HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 91
Phần 7: Sự thật hé mở
Phần 7: Sự thật hé mở
“Tín Tin… Máy bay đã đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất… Bây giờ là 16h30… Xin quý khách ngồi yên trên ghế, thắt đai an toàn đến khi máy bay dừng hẳn và có đèn báo hiệu… Cảm ơn quý khách đã tin tưởng…”
Nguyệt Vy ngồi sát cửa sổ, mắt nàng nhìn xuống đường băng lao vùn vụt ra phía sau. Tiếng bánh máy bay miết trên mặt nhựa ken két, thân máy bay run lên bần bật, đám hành khách lặng im lo lắng. Nhưng tất cả những chuyện đang diễn ra xung quanh đều không liên quan đến nàng. Tâm trí nàng lạc hẳn vào một thế giới khác, không màu, không vị, chỉ có ba khuôn mặt. Thuận Minh, Nhất Huy và Minh Thy. Chuyện gì đã xảy ra ? Anh là người thế nào ?
Nàng bỏ dỡ chuyến đi chơi để về sớm một ngày. Dù các anh chị trong trường nuối tiếc, hết mực ngăn cản. Nhưng đối với nàng chuyến đi chơi đã trở thành vô vị. Nàng muốn được gặp anh. Dù nàng chưa biết phải bắt đầu những câu hỏi của mình như thế nào. Nhưng nàng tin khi được nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nàng sẽ giải đáp được mọi nghi vấn.
Chiếc taxi dừng lại trước cổng căn biệt thự nhỏ quen thuộc. Nàng không báo anh, mình về sớm, vì hôm nay là thứ Bảy, anh đi làm. Nàng không muốn anh vì rước nàng mà ảnh hưởng công việc. Nhưng nàng thoáng ngạc nhiên khi thấy xe anh có nhà và cả một chiếc Lexus sang trọng to lớn đậu giữa sân. Nàng nhíu mày khó hiểu, bấm nút chìa khóa. Cánh cổng run lên, kéo rộng sang bên.
Cánh cửa nhà bật mở. Nguyệt Vy khó nhọc kéo chiếc vali qua bậc thềm vào trong nhà. Nàng ngẩng đầu, lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Chợt cánh tay cứng đờ dừng lại, hai mắt nàng mở to, toàn thân chết sững.
Giữa căn phòng khách nhà nàng là một mớ hỗn độn kinh khủng. Những thân thể trần truồng nam nữ ngỗng ngang chồng chéo lên nhau, mùi tinh trùng nồng đậm đặc quánh trong không khí. Nàng không đếm được có bao nhiêu người, chỉ biết những khối thân thể đó dính chặt với nhau, bất động. Những khuôn mặt lạ lẫm, nàng chỉ nhận ra Thuận Minh và ông Hiraishin. Hai người nằm ngay giữa phòng. Ông Hiraishin úp mặt lên ngực một cô gái xinh đẹp. Anh thì nằm ngữa, dương vật ướt đẫm, mềm nhũng ngay sát đôi môi hé mở của một cô gái gối đầu lên đùi anh. Mắt nàng nhòe đi, tim thổn thức nín lặng.
Cầu thang lên phòng chợt nhỏ đi nhiều, nàng thấy mình chật vật khổ sở mãi mới kéo được vali lên đến nơi. Căn phòng lạnh tanh, không chút hơi ấm. Nàng thẫn thờ ngồi xuống giường, tay ôm lấy đầu mình. Nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt.
“Mình đang ghen sao? Mình có quyền ghen với anh không… khi mà chính mình cũng hoang đàng như thế khi không có anh bên cạnh ?”
Nguyệt Vy không hiểu tại sao mình khóc. Có lẽ vì tim nàng đau đớn khó chịu. Anh đã không ràng buộc nàng, nhưng nàng vẫn thấy hụt hẫng trống rỗng mỗi khi nhìn thấy anh bên người phụ nữ khác. Nhưng nàng có ích kỷ quá chăng ?
“Tại sao mối quan hệ của nàng và anh không thể bình thường như bao đôi vợ chồng khác ? Tại sao phải có những trò chơi quái gỡ ? Tại sao phải có thêm những người đàn ông, những người phụ nữ khác khi anh và nàng đã có nhau ?”
“Tại sao như vậy chứ?” Nguyệt Vy mệt mỏi, ngã người nằm xuống giường. Nàng thiếp đi, nhưng dòng nước mắt vẫn chảy.
