HẮN - Chương 14
MƯỜI BỐN
Cuối cùng thì hắn cũng hoàn thành thiết kế chi tiết, các mẫu hợp đồng và chi tiết thiết bị cho căn hộ của anh Hùng và chị Mai, gọi điện cho anh Hùng thì anh lại giao lại cho vợ, anh đang đi lượn cung cùng hội phân khối lớn.
Chị Mai giọng vẫn giọng cợt nhả vang lên.
– Sao, hôm nay mới tới nhớ chị à, mà tận giờ mới gọi?
– Em hoàn thành xong thiết kế chi tiết và danh mục thiết bị, hôm nay em gọi như đã hẹn.
– Vậy qua nhà chị nhé, chị đang ở nhà. Anh ấy lại đi chơi với lũ bạn rồi.
Chị đưa ra một loạt thông tin, hắn băn khoăn không hiểu ý là gì, chẳng nhẽ? Thôi kệ, đẳng nào cũng gọi thằng Ngọc, vả lại chị hơi mặn so với gu của hắn, hắn không thích kiểu phụ nữ quá sỗ sàng, quan hệ nam nữ phải đến với nhau tự nhiên, không phải chỉ là vì nhu cầu nhục dục. Và trên hết là vì quan hệ giữa hắn với chị Hằng, hắn không thể làm chị bị tổn thương.
Hắn và thằng Ngọc đến nhà chị lúc gần trưa, đúng như chị nói nhà chỉ có mình chị, con gái còn đi học chưa về. Vẫn như thường lệ, cặp vú chị sẽ chào hỏi khách trước, rồi cặp đùi chặt căng trong cái quần bò legging. Thằng Ngọc mắt lồi ra không chớp, nhìn như đóng đinh vào bộ ngực của chị. Hắn cũng quen rồi, nên cất tiếng chào chị rồi kéo thằng Ngọc đang mất hồn đi vào.
Chị bước chỗ ghế dài và mời hai thằng ngồi. Hắn đẩy thằng Ngọc vào chiếc ghế dài chị đang ngồi, còn hắn ngồi xuống chiếc ghế con bên ngoài.
– Đây là Ngọc bạn em, hiện hai chúng em làm chung với nhau.
– Chị tưởng em đến một mình, không báo chị trước.
Chị nói với vẻ cau mày, thằng Ngọc thì vẫn ngồi yên mặc dù mắt nó đã rời khỏi bộ ngực của chị.
– Vâng, xin lỗi chị. Em đưa Ngọc đến vì bạn ấy là chuyên gia về ánh sáng, sẽ giúp tốt hơn về yêu cầu ánh sáng đổi màu theo nhạc trong phòng ngủ như chị yêu cầu.
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với thằng Ngọc và để chị chuyển sự chú ý đến hứng thú của chị.
– Thôi không sao, em đưa hồ sơ chị xem nào.
Đưa chị bộ hồ sơ, chị không xem chữ, chỉ xem các bản vẽ thiết kế. Rồi hỏi từng chi tiết mà chị hứng thú như lắp đèn màu trong phòng ngủ, phòng tắm, làm sao để đổi màu theo nhạc … Hắn đá thằng Ngọc để nó nói. Thằng này bắt đầu lại hồn và trở lại bản tính của nó, nó vừa mô tả vừa thao thao về những màu sắc sẽ tác động như thế nào đến tâm lý, rồi ánh sáng kết hợp với nhạc sẽ tạo sự hưng phấn thế nào. Hắn cũng bắt đầu tin những điều nó nói, còn chị thực sự cuốn huốn bởi hiệu ứng tiếng nhạc và ánh sáng kết hợp với nhau.
– Em sẽ thiết kế cho chị, đảm bảo trạng thái hưng phấn của chị sẽ bắt đầu mỗi khi tiếng nhạc nổi lên và ánh đèn màu chớp nháy, sự hưng phấn sẽ đến từ thính giác và thị giác kết hợp sẽ lay động các giác quan khác đẩy sự hưng phấn lên đỉnh điểm và sự thỏa mãn sẽ vờ òa. Hôm nào xong em sẽ cùng chị chạy thử để trải nghiệm.
