HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 89
– Ưmmm….
Ngọc Hân chậm chậm hạ người xuống, dí âm hộ mình vào mặt Thanh. Cậu bé không ngần ngại, há miệng lớn ngậm lấy. Cô vươn tay kéo hai cậu bé chết sững bên cạnh vào sát người mình. Mắt cô ta nhìn xuống hai cái dương vật căng bóng trước mặt. Đôi môi cô hé mở, chiếc lưỡi đỏ hồng xinh đẹp chậm rãi liếm quanh hai cái đầu nắm bóng lưỡng, rồi nhận lấy một cái vào miệng mút thật sâu.
– Ahh…
Hai cậu bé xuýt xoa, sung sướng. Ánh mắt cô ta lim dim nhìn nàng. Máu nóng dồn lên mặt Nguyệt Vy. Đôi môi nàng khô khốc, vô thức mím chặt, nàng muốn có vật nóng hổi đó trượt trên lưỡi mình, mùi ngai ngái tanh tanh trong miệng mình. Nàng nhớ rất rõ như in lần đó nàng hôn cùng lúc hai cái dương vật to lớn của anh và Liêu Đông. Nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt hai người đỏ bừng phấn khích nhìn theo lưỡi nàng lướt nhẹ trên thân một cái dương vật, tay vuốt ve cái bên kia. Nàng vẫn nhớ rõ sự đê mê khao khát đó, nó không chỉ đến từ vật trong miệng, mà còn đến từ sự hoang đàng, phóng túng trong biểu hiện của chính bản thân nàng. Nguyệt Vy vô thức liếm nhẹ lên bờ môi của mình.
Nhưng sắc mặt Nguyệt Vy chợt lạnh đi, nàng nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng lén lút sau tấm màn cửa. Ánh mắt đó dù qua bao nhiêu năm nữa nàng vẫn nhận ra. Ngọc Hân ở đây, hắn dĩ nhiên cũng ở đây. Nàng mím môi, mắt đỏ lên. Cơ thể nhỏm lên, chậm chậm nhúng xuống, từng chút, từng chút một tăng tốc. Mắt nàng lim dim nhìn về phía cửa màn như thách thức, tận hưởng cảm giác đê mê sung sướng xen với cảm giác đắc ý thỏa mãn của người chiến thắng.
– Ưmm…
– Ưmm…
Nguyệt Vy nhắm mắt, tay bấu bờ vai của Ngọc Hân. Cơ thể nàng vẫn nhịp nhàng nhúng nhảy, hai bầu vú luân phiên ray rứt trong miệng cô ta. Ngọc Hân rên rỉ, cơ thể vặn vẹo đón nhận một cái dương vật cứng ngắt xâm chiếm từ phía sau. Hai cậu bé kia khao khát ôm ghì lấy Nguyệt Vy, hai cái lưỡi nóng tranh nhau chui vào đôi môi đỏ hồng hé mở của nàng. Dương vật của hai cậu cọ vào hai bầu vú Nguyệt Vy, được cái miệng khao khát của Ngọc Hân luân phiên chăm sóc.
– Ưm…
– Ưmmm…
Cả năm thân thể như dính chặt thành một khối. Hổn hển, phấn khích, trơn ướt mồ hôi bóng loáng. Thanh há hốc nhìn chiếc dương vật của đứa bạn liên tục ra vào âm hộ mọng nước của Ngọc Hân, ngay trên mặt mình. Cơ thể cậu bé cứng đờ ra, run rẩy, lấp đầy âm hộ Nguyệt Vy với dòng tinh trùng nóng hổi của mình. Cậu bé phía sau Ngọc Hân cũng nghiến răng ken két, xuất tinh, chảy xuống cả mặt thằng bạn đang tê dại bên dưới. Hai cậu bé hai bên rùng mình, hai dòng tinh trùng nóng hổi phóng ra, nửa vào cái miệng há to đón sẵn của Ngọc Hân, nửa nhầy nhụa đầy trên ngực Nguyệt Vy.
Nàng rũ rượi ngã ngữa ra phía sau, cơn sướng khoái chạy khắp toàn thân đờ đẫn. Ngọc Hân nuối tiếc chồm lên người Nguyệt Vy, le lưỡi liếm hết những dòng tinh dịch nhầy nhụa khắp người nàng. Hành động khao khát dâm đãng của Ngọc Hân làm hai cậu bé còn lại hứng tình đến mứt mất kiểm soát. Cả đám thanh niên hít thở khó khăn, dương vật dựng đứng trở lại vì hành động dâm đãng tột cùng của Ngọc Hân. Cả đám không ai bảo ai, lần mò bao quanh lấy Ngọc Hân. Những thân thể thanh niên khỏe mạnh rắn chắc nhấn chìm cô ta vào một vòng xoáy mới.