Không biết qua bao lâu. Một bàn tay ấm áp xoa nhẹ trên mặt nàng, lau qua vệt nước mắt đã khô trên má nàng. Nguyệt Vy mở mắt ra. Đón nhận nàng là ánh mắt yêu thương trìu mến của anh.
– Em về khi nào ? Sao không gọi anh ? – Giọng anh thật ấm áp quen thuộc, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.
– Em về lâu rồi… – Giọng nàng nhỏ, thật nhỏ như nói với chính mình.
Nàng không hiểu sao mình không hỏi anh về chuyện dưới kia. Dù nàng vẫn là vợ anh, nhưng là một người vợ không có quyền ghen. Nàng ước gì mình không buông thả, để giờ đây nàng có thể la hét, giận dữ, phát tiết nỗi uất ức trong lòng. Nhìn anh vẫn trần truồng ngồi bên nàng, lòng nàng khó chịu kinh khủng. Anh biết nàng đã thấy, nhưng tại sao anh không giải thích, dù chỉ một lời cũng đủ làm nàng nguôi ngoai.
– Chuyện dưới kia… – Thuận Minh nói, mắt không ngừng quan sát nàng.
– Em không sao… – Nguyệt Vy nhỏm dậy, quay đi tránh ánh mắt anh.
Thuận Minh thở dài nhìn mái tóc đen dài phủ kín đôi vai của nàng. Giọng anh khàn đục:
– Nguyệt Vy… Những gì em thấy dưới kia là cuộc sống của anh… trước khi anh gặp em… Em thấy rồi đó… Anh phóng túng, anh hoang đàng, buông thả… Đôi khi anh hối hận vì anh đã lôi kéo… vấy bẩn… nếp sống trong sáng của em…
– Hối hận ? – Nguyệt Vy quay phắt lại nhìn Thuận Minh, giọng nàng run lên. – Anh hối hận ? Anh hối hận vì đã yêu em sao ?
– Không…- Anh ôm chầm lấy nàng, cơ thể anh run lên. – Không bao giờ anh hối hận vì yêu em… Nhưng nếu không gặp anh… em có lẽ sẽ hạnh phúc hơn… bình dị… giản đơn… bên một người đàn ông khác…
– Không… Em không muốn người đàn ông khác…- Nguyệt Vy òa khóc, ôm ghì lấy anh. – Anh đừng nói nữa… Anh thế nào cũng được… Anh muốn em thế nào cũng được… Em chỉ cần anh yêu em…
Nguyệt Vy run rẩy trong lòng anh. Nàng hối hận vì mình không ngăn được lòng, giận hờn anh. Thuận Minh không hề giấu diếm nàng điều gì, anh cũng không ràng buộc nàng có cảm xúc va chạm với những người đàn ông khác. Nàng chợt nhớ đến chuyện đêm qua trong căn lều. Nàng thấy mình thật ích kỷ. Nàng òa khóc to hơn.
– Em đừng khóc… – Thuận Minh nâng mặt nàng lên, lau nước mắt tèm lem trên mặt. – Khóc sẽ không đẹp đâu…
Anh đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Một nụ hôn ngọt ngào xen lẫn vị mặn của nước mắt.
– Em dẫn em xuống dưới ăn với mọi người nhé… – Thuận Minh nói nhỏ.
– Em… – Nguyệt Vy nghỉ đến những hình ảnh trần trụi đó, tim nàng đập loạn lên.
– Em đừng ngại… Ông Hiraishin thì em biết rồi… Còn những người khác là nhóm bạn rất thân của anh bên Nhật… Anh đã kể em nghe rồi… Họ rất đàng hoàng lịch sự… Năm người phụ nữ đó là vợ của họ… Không phải dạng phụ nữ dơ bẩn đâu…
– Vợ ? – Nguyệt Vy há hốc nhìn anh.
Tim nàng đập loạn lên. Không phải nàng cũng là vợ anh sao ?
– Ưm… Vợ…
Thuận Minh đỡ nàng đứng lên. Anh chậm rãi cởi chiếc váy dài của nàng. Cơ thể nàng run rẩy, tay vô thức che lên ngực mình. Nàng đứng yên bối rối nhìn anh. Anh lấy ra một bộ đồ lót từ trong tủ áo, mặc lên cho nàng.
– Em thích không? – Thuận Minh xoay lưng nàng nhìn qua gương tủ.