Chị đã rơi vào trạng thái mơ màng đến viễn cảnh vỡ òa, mắt nhìn thằng Ngọc vẻ mong chờ, chị đã quên sự hiển diện của hắn. Cuối cùng thì cũng đã xong sau khi thằng Ngọc hứa sẽ thỏa mãn mọi đòi hỏi của chị, để lại bộ hồ sơ để anh Hùng xem và ký vào hợp đồng, hắn và thàng Ngọc ra về.
– Này là thật hay giả nhỉ?
Hắn ngơ ngác nghe thằng Ngọc hỏi khi hai thằng đang ngồi ăn trưa tại quán café, nó có vẻ mất hồn sau khi rời nhà chị Mai.
– Cái gì thật giả?
Hắn hỏi lại.
– Cặp vú ấy.
– Éo gì … nói thì rõ ràng vào, tao biết đâu được đấy. Hôm nào mày kiểm tra đi rồi nói lại với tao.
– Vục mặt vào đó có thở được không nhỉ.
Thằng Ngọc lại tiếp tục mơ màng. Hắn giơ tay vỗ đầu thằng ngọc.
– Ăn nhanh đi, rồi còn đi đón Minh và Hương. Hôm qua Hương gọi cho tao báo chiều nay chị em nó quyết định đi thử váy áo cùng nhau đấy.
Nghe đến Minh thằng Ngọc tỉnh lại, hình ảnh cặp vú ám ảnh nó bắt đầu được thay thế bằng hình ảnh Minh, nó bắt đầu cắm cúi ăn.
– Tao nghĩ mình phải có thêm người để thực hiện dự án của chị Nga, đội thợ của mày có mang đi được không?
– Tao nghĩ là không vấn đề gì, tao sẽ lo vụ này. Trước mắt mình cứ ký hợp đồng thuê nhân sự với công ty tao, cũng sẽ không quá cao đâu. Còn với anh em sẽ áp dụng thưởng thêm ngoài hợp đồng để khuyến khích. Thường công ty vẫn làm vậy để anh em có thêm thu nhập, chỉ có điều nếu đưa vào miền Trung, chỉ cần ít thợ cả thôi còn lại sẽ thuê công nhật tại địa phương. Mày để tao chọn người cho.
– Uh, tao sẽ lên kế hoạch để xem khối lượng công việc thế nào, rồi sẽ tính toán lại cụ thể. Mấy công ty cung cấp kia, liệu có tiếp tục đặt hàng không?
– Được, bọn nó toàn công ty lâu năm, trông nhỏ vậy thôi nhưng mày không biết đâu, toàn công ty sân sau đấy. Mày cần gì bọn nó cũng sẽ chiều được hết, mà chiết khấu luôn cao và an toàn.
– Vậy tao yên tâm. Quyết tâm làm tốt vụ này nhé.
Sau bữa ăn, nó chia tay thằng Minh và đến đón Hương. Hương đã đứng đợi ở dưới nhà.
– Hôm nay bạn em ở nhà, nên không cho anh lên nhà. Mà lên nhà, anh hư lắm.
Hương nói rồi cười như nắc nẻ.
– Anh không nhịn được, mỗi lần gặp em là không điều khiển được mình. Trong tâm trí chỉ còn có em.
– Em cũng thế, em sợ mình sẽ không giữ được đến ngày thiêng liêng.
Hương nói dịu dàng rồi ôm hắn chặt hơn. Tay hắn ôm lấy bàn tay cô đang ôm trước bung, vuốt ve ngón tay thuôn dài mềm mại. Hắn cũng chưa đưa Hương về giới thiệu với bố mẹ, hắn biết bố mẹ sẽ rất vui khi gặp Hương và nhưng còn bố mẹ Hương hắn cũng chưa được gặp, hắn tự nhiên cảm thấy lo lo.
– Tết anh đưa em về ra mắt bố mẹ anh nhé.
– Vâng, liệu có sớm quá không?
– Bố mẹ anh sẽ rất mừng, chị Phượng khoe với bố mẹ anh rồi, bố mẹ đang mong em đấy.