– Ưmm….
– Ưm…
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của Ngọc Hân vang vọng ra ngoài. Nơi có một người đàn ông, nét mặt cứng đờ, lông mày nhíu chặt mâu thuẫn.
Đột nhiên, màn cửa kéo mở, Nguyệt Vy bước ra. Thân thể nàng lõa lồ không mảnh vải, làn da ửng đỏ. Nàng liếc nhìn Nhất Huy, môi mím lại, tay bóp chặt chiếc váy. Đi thẳng xuống biển.
Nước biển lạnh buốt làm tâm trạng nàng nguội lạnh, cơn sóng lòng tĩnh lặng, êm ái. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, như có một bàn tay sắp đặt. Tự nhiên, cuồng nhiệt, hoang dại nhưng đến khi cơ thể nàng bắt đầu rã rời, hạ thể ê ẩm, thì Ngọc Hân xuất hiện thu dọn tàn chiến của nàng một cách nhanh gọn.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, lạo xạo trên cát. Vẫn ngồi bên đống lửa bập bùng, Nhất Huy ngẩng đầu lên nhìn. Nguyệt Vy mặc trên người chiếc váy trắng phủ đến gót chân. Mặt nàng đỏ hồng, mắt long lanh trong vắt. Nhìn nàng thánh khiết như một thiên thần, như thể chuyện vừa xảy ra trong kia không hề liên quan đến nàng. Nhất Huy nhíu mày mâu thuẫn.
– Em có thể ngồi xuống đây một chút không? – Nhất Huy nói nhỏ.
Nguyệt Vy nhíu mày suy nghĩ, rồi mỉm cười nhẹ, ngồi xuống. Nàng ngồi cách anh ta một sải tay, xoay mặt đối diện đống lửa nhỏ gần tàn.
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn vào ngọn lửa trước mặt. Mái tóc bồng bềnh, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt anh ta sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Nguyệt Vy thoáng rùng mình, tim đập thật nhanh.
– Đây chắc là đồ vật của em… – Nhất Huy chợt đưa sang cho nàng một chiếc túi.
– Ah… – Nguyệt Vy ngạc nhiên đón lấy chiếc túi nilon của nàng, lẽ ra đang nằm trong tay bốn gã phụ tá.
Nàng hồi hộp nhìn vào trong, mừng rỡ nhìn thấy chiếc hộp thẻ nhớ còn y nguyên và cả bộ bikini màu vàng chói bên trong.
– Cảm ơn anh… – Nguyệt Vy ấp úng.
Nguyệt Vy mím môi im lặng. Nàng thấy mình thật may mắn, có lẽ anh ta chưa biết nội dung bên trong chiếc thẻ nhớ. Nàng cũng không đặt câu hỏi làm cách nào anh ta lấy lại được từ tay bốn gã lực lưỡng kia. Một người đàn ông thành đạt như Nhất Huy, có rất nhiều cách thực hiện điều mình muốn. Dùng tiền, dùng quyền, dùng mối quan hệ… Nhưng có lẽ nàng không bao giờ đoán được, Nhất Huy đã dùng cách nguyên thủy nhất – Vũ lực.
– Những tấm hình rất đẹp… Rất hấp dẫn… – Nhất Huy thì thầm nói nhỏ.
– Anh đã xem sao ? – Nguyệt Vy lúng túng, mặt đỏ bừng lên.
– Anh xin lỗi. Anh thừa nhận mình tò mò tất cả mọi thứ về em. – Anh ta nói nhỏ, mắt vẫn trong veo nhìn ngọn lửa không chút áy náy.
Anh ta biết nội dung bên trong chiếc thẻ nhớ. Lẽ ra anh ta có thể lấy những hình ảnh này, uy hiếp nàng, nhưng anh ta không làm như vậy. Nhất Huy muốn nàng phải mang ơn anh ta sao ? Nàng không muốn thiếu nợ ân tình của ai hết, đặc biệt là anh ta.
– Không phải anh… muốn em sao ? Anh có thể dùng nó để… – Nguyệt Vy nói nhỏ, nàng thấy mình thật ngu, đang vẽ đường cho hươu chạy.
– Không… Anh muốn em… Nhưng không phải bằng cách đó.