HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 8
– Vì sao anh yêu em? – Nguyệt Vy thì thầm trong miệng anh.
– Vì em rất đẹp… Em là người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp…
– Lúc nào đó… Ưm… Lúc nào đó anh gặp người đẹp hơn em… Anh sẽ yêu người ta chăng?
– Em lại bắt bẻ anh… Anh không phải chưa gặp người đẹp… Nhưng những nét đẹp đó không dành cho anh… Khi anh mới gặp em… Anh liền biết rằng em là người anh tìm kiếm… Không có người nào đẹp hơn em hết… Đối với anh…
– Ưm… Anh khéo nói lắm… Đáng ghét…
Nguyệt Vy không cần biết anh có thật lòng với nàng không. Hai mươi bốn năm, chưa bao giờ nàng cảm thấy mình hạnh phúc nhường này. Nàng chỉ muốn tận hưởng nó với hết khả năng của mình, dù sau này nó có tan như bọt nước nàng vẫn chấp nhận.
– Oh… – Thuận Minh sực tỉnh nhìn nàng, anh vừa nghe tiếng rột rột trong bụng nàng.
– Đừng nhìn em như vậy… Không phải tiếng bụng em đâu… Của anh đó… – Nguyệt Vy giấu mặt trên ngực anh.
– Ha ha… Người yêu của anh đói bụng rồi… – Thuận Minh nhìn nàng âu yếm, anh ngồi dậy, bật đèn đi vào nhà bếp.
Nguyệt Vy nhìn đồng hồ đeo tay, hoảng hốt nhận ra đã 6h00 tối. Nàng và anh đã triền miên bên nhau đến hơn 4 tiếng đồng hồ. Tay nàng chạm khẽ lên môi, ê ẩm. Nàng mỉm cười hạnh phúc.
Nguyệt Vy mỉm cười nhìn anh tất bật trong bếp.
– Anh định cho em ăn gì vậy?
Thuận Minh bối rối gãi đầu. Tay anh đưa ra hai gói mì ăn liền vừa tìm thấy trong bếp.
– Hay là mình đi ăn đi… Rồi anh đưa em về luôn… – Anh áy náy.
Nghe đến đi về chợt lòng Nguyệt Vy nặng trĩu. Đi về sao? Phải rồi… Mình còn phải đi về…
Thuận Minh ôm lấy bơ eo mỏng manh của nàng. Nguyệt Vy im lặng áp mặt lên ngực anh.
– Em sao vậy? Muốn ở đây với anh luôn sao?
– Hi hi… Anh khôn thế… Ở với anh… Để anh nuôi em bằng mì gói ah? – Nguyệt Vy chợt thấy mình nói hố, nàng xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
– Anh để em nấu cho… – Nàng chữa thẹn dành lấy hai gói mì trong tay anh.
– Không…. Em ra phía sau chơi đi.. Để anh nấu… – Thuận Minh dứt khoát dành lại.
Nguyệt Vy bước chân qua ngạch cửa sau nhà anh. Nàng ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy một chiếc hồ bơi nho nhỏ phía sau. Nàng tuy không hề lưu tâm đến tài sản của anh, nhưng nàng chợt hiểu điều kiện gia đình anh cách nàng rất xa.
– Đây… Mì tới đây…
Thuận Minh vui vẻ bưng khay thức ăn với hai tô mì bốc khói nghi ngút. Anh đặt xuống chiếc bàn nhỏ ở góc sân. Anh bật công tắc đèn hồ bơi. Ánh sáng xanh lung linh óng ánh cả khoảng sân sau. Một bóng người lẻ loi, tà áo dài bay lất phất, nàng đứng thẫn thờ bên mép hồ bơi.
Thuận Minh mỉm cười bước nhẹ đến sau lưng nàng. Anh chợt nhận ra đôi vai nàng đang run rẩy. Anh nhíu mày khó hiểu. Anh chợt thở dài, hiểu nàng đang nhìn xào phơi đồ ở góc sân, treo mấy bộ bikini nhỏ bé đủ màu sắc.
– Nguyệt Vy… – Bàn tay ấm áp của Thuận Minh đặt lên vai nàng.
Nguyệt Vy quay lại. Dưới ánh sáng của hồ bơi hắc lên, mặt nàng tái nhợt, hai mắt đỏ lên nhìn anh. Nàng không hỏi gì, nhưng câu hỏi đã rõ ràng trong mắt.
– Đúng…- Thuận Minh thở dài nói.- Những