– Vâng.
– Anh cũng muốn ổn định rồi sẽ về gặp bố mẹ em xin phép. Hi vọng hai bác sẽ ưng ý và đồng ý cho anh yêu cô con gái vàng.
– Bố mẹ em hiền lắm và hiểu tâm lý con gái, em tin bố mẹ sẽ quý anh và ủng hộ em.
Hắn không muốn đến gặp bố mẹ Hương khi trong tay chưa có gì chắc chắn, dù hắn tin vào tương lai, nhưng quan trọng vẫn là bố mẹ Hương cảm nhận như thế nào, hẳn nhiên chẳng bố mẹ nào giao con gái cho kẻ tay trắng.
Ngọc và Minh cũng vừa tới nới khi hắn và Hương dừng trước của tiệm may. Tiệm may là cả bốn tầng nhà, chuyên may đồ cưới và áo comlet cho nam và nữ. Do Minh đặt trước, bọn hắn được đưa thẳng lên tầng ba, tầng chuyên đo và thử, và được chia thành hai khu nam và nữ riêng biệt.
Nhà may có rất nhiều mẫu để chọn, hắn chọn một bộ complet xanh đen may sẵn, kiểu cổ điển. Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ và xuýt xoa của cô gái giúp đồ của nhà may, hắn không nhịn được tiến lại cái gương. Dù hắn không chú ý lắm đến vẻ bề ngoài, nhưng không khỏi thầm khen khi nhìn mình mặc complet trong gương. Một người đàn ông, gương mặt cương nghị, đường nét phân minh, cằm vuông, tóc cắt cao lật ngôi lệch, dáng cao ráo khỏe mạnh, lịch lãm. Hài long với bộ complet, hắn lại ghế ngồi chờ Hương.
Bộ váy ren trắng dài chạm đất, rủ xuống từ phần dưới éo, phần trên bó sát lấy vòng eo nhỏ nhắn, vươn lên ôm lấy bộ ngực căng tròn, lộ ra vùng xương quai xanh mảnh mai với đôi bờ vai thon. Bộ váy tôn lên sự sự dịu dàng duyên dáng, vẻ đẹp quyến rũ và sự thánh thiện của Hương. Hắn đứng yên, ánh mắt hút chặt vào Hương, co đứng đó cả người bừng sáng lấp lánh, vẻ đẹp thánh thiện mà ánh mắt nhìn vào chỉ còn là sự thưởng thức, si mê không một tia khinh nhờn. Cô thướt tha tiến đến trước mặt hắn, ánh mắt nhìn vào ánh mắt hắn, sự hạnh phúc tự hào không dấu nổi trong ánh mắt cô, cô hãnh diện vì sự si mê của hắn. Hắn trông thật lịch lãm đĩnh đạc của đàn ông, ánh mắt sáng nhìn thẳng, khuôn mặt phân minh, cằm vuông cương nghị, dáng người cao khỏe mạnh. Trong cô tràn ngập sự ngọt ngào, cô xao xuyến và hãnh diện vì hắn.
– Em đẹp quá.
Hắn thốt lên thoảng thốt, làm cô đỏ mặt và e ấp dựa vào hắn khi hắn vòng tay ôm cô, tận hưởng sự cường tráng của hắn, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực hắn, cô quên đi những người xung quanh.
– Ôi … anh chị đẹp đôi. Nào tạm dừng giây phút hạnh phúc, đứng vào đây chụp kiểu ảnh để lưu giữ nào.
Tiếng Minh trêu chọc vang lên, làm cô và hắn rời nhau ra, hắn vẻ mặt tiếc nuối lườm Minh, Hương thì đỏ mặt ngượng ngùng.
Bộ ảnh chỉ để kiểm tra mẫu với quần áo và để lên bối cảnh cho chụp chính thức gần ngày cưới. Hắn đứng cạnh Hương, cô ngồi dưới ghế, tay hắn đặt nhẹ lên bờ vai thon, tay cô dịu dàng ôn lấy tay hắn để chụp ảnh riêng phù dâu và phù rể. Cô ôm cánh tay hắn đứng sau Minh và Ngọc để chụp cảnh chung.
