HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 85
Nguyệt Vy há hốc, hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận vật nóng hừng hực đó từng phân đi vào trong người mình. Cảm giác tê dại sung sướng không thể diễn tả bằng lời. Nó như có rất nhiều vòng khấc, thô ráp, sần sùi, từng chút ép căng mép thành âm hộ nàng ra. Nàng thấy như mình đang được ân ái lần thứ hai trong đời, khi mà sự đau đớn được thay thế bằng cảm giác sung sướng mới lạ lần đầu. Nó từng phân, từng phân xâm nhập nàng, không vội vã, không nôn nóng, để mặc nàng chờ mong nhưng nó đi thật chậm, thật lâu vẫn chưa đến đích.
– Cho em nữa mà… anh Huy..
Ngọc Hân rên rỉ thật khẽ, hạ thể cô trống rỗng cồn cào. Bầu vú cô ửng đỏ, săn cứng, ướt đẫm nước miếng của Nguyệt Vy. Nhưng tiếng thì thầm thật nhỏ của Ngọc Hân lại như tiếng sấm nổ trong đầu Nguyệt Vy. Nàng bừng tỉnh quay phắt lại. Đón ánh mắt nàng là nụ cười kiêu ngạo đó. Hai tay anh ta vẫn đặt trên bờ mông nàng, đẩy dương vật mình vào trong nàng từng chút một.
– Không… Không.. thể … nào…
Nguyệt Vy thì thào yếu ớt. Nàng nhắm chặt hai mắt, cơ thể run lẩy bẩy. Hai tay trắng bệt bóp chặt tấm ra giường. Nàng ao ước mình đã không nghe được tiếng rên rỉ của Ngọc Hân. Nàng không muốn cảm giác tuyệt vời này biến mất. Tại sao không phải là ai khác… bất cứ ai… tại sao phải là Nhất Huy… Nàng hét lên giận dữ:
– Không… Buông em ra…
Nguyệt Vy chồm người lên. Dứt khóat đoạn tuyệt với cảm giác sung sướng đang làm nàng mê muội. Nàng ngồi bệt xuống sàn nhà, cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta và Ngọc Hân. Đôi vai trần mảnh mai của nàng run lên, nước mắt chảy dài trên mặt.
– Ôi… Tuyệt quá… Em yêu anh…
Chiếc giường lại run lên bần bật. Tiếng rên rỉ ỉ ôi của Ngọc Hân như xát muối vào lòng Nguyệt Vy. Cơ thể nàng trống rỗng, cồn cào khó chịu. Nàng che tai mình lại, cố xua đuổi ý nghĩ đang vang vọng trong đầu. “Chỉ một lần với anh ta thôi… Có ai biết đâu… Chỉ một lần…”. Nguyệt Vy ngẩn đầu lên, mặt đỏ bừng nhìn quan cảnh ngay trước mặt.
– Ưm… Ưm…
Ngọc Hân ngồi trên người Nhất Huy, mắt cô ta nhắm nghiền, miệng há hốc. Cơ thể cô tuyệt đẹp uốn cong ra phía sau, hạ thể nẩy lên liên tục. Dương vật anh ta sần sùi, đen bóng, kích thước lớn kinh khủng, như muốn xé toạt hai mép âm hộ ửng đỏ của cô ta. Nhất Huy nhìn gương mặt đỏ bừng của Nguyệt Vy, miệng anh ta hé mở, chiếc lưỡi đỏ dài lè ra huơ huơ về phía nàng. Nguyệt Vy thấy cơ thể mình muốn nhũng ra, hai chân vô thức khép lại. Ngọn lửa ham muốn trong nàng bốc cháy dữ dội, nàng muốn lao lên giường, ngồi ngay lên mặt anh ta, để vật đó trám kín âm hộ trống trải của nàng.
– Không… ai cũng được… nhưng không phải là anh…
Nhất Huy thở dài nhìn dáng người lảo đảo vội vã của Nguyệt Vy. Nàng chỉ kịp lấy chiếc váy treo trên ghế, chồng lên người, lao ra khỏi phòng không dám quay đầu lại lần nào.
_________________________
Dưới ánh trăng mờ ảo, từng đợt gío nhẹ nhẹ phất phơ mái tóc dài, tà váy trắng tinh của một bóng hình mảnh mai cô độc. Biển đêm rì rào lặng lẽ như diễn tả tâm trạng trống rỗng hụt hẩng của nàng. Nguyệt Vy không biết đi đâu, nàng chỉ thất thểu dọc bãi biển, tránh xa căn phòng đó, càng xa càng tốt. Nàng không hiểu nổi chính mình. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cảm giác của nàng mâu thuẫn, vừa tức giận, sợ hãi lại vừa hụt hẩng. Nửa nàng giận vì Ngọc Hân cài bẫy, nhưng lại mừng vì anh ta không dùng sức mạnh để cưỡng đoạt nàng. Nhưng nửa kia lại hụt hẩng khó chịu, vì anh ta đã không cố giữ nàng lại. Giây phút đó, anh ta chỉ cần nhanh hơn một chút, dùng vật to lớn đó xâm chiếm nàng, có lẽ nàng đã buông xuôi. Nhưng anh ta không làm như thế ! Vì sao ? Anh ta muốn nàng tự nguyện sao ?
___________________________
– Phải… Tự nguyện…
Nhất Huy mím môi, nói giọng ngắt quãng. Hạ thể anh vẫn hì hục dập vào mông Ngọc Hân chan chát. Cô ta nhắm mắt, nằm bẹp trên giường, thì thào:
– Anh… tham… lắm… Muốn.. cả.. thể xác lẫn tinh thần… sao ?
– Ha ha… Phải… Người khác thì không cần… Riêng Nguyệt Vy… anh phải… chiếm đoạt… triệt để… không sót… lại chút nào… Không chừa lại… chút nào….