rộng sản xuất, nên anh Long có ý giới thiệu em với Anh Hùng để hợp tác. Anh Hùng à người hào sảng và tình nghĩa, ở tỉnh cũng là người có tiềm lực và uy tín, dự án này anh chị cũng tham gia. Em cứ mạnh dạn trao đổi và hợp tác.
– Vâng, cám ơn Anh Long và chị.
Hắn bắt đầu hình dung cho sang năm, hẳn sẽ rất bận rộn và thách thức, nhưng cũng sẽ đánh dấu sự phát triển của hắn. Năm sau sẽ rất quan trọng.