Sau khi hắn thanh toán, để lại quần áo sẽ lấy cùng bộ của Ngọc và Minh, hắn rủ mọi người đi ăn. Mặc dù hắn và Ngọc bị bỏ ra rìa vì sự hưng phấn của Minh và sự háo hức của Hương cho đám cưới, nhưng hắn hạnh phúc và thỏa mãn. Hạnh phúc vì có em và thỏa mãn vì sự hòa đồng của em với Minh. Rồi lại hôn lưu luyến khi chia tay, người em lại run lên khi tay hắn vuốt lên bờ mông và giật người bỏ chạy khi tay hắn không yên phận chui vào trong áo em, đề lại hắn ngẩn ngơ với cảm giác tức tức trong bụng.
Về đến nhà, chị chưa đi làm về, giờ cũng đã muộn làm hắn cảm thấy sốt ruột. Có lẽ cần đưa đón chị đi làm hoặc để chị đi xe ôm, chứ đi xe đạp hắn thấy lo lo. Hắn bấm điện thoại gọi chị, đầu bên kia nghe tiếng chị em í ới, rồi chị cũng nghe máy.
– Hôm nay chị ăn liên hoan cùng các chị ở siêu thị, lát chị về.
– Thôi chị ở đâu? Lát em qua em đón.
– Chị ở siêu thị. Không cần đâu, lát chị đi nhờ chị Hà, cũng gần nhà mình.
– Vậy được. Cần chị gọi em nhé.
Yên tâm, hắn quay vào định bật máy tính làm việc, nhưng chợt thấy không đủ hứng thú, hắn quyết định nghỉ ngơi một hôm. Quay vào bếp đun ấm nước và pha trà, hắn vừa thưởng thức trà vừa đọc cuốn sách về kinh doanh mà Hương đưa cho hắn mấy tuần rồi hắn vẫn đang đọc dở. Hắn hiểu, để có thể phát triển được, hắn cần rất nhiều kiến thức khác đặc biệt là kiến thức về kinh doanh. Hắn chú tâm đọc sách, những kiến thức không mới, nhưng viết chuyên sâu nên hắn rất hứng thú. Đang miên man đọc, điện thoại chợt vang lên, số của chị Nga. Giờ này cũng đã muộn không biết có gì khẩn cấp mà chị gọi giờ này.
– A lô. Chào chị!
– Chào em! Em có rảnh không?
– Vâng em rảnh. Có gì không chị?
– Chị định rủ em đi uống nước.
Hắn hơi ngần ngừ, giờ cũng muộn nhưng chị gọi giờ này chắc có việc gì đó.
– Vâng cũng được chị. Chị đang ở đâu em qua.
– Để chị qua đón em.
Đặt điện thoại xuống bàn, Nga chợt bật cười, chẳng hiểu sao chị lại gọi cho hắn. Mấy hôm nay vì chuyện của anh Long, nên Nga rất lo lắng, chị biết là do đối thủ cạnh tranh, nhưng lần này hơi quá khi thật sự muốn dùng cách tiêu cực để triệt hạ đối phương. Dù vẫn còn chưa biết cụ thể ai gây ra, nhưng chị cũng đã có những đối tượng nghi ngờ nhất. Việc này xảy ra không chỉ là tiền bạc mà còn là mạng sống, nên các phương án Nga tính toán đều không trọn vẹn. Việc này làm cô suy nghĩ suốt cả tuần nay, cộng thêm sự lo lắng làm chị cảm thấy bức bối và ức chế. Chiều nay thêm vụ bị kiểm tra kho hàng, càng làm chị thấy nguy cơ hiện hữu, chị thực sự cần một ai đó để có thể tâm sự. Trong cái môi trường kinh doanh nửa trắng nửa đen này, nhìn xung quanh toàn thấy đối thủ, chẳng biết tin cậy ai. Chị chợt nghĩ đến Khánh, cậu thanh niên mà chị có cảm tình ngay buổi nói chuyện đầu tiên vì sự thẳng thắn, thông minh có suy nghĩ rất thấu đáo và thái độ rất đúng mực, không quỵ lụy, không bảo thủ mà rất chín chắn. Và đặc biệt, tính cách nghiêm túc mà hài hước, luôn trình bày vấn đề một cách thuyết phục mà người nghe khó phản biện dù đâu đó vẫn còn chưa phục, lâu lắm chị mới có được những phút giây sảng khoái.
