HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 98
Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, miệng há hốc tê dại. Cả hai người im lặng chờ đợi cho nàng quen cảm giác mới lạ nàng. Hạ thể nàng căng phồng kín mít với hai cái dương vật to lớn trọn vẹn bên trong. Nàng không biết anh nói cảm giác này thích thú chỗ nào, nhưng rõ ràng nó đang phân tán cảm giác sung sướng dưới âm hộ nàng truyền lên. Thuận Minh mím môi chậm rãi kéo dương vật mình ra, rồi lại vào.
– Ơ…
Nguyệt Vy nghiến răng chịu đựng. Cơ hậu môn nàng tê dại, lỏng dần, lỏng dần. Dương vật anh ra vào bắt đầu dễ dàng hơn, nhưng cảm giác tưng tức chật chội vẫn làm nàng khó chịu.
Đột nhiên ông Hiraishin bắt đầu động. Hạ thể ông hẩy ngược lên thật chậm rãi, cùng một tốc độ của anh. Nguyệt Vy há hốc, móng tay bấu chặt lên người ông Hiraishin. Cảm giác này thật kì lạ. Hai cái dương vật nhịp nhàng ra vào trong hạ thể nàng, cái rút cái vào, cái vào cái rút. Nhanh dần, nhanh dần. Như một động cơ hai pít tông V-twin, chạy nước rút.
– Ah… Ah… Ah… Anh ơi…. Em chết mất…
Nguyệt Vy nghe giọng mình khàn đục. Cơ thể nàng tê liệt, cảm giác từ hạ thể hai nơi ồ ạt truyền về lấp mọi ý thức trong đầu nàng. Một cơn sướng khoái kì lạ nhất từ trước đến giờ nàng được trải nghiệm, dâng lên nhấn chìm nàng. Hơi thở nàng tắt ngang, mọi cơ bắp trong cơ thể buông lỏng. Âm hộ nàng nức nở tuôn tràn.
– Ahhh….
Cả hai người ngừng lại, giữ nguyên dương vật trong cơ thể nàng. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, cánh mũi phập phồng thở dốc. Qua nửa phút sau, cùng lúc cả hai người lại động. Lần này khác hẳn, cả hai cái dương vật ra vào cùng lúc. Nhịp nhàng đều đều. Biến hạ thể nàng thành một động cơ hai máy song song, hai pít tông lên xuống một nhịp. Hạ thể nàng bị căng lên, cảm giác bị chèn chặt, rồi trống trải, cứ luân phiên liên tục không dứt. Nguyệt Vy há hốc tê dại, chân nàng khép chặt lấy hông ông Hiraishin, bàn chân co rút run rẩy. Hai vật đó chuyển thật động nhanh, nhanh hơn nữa… Hạ thể nàng phát ra tiếng óc ách, chan chát va dập liên tục. Hàng lông mày của nàng nhíu chặt, môi nàng chu ra run rẩy, cổ họng khô khốc không phát ra được tiếng nào. Nàng thấy mình bay bổng trên chín tầng mây, lơ lửng trên đó thật lâu. Thật lâu. Hoài không dứt.
– Ahhh…
– Ahhh…
Hai người đàn ông run lên, dương vật giữ sâu trong người nàng xối xả. Cơ thể nàng mềm nhũng, xoải rộng, dán chặt lên người ông Hiraishin. Miệng nàng há hốc, cánh mũi phập phồng, mắt lim dim tận hưởng cơn sướng khoái thần tiên kì lạ đang rần rần trong cơ thể.
______________________
– Trời ơi… Đồ ăn nguội lạnh hết rồi… Bây giờ mới xuống… – Chị Trang chống cằm trên bàn ăn nhìn ba người mới xuống lầu.
Nguyệt Vy mặt đỏ hồng, khép nép sau cánh tay anh. Hạ thể nàng vẫn âm ỉ tê dại vì cuộc giao hoan vừa xong. Nàng ngồi xuống bàn thật khẽ, chậm rãi.
– Sao ? Động cơ hai máy cảm giác thế nào ? – Nga nháy mắt với Nguyệt Vy hỏi.
