HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 82
Nguyệt Vy và Ngọc Hân bơi đuổi theo nhau, tiếng cười đùa nắc nẻ vang vọng cả bãi biển. Khi hai người dừng lại thở hỗn hển nhìn quanh, vô tình thế nào lại gần sát một nhóm thanh niên. Bọn chúng có tám đứa, mặt non choẹt, chừng 15, 16 tuổi. Cả đám đang cởi trần ném bóng đùa giỡn inh ỏi, chợt ngưng lại đồng loạt quay qua nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp ngay trước mặt.
Nguyệt Vy chần chừ chưa biết làm gì, đi vòng hay đi xuyên qua bọn chúng. Đột nhiên dây cột chiếc quần bơi của nàng lỏng ra. Nguyệt Vy hoảng hốt, chộp xuống dưới nhưng đã muộn.
– Á… Chị… làm gì vậy ? – Nguyệt Vy gắt lên, với tay cố dành lại.
– Hi hi… – Ngọc Hân cười nắc nẻ, giấu chiếc quần bơi của Nguyệt Vy ra sau lưng. – Không sao… Có ai thấy đâu… Đúng không ?
– Trả lại em đi… Đừng giỡn vậy mà… – Nguyệt Vy nài nỉ, mặt đỏ bừng.
– Ha ha… Đây… Chị cởi luôn… Được chưa… – Ngọc Hân cúi người tuột quần bơi của mình, đưa ra trước mặt Nguyệt Vy.
– Không… Em không giỡn như vậy… Trả lại cho em… – Nguyệt Vy chồm đến.
– Bắt được chị hãy nói…
Ngọc Hân nhoài người bơi thẳng vào đám thanh niên ngơ ngác trước mặt. Nguyệt Vy há hốc nhìn cặp mông căng tròn bóng loáng của cô vùng vẫy sát mặt nước. Nàng cố trườn người theo, nhưng không dám bơi như Ngọc Hân. Khi nàng đến gần sát, Ngọc Hân đã núp người sau một cậu thanh niên cao lớn. Hắn cứng đờ người mặt đỏ lựng vừa mắc cỡ, vừa phấn khích. Cả đám thanh niên còn lại, không ai bảo ai, chậm rãi tiến sát hai người. Hai người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, chỉ ngắm nhìn họ đùa giỡn với nhau cũng đã làm tim chúng đập rộn ràn.
– Chị Hân… Đừng làm vậy mà… Trả cho em… – Nguyệt Vy nài nỉ.
Cảm giác trống trải mát lạnh bên dưới, đứng giữa đám thanh niên nở nang, khỏe mạnh làm mặt nàng đỏ bừng lên.
– Trả gì ? làm gì có gì… mà trả chứ…. – Ngọc Hân tròn mắt nói, hai tay trống rỗng huơ huơ trong không khí.
– Trời ơi… chị để đâu… trả lại cho em đi mà… – Nguyệt Vy nhăn nhó muốn khóc.
– Hi hi… Em tên gì ? – Ngọc Hân chồm lên hỏi, ngực cô ép lên cánh tay của cậu bé.
– Dạ… Em… Em là Hiếu… – Cậu bé ấp úng, mặt đỏ như say rượu.
– Em… yêu cầu cậu Hiếu này này… – Ngọc Hân vỗ vỗ vai cậu thanh niên trước mặt mình.
Nguyệt Vy mím môi bước lại, nhìn xuống nước, túi quần short của Hiếu phồng lên khá rõ. Cậu ta hít thở khó khăn, ngắt quãng, đầu cúi gằm hai mắt cũng đăm đăm nhìn xuống nước. Nàng chợt giật mình, nếu nàng nhìn thấy, vậy phải chăng. Nàng hoảng hốt nhìn xuống, một vùng da thịt trắng tinh mờ ảo của nàng đang phơi bày trước mắt cậu ta. Nàng dùng tay, che lại.
– Trả cho chị đi… – Nguyệt Vy nói nhỏ, mặt đỏ như búng ra máu.
– Dạ… Đây… – Hiền lúng túng đưa tay vào túi quần mình.
Đột nhiên, Ngọc Hân từ phía sau, tuột phắt quần Hiếu tới đầu gối, vai cô đẩy lưng cậu ta thật mạnh. Cả thân hình Hiếu mất thăng bằng đổ ụp lên Nguyệt Vy.