Hắn đứng đầu khu và gọi điện cho chị Phượng báo hắn về muộn để chị yên tâm, trong khi chờ chị Nga. Chiếc xe quen thuộc trờ đến, hắn chủ động mở cửa xe và leo lên. Chị Nga mặt đầy ưu phiền chăm chú lái xe, không khí có vẻ gượng gạo, không nhịn được hắn lên tiếng.
– Em biết chị đang thù ghét cả thế giới, nhưng ít nhất chị rủ em đi uống nước, thì chị cũng phải trừ em ra chứ. Hoặc nói ngược lại, ít nhất còn có em là người chị không ghét đúng không?
– Hừ .. chưa biết, còn phụ thuộc thái độ của em.
Chị nói nhưng mặt cũng đã nở nụ cười, làm chị tươi tắn hơn.
– Chị cười làm em rất vui, ít nhất em là số một trong số tám người trên thế giới chưa bị chị ghét.
– Sao em biết chị đang ghét cả thế giới này?
– Chị trang điểm rất đẹp, chị mặc rất đẹp vì chị biết chị rất đẹp, chị muốn cả thể giới phải trầm trồ chiêm ngưỡng chị. Nhưng vẻ mặt cau có của chị, làm cho toàn bộ vẻ đẹp ảm đạm đi rất nhiều, suy ra chỉ có cả thế giới bị chị ghét chị mới không cần quan tâm đến nó.
– Ha … ha … ha … dẻo mỏ, nhưng mà chị thích cách em phân tích. Em nói gần đúng, không phải cả thế giới, nhưng cũng phải một nửa.
– Chị trừ em ra chưa?
– Em đoán xem.
– Em không đoán. Chị biết Einstein nói câu gì không?
– Nói gì?
– “Câu hỏi lớn nhất của cuộc đời tôi và đến nay vẫn chưa có lời giải đáp mặc dù tôi đã dành 30 năm trong cuộc đời mình nghiên cứu về tâm hồn phụ nữ: Phụ nữ thực sự muốn gì?” Einstein vĩ đại vậy còn chịu, em thì làm sao đoán ra.
– Ha … ha … ha
Chị lại cười rất sảng khoái, nét cau có đã biến mất, chỉ còn sụ vui vẻ trên mặt.
– Chị hôm nay có một quyết định sáng suốt khi rủ em đi uống nước. Em không hỏi đi đâu à?
– Vì có niềm vui to lớn được đứng trong hàng ngũ nửa thế giới chưa bị chị ghét, hôm nay em sẽ theo chị đến bất cứ đâu chị muốn.
Chị tự nhiên im lặng, quay sang nhìn hắn chăm chú, rồi khẽ thở dài nhè nhẹ.
– Đi uống rượu thôi và nói chuyện với em cho khuây khỏa.
Chị nói giọng hơi trầm xuống.
– Vâng, lát chị nói xem tại sao nửa thế giới bị chị ghét nhé, để em biết đường trốn sang nửa bên kia.
– Em trốn đi đâu, em trốn đâu chị chẳng tìm ra.
– Thì em không trốn nữa, luôn xuất hiện trước mặt chị nhé.
– Thèm vào … Nhìn thấy em vậy, chị lại ghét.
– Vậy thế này nhé. Khi nào chị ghét, chị nói em một tiếng, em sẽ tự trốn.
– Em thấy chị thế nào?
– Chị xinh đẹp, cứng rắn, luôn làm theo chủ ý của mình và thông minh. Em không nghe lời ông Einstein nữa, vì em đoán gần đúng rồi.
– Chị có cứng rắn lắm không? Có vẻ không phù hợp với phụ nữ nhỉ?