– Động cơ hai máy ? – Nguyệt Vy tròn mắt nhìn Nga, chợt nàng hiểu ra, mặt đỏ bừng như say rượu. – Đâu… Đâu có… Em…
– Ha ha… Hi hi…
– Hi hi… Còn chối… Ở dưới này nghe rõ mồn một…. – Nga cười tít mắt.
– Anh… – Nguyệt Vy úp tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.
– Thôi… Mắc cỡ gì chứ ! Như chị… Chị thừa nhận mình thích như vậy… Có sao đâu… Chỉ tiếc là ông xã không mọc thêm được một cái pít tông nữa… Hi hi… – Nga choàng tay anh Đức nhỏ, hôn nhẹ lên má anh.
– Ha ha… Anh mà mọc được… Anh mọc thêm hai cái… Lấp hết cơ thể em trước sau luôn… – Đức nhỏ nói thật lớn.
– Ha ha… Hi hi…
Mọi người bật cười nghiên ngã. Nguyệt Vy cúi gằm mặt mắc cỡ, nhưng kì thật lòng nàng thoải mái hơn nhiều. Chị Nga nói rất đúng. Ai cũng có cảm xúc, ai cũng khao khát cái mới lạ, ai cũng thích khám phá sự ham muốn tiềm ẩn trong cơ thể mình. Vậy thì có sao ? Có gì đáng xấu hổ ? Nguyệt Vy chợt nhìn anh, nụ cười trên môi anh thật ấm áp. Nếu không gặp anh có lẽ cuộc đời của nàng sẽ đơn điệu nhàm chán như bao nhiêu người phụ nữ khác. Nàng không thể hạn lượng nàng yêu anh bao nhiêu, nàng chỉ biết. Anh là tất cả của nàng.
Bữa sáng muộn chung với cả bữa ăn trưa. Mọi người nói cười vui vẻ, gần gũi. Giữa họ không còn giới hạn ngăn cách, nhưng câu chuyện, hành động của mọi người đều tuân thủ theo quy ước ngầm như trước. Tình yêu và tình dục hoàn toàn tách biệt, không thể chồng chéo lên nhau.
Sau bữa ăn vui vẻ. Mọi người kéo nhau ra phòng khách uống cafe. Nguyệt Vy và chị Trang rửa chén chung với nhau. Mấy chị kia cũng muốn giúp đỡ, nhưng bồn rửa nhà Nguyệt Vy khá nhỏ chỉ vừa hai người đứng. Nguyệt Vy và chị Trang rất dễ nói chuyện với nhau, vì hai người đều là giáo viên.
– Wah… Lãng mạn quá… Tiếc là chị và anh Thịnh không có ở Việt Nam lúc đó để dự đám cưới của em… – Chị Trang nói.
– Hi hi… – Nguyệt Vy cười nhỏ.
Nàng vừa kể cho chị nghe về tiếng sét ái tình của Thuận Minh và nàng. Cả chuyện trao thân cho anh khi quen nhau chưa quá một ngày. Và đám cưới nhanh chóng như thể chạy theo chỉ định của bác sĩ phụ sản.
– Em có hối hận không ? – Chị Trang chợt hỏi.
– Sao chị hỏi vậy ? – Nguyệt Vy ngừng tay, quay sang nhìn chị. – Hối hận vì đã yêu anh Minh sao ? Không.
– Em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận… – Nguyệt Vy nói nhỏ như tự nhủ với lòng mình.
– Tốt… Chị hy vọng là em sẽ luôn như vậy… – Chị Trang nói nhỏ, mắt thất thần nhìn xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ trước mặt.
Nguyệt Vy lén nhìn chị, nhíu mày khó hiểu. Chị có gì đó không tiện nói ra. Gì đó liên quan đến bản thân chị, chồng chị, anh Thuận Minh hay cả nhóm bạn anh.
– Em rất giống một người… Em biết không ? – Chợt chị Trang nói nhỏ.
– Chị Minh Thy ? – Nguyệt Vy sững người nói.
“Từ lần đầu nhìn thấy em… Anh biết mình đã yêu em như đã yêu từ rất lâu rồi…” Câu nói khi xưa của Thuận Minh chợt vang lên trong đầu nàng. “Từ rất lâu… Từ rất lâu…”
– Thuận Minh đã nói với em ? – Trang hỏi.
– Dạ không… Anh Huy đã nói cho em nghe.. – Nguyệt Vy nói nhỏ.