HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 81
– Vy… Vy… Xuống đi…
Chị Hằng nhảy lên, tay vẫy liên tục. Dưới biển mọi người đang quay quần đùa giỡn rất hồn nhiên, bất kể tuổi tác. Cả bãi biển inh ỏi tiếng la hét cười đùa. Thoạt nhìn lướt qua, không ai nghĩ tốp nam nữ này là giáo viên, thường ngày đạo mạo nghiêm túc. Quang, Lộc đang bắt chặt tay nhau làm bệ nhảy cho Thục. Chị hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng lên. Những người khác thì chia phe tạt nước la hét như vỡ chợ.
Nguyệt Vy mỉm cười nhìn Hiền, anh đang vẫy vẫy tay với nàng. Nàng xua xua tay từ chối, rồi ngồi xuống bãi cát. Nàng chống tay lên đầu gối, ánh mắt trong veo nhìn mọi người vui vẻ bên dưới. Nắng chiều đã gần tắt, những cơn gío nhè nhẹ vờn trong mái tóc nàng. Nguyệt Vy vương vai, hít sâu một hơi, vị gío biển mằn mặc tanh tanh cá nhưng làm tinh thần nàng sảng khoái.
– Nguyệt Vy…
Đột nhiên một tiếng gọi của phụ nữ từ sau lưng nàng vang lên. Nguyệt Vy ngạc nhiên quay lại. Tay nàng đưa lên che ánh mặt trời chiều chói chang trước mặt. Một dáng người phụ nữ lả lướt tuyệt đẹp bước tới như hớn hở vui mừng.
– Không nhận ra chị sao ?
Ngọc Hân cười tủm tỉm đứng trước mặt Nguyệt Vy. Cô mặc một bộ bikini xanh dương, ba mảnh tam giác nhỏ bằng bàn tay, không ôm hết những vùng nhạy cảm căng tròn của cơ thể.
– Ah… Chị Ngọc Hân… – Nguyệt Vy đứng dậy mừng rỡ.
– Em nghe anh Minh nhắn… Nói chị ra ngoài này chơi… Còn cho em cả số chị… Mà em chưa kịp gọi… – Nguyệt Vy thân thiết nắm tay Ngọc Hân.
Ngọc Hân ngồi xuống cát bên cạnh Nguyệt Vy. Cô ta chỉ cầm theo người một cái xách nhỏ và chiếc khăn lông.
– Anh Minh không đi theo …Tha hồ hen… – Ngọc Hân chợt nháy mắt ngụ ý, hất cằm về mấy ánh mắt hâm mộ của các anh trong trường đang hướng về nàng.
Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu. Chợt mặt nàng hồng lên.
– Chị này… Không có… đâu… – Nguyệt Vy lúng túng mặt đỏ bừng lên như bị phát hiện ăn vụn. – Họ đang nhìn chị đó…
– Hi hi… Vậy sao ! – Ngọc Hân cười cười.
– Còn chị thì sao ? Cũng ra đây một mình, không buồn ah? – Nguyệt Vy nói lảng qua chuyện khác.
– Ha ha… Sao buồn được… Cả khu du lịch này thiếu gì đàn ông…
Nguyệt Vy mặt đỏ bừng, há hốc nhìn Ngọc Hân.
– Ha ha… Mắc cỡ gì chứ… Ai mà không có ham muốn… Tình yêu chỉ là tổ ấm của tâm hồn thôi… Không bao bọc được hết những đòi hỏi của thể xác.
– Giống như mấy anh chàng dưới kia… Em nên thử… Đồng nghiệp có mùi vị rất khác… Mà… lại là giáo dục…Hi hi… càng thanh cao… càng lý thú đó… Hi hi… – Ngọc Hân cười ngặc nghẽo.
– Chị Hân… Chị kì quá đi….
Nguyệt Vy che mặt, cơ thể nàng nóng bừng lên, mắt vô thức nhìn về phía Hiền. Có lẽ Ngọc Hân nói đúng.
– Há há…. Xuống tắm biển nào… Đi…
Ngọc Hân kéo tay Nguyệt Vy đứng lên. Nàng thóang chần chừ, rồi mím môi kéo chiếc váy qua đầu. Bên trong nàng mặc một bộ bikini màu vàng, vừa mua ở khách sạn, ba mảnh vải tam giác nhỏ bé phía trước được ràng buộc hững hờ bởi những sợi dây vải mong manh. Nhìn nàng thật hấp dẫn, khêu gợi. Cũng vì lý do đó, Nguyệt Vy ngồi mãi trên bờ không dám xuống tắm với các anh chị trong trường. Nhưng đi bên Ngọc Hân, nàng cảm nhận giữa hai người có một sự cạnh tranh vô hình. Về nhan sắc, cô ta có lẽ là đối thủ lớn nhất của nàng. Hai người ngay tức khắc thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Hai người phụ nữ vóc dáng tuyệt đẹp trong hai bộ bikini xanh vàng. Mỗi người một vẻ. Vóc dáng Ngọc Hân thì khêu gợi, quyến rũ. Nguyệt Vy thì thanh cao, mơn mởn sức sống. Cả bãi biển như sáng bừng lên.
Ánh nắng chiều đỏ bừng nhuộm rực cả vùng trời, gío hơi lành lạnh, chỉ còn làn nước biển là ấm áp. Nguyệt Vy vui vẻ cười đùa với Ngọc Hân, thỉnh thoảng lén liếc Hiền xa xa như cố tình trêu chọc anh. Người tắm biển bắt đầu tản về dần. Các anh chị trong trường cũng ra hiệu cho Nguyệt Vy trước khi kéo nhau đi lên. Hiền thoáng chần chừ nuối tiếc nhưng anh bị Quang Lộc lôi kéo lên theo.
– Chị gặp anh Minh khi nào ? – Chợt Nguyệt Vy quay sang hỏi.
– Hôm qua… – Ngọc Hân trả lời.
– Vậy…
Nguyệt Vy ấp úng, rồi ngưng bặt. Nàng thầm nhẩm đó đúng là đêm đầu tiên nàng không có nhà.
– Hi hi… Muốn hỏi gì ? Hỏi chị có làm chuyện đó với chồng em không ? – Ngọc Hân nheo mắt.
Nguyệt Vy đỏ mặt, hơi né tránh ánh mắt của chị ta.
– Có. – Ngọc Hân chồm người nói nhỏ vào tai Nguyệt Vy. – Hai lần… Anh ấy rất giỏi… Hi hi…
Nguyệt Vy mím môi im lặng. Nàng biết mình không nên ghen với anh khi bản thân nàng cũng không giữ được mình. Nhưng tính ích kỷ như có sẵn trong máu của phụ nữ, nàng không ngăn được mình ray rứt khó chịu.
– Làm gì ghê vậy ? Có cần phải như vậy không ? – Ngọc Hân bĩu môi cúi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng của Nguyệt Vy. – Không có chị, anh ta còn đi đâu không biết chừng…
– Em đâu có gì… – Nguyệt Vy ngẩng đầu mỉm cười.
– Thôi được rồi… Lần này về Sài Gòn chị cho em ngủ với lão chồng chị…bù lại… Thế nào ?
– Không… Em không cần… – Nguyệt Vy la lên, mặt đỏ bừng.
– Lão cũng thích em lắm đó… Nhưng em đẹp quá… lão ngại thôi… Hi hi…
– Chị… không được nói nữa… – Nguyệt Vy lao đến bịt miệng Ngọc Hân.
– Ha ha… – Chị ta vùng ra, chúi người lao đi.