– Em nghĩ mỗi người có một tính cách riêng, cái đó tạo nên sự khác biệt giữa mọi người với nhau. Tính cách chị vậy, đó mới là chị. Nếu chị khác đi, chị lại thành người khác.
– Uh, em nói đúng. Mọi người ai cũng sợ chị, cả anh Long cũng vậy vì chị ít khi chịu nhường và luôn nói thẳng.
Xe từ từ tiến vào khách sạn năm sao, hắn theo chi đi vào thang máy, mọi thứ trong khách sạn đều lung linh, sáng rực để phô ra vẻ sang trọng của nó. Đây là lần đầu hắn bước vào nơi như thế này, hắn chỉ lặng lặng theo chị.
Thang máy dừng lại trên đỉnh khánh sạn, bước ra ngoài là một không gian kính thoáng đãng, tầm mắt không bị hạn chế có thể nhìn ra rất xa và không gian lung linh ánh đèn của thành phố bên dưới. Không gian của bán bar rất rộng, có quầy bar chung và khu vực bàn riêng yên tĩnh. Chị đi thẳng đến góc quán bar sát bên của kính, có vẻ như khu vực chị hay ngồi. Bàn rất yên tĩnh, chiếc ghế sô pha hình bán nguyệt ôm lấy cái bàn tròn và hướng ra cửa kính, từ đây có thể nhìn một góc thành phố và phía xa ngoại ô đang tối đen.
– Em uống beer hay uống rượu?
– Beer chị nhé, em thích uống beer hơn. Còn nếu chị muốn uống rượu cũng không sao, em uống được.
– Vậy beer đi.
Chị bấm cái nút ở góc bàn, một lát sau người phục vụ đến, chị gọi một khay beer ướp đá và ít đồ ăn nhẹ. Loại beer chị gọi, chai trong rất đẹp, vị beer không thơm nồng, mà dìu dịu và tinh khiết. Hắn uống thẳng bằng chai, còn chị rót ra cái ly cao.
– Em thích uống bằng chai hơn, vì vị nó còn nguyên khi mở, không bị bay mất như khi rót ra.
– Thế à. Vậy chị cũng uống bằng chai xem sao.
Hắn và chị cầm chai cụng nhau, rồi cùng yên lặng để thưởng thức chai beer.
– Chị mệt mỏi quá …
Chị bắt đầu kể hắn nghe câu chuyện về việc anh Long bị đâm, về đối thủ cạnh tranh, về những lo lắng của chị. Nghe câu chuyện của chị hắn cũng mường tượng ra vấn đề.
– Em nghĩ thế này, việc đối phương dùng thủ đoạn tiêu cực như vậy như chị vừa kể là giải pháp vạn bất đắc dĩ, chứng tỏ đối thủ đã rơi vào đường cùng và không có giải pháp nào nữa, có thể do việc kinh doanh của chị quá tốt, làm đối thủ không thể cạnh tranh được, tiếp nữa là trong việc kinh doanh này, có rất ít người tham gia cạnh tranh hoặc tham gia cạnh tranh không đáng kể, chủ yếu là của anh chị và đối thủ. Chị thấy hợp lý không?
– Uh .. em nói đúng. Có lẽ chị đã suy nghĩ quá phức tạp. Vậy nếu như em đúng, thì theo em giải pháp giải quyết là gì?
– Em nghĩ, đối phương đã dùng biện pháp này, chắc chắn sẽ không thể dùng giải pháp mềm mỏng được, chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn để đối phương không có cơ hội ngóc đầu dậy.
– Nhưng như vậy, anh chị không làm được. Có thể em chưa biết, giai đoạn đầu sau khi phục viên, anh Long làm vận tải, mặc dù giai đoạn này có thể coi như nửa xã hội đen, nhưng cũng chỉ để bảo vệ mối làm ăn của mình. Sau này, khi cơ chế đã thoáng, anh chị chuyển sang mô hình công ty và kinh doanh buôn bán.
– Không, ý em là chị không cần hành xử giống như đối thủ, chị cần làm là cho đối thủ mất hẳn thị trường, mất các quan hệ, cụt vốn để không có cơ hội trở mình. Khi đã không còn kinh tế, còn giá trị gì nữa? Em cũng không rõ về thương trường, về các mối quan hệ của nó, nhưng đây là suy luận của em để chị tham khảo.