– Áh…
Nguyệt Vy chưa hiểu ra chuyện gì, Hiếu đã ôm chầm lấy nàng. Cậu ta ngã người, vô tình kéo theo Nguyệt Vy đổ dài xuống biển.
– Không… Buông ra.. Buông ra…
Nàng hoảng hốt, vùng vẫy để đứng lên, nhưng tay Hiền cứ níu lấy tay nàng, làm cả cơ thể nàng càng chúi xuống nước. Cặp mông tròn lẳng của nàng phơi bày trọn vẹn nhô hẳn lên mặt nước trước ánh mắt khao khát của đám thanh niên xung quanh. Nguyệt Vy đứng lên, che mặt đỏ bừng tức giận lẫn xấu hổ.
– Ha ha… – Ngọc Hân túm luôn cả quần Hiếu và cả hai mảnh áo tắm dồn một cục thật to, vắt lên vai.
– Em không giỡn nữa đâu… Trả lại cho em… – Nguyệt Vy mím môi, mắt đỏ lên.
– Hi hi… rồi… trả… không vui gì hết… – Ngọc Hân bĩu môi, đưa mảnh đồ của Nguyệt Vy sang.
Nguyệt Vy nhận lấy chiếc quần, mặt đỏ bừng. Nàng cúi đầu tránh ánh mắt tò mò phấn khích của mấy cậu bé xung quanh. Nàng vừa cúi người xuống, đột nhiên, mảnh áo phía trên lỏng ra, vuột mất.
– Áh… Chị Hân…
Nguyệt Vy vừa chụp tay che ngang ngực mình, thì mảnh quần chưa kịp mặc vào nhanh như chớp lại lọt vào tay Ngọc Hân.
– Ha ha… Đã chơi với chị không được giận… càng giận là càng thua thiệt đó… Hi hi… – Ngọc Hân bật cười thích thú, tay quay quay hai mảnh đồ của Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy tức giận nghiến răng, mặt đỏ bừng, hai tay nàng che ngang ngực, ngồi thấp dưới nước. Đột nhiên, nàng bật dậy lao vụt đến, ôm chầm lấy Ngọc Hân, tay với lấy chiếc áo trong tay cô ta. Nhưng Ngọc Hân còn nhanh hơn, ném hai mảnh đồ trong tay thẳng vào cậu bé kế bên, tay che ngang người mình, giữ khư khư mảnh áo của mình. Thằng bé đỏ mặt phấn khích, tay cứng đờ cầm hai mảnh đồ nhỏ mềm mại trong tay, mắt đờ đẫn nhìn làn da trắng ngần như bạch ngọc của Nguyệt Vy. Nàng đỏ mặt, thụp người xuống nước. Những ánh mắt tò mò xung quanh như muốn nhìn xuyên qua mặt nước làm nàng vừa xấu hổ, vừa nhộn nhạo. Đám thanh niên chậm chậm khép lại vòng vây quanh hai người. Ngọc Hân cười tủm tỉm ôm lấy lưng Nguyệt Vy, thì thầm:
– Em nhìn những cậu thanh niên này xem… Chúng có lẽ là học sinh lớp 11,12 của một trường nào đó…
Nguyệt Vy ngẩng đầu lên. Nàng chợt nhận ra từ lúc nào nàng và Ngọc Hân đã lọt vào giữa vòng vây của mấy đám con trai. Những khuôn mặt non choẹt đỏ bừng, những cặp mắt nhìn hai người nửa ngượng ngùng, nửa khao khát.
– Nguyệt Vy… Chị kể em nghe một câu chuyện nhé…
Ngọc Hân thì thào bên tai Nguyệt Vy. Nàng chợt rùng mình, gai ốc nổi sần lên khắp thân thể. Linh cảm báo cho nàng biết câu chuyện của Ngọc Hân rất đen tối, sẽ ảnh hưởng xấu đến nàng. Nhưng không hiểu sao nàng vẫn muốn nghe.
– Khoảng sáu tháng trước… Trong một lần về quê… Chị đã thử cảm giác… tắm sông trần truồng… làm tình… với một đám trẻ… chăn trâu… Hi hi…
Nguyệt Vy quay phắt lại, mặt đỏ bừng nhìn Ngọc Hân không tin nổi.
– Trải nghiệm đó em không tưởng tượng nổi đâu… Những cơ thể nhỏ nhắn, đen đủi, khỏe khoắn… Những bàn tay gầy ốm, chai sạn sờ nắn thô bạo khắp thân thể em…