– Không, em nói rất đúng. Có lẽ chị sẽ suy nghĩ thêm. Mà này, hay em về làm với chị.
– Không, em có mục tiêu riêng của mình và đang theo đuổi nó. Với lại kinh doanh em có biết gì đâu, em chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi.
– Chị cũng mệt mỏi, anh Long nhà chị thì nghĩa khí, anh ấy có rất nhiều bạn bè khi còn tại ngũ giờ cũng có vị trí trong xã hội và cả bạn ngoài xã hội nữa, nên anh ấy chủ yếu là lo công việc ngoại giao bên ngoài. Từ khi chuyển sang buôn bán, anh ấy không nhúng tay vào công việc nữa, giao hết cho chị chèo chống.
Hắn hiểu, phụ nữ làm kinh doanh sẽ chịu nhiều áp lực hơn nam giới, do sự kỳ thị giới, do sự gia trưởng của đàn ông.
– Nhiều khi chị cũng muốn tìm một bờ vai để tựa vào, nhưng rồi lại thất vọng. Người thì mạnh mẽ quá chỉ muốn sở hữu, người lại nhu nhược quá chẳng có chính kiến gì. Anh Long …
Giọng chị hơi nghẹn ngào, rồi chợt ngưng lại, vai chị rung rung. Phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn là phụ nữ, vẫn cần một bờ vai tựa vào khi mệt mỏi. Hắn bùi ngùi thương cảm, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn để giúp chị. Hắn quàng tay qua vai chị xiết chặt để an ủi, để chia sẻ. Chị giờ chỉ là người phụ nữ yếu đuối, đang dựa vào vai hắn và khóc rất tự nhiên, nước mắt rơi xuống bàn tay hắn đang đặt trong lòng. Hắn ngồi yên nghe chị khóc, để chị xả đi những bức bối trong lòng. Một lúc sau như đã vơi đi bức xúc, chị ngừng khóc và ngồi thẳng lại, nước mắt lem đầy trên mặt, ướt một bên áo hắn, chị đưa tay quẹt má, những vết trang điểm bị dòng nước mắt lem nhem khắp mặt. Hắn xé tờ khăn lạnh, dịu dàng đưa lên lau những giọt nước mắt trên mặt chị, những vết lem trang điểm loang cả sang hai bên má và dưới cằm, làm hắn phải dùng một tay ôm vào má chị để lau. Từ từ chị nhắm mặt lại.
Những lời hắn nói giúp cho chị mở ra một con đường, chị biết mình cần làm gì, những bức bối đột nhiên được giải tỏa làm chợt thấy trống vắng, chị thực sự cần một bờ vai để giúp chị tĩnh tâm như lúc này. Sự tủi thân chợt tràn về làm chị yếu đuối, những giọt nước mắt cứ tuôn ra. Cái ôm của hắn làm sự tủi thân của chị càng lớn, làm chị vỡ òa, chị khóc như bù cho những dồn nén mà chị chịu suốt bao năm qua. Chị thực sự cảm kích hắn. Hắn dịu dàng lau những giọt nước mắt của chị, rồi bàn tay ấm áp, vững trãi ấp nên má chị làm chị chợt thấy xốn xang, đã lâu lắm rồi không có bàn tay đàn ông đặt lên má chị. Chị nhắm mắt lại tận hưởng sự ân cần dịu dàng của hắn, để thấy cảm xúc của mình đang sôi lên, thấy tim mình đập nhanh hơn, tâm hồn chị bồng bềnh như muốn buông thả. Lý trí lại ngăn chị lại, chị biết hành động của hắn chỉ là tình thương, nhắc chị không thể buông thả. Tâm hồn chị thì đang bồng bềnh hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, hơi ấm từ bàn tay truyền lên má chị làm chị nóng bừng, nhu cầu đòi hỏi được ôm ấp vỗ về từ bàn tay kia, chị thực sự cần một người đàn ông.
– Em hôn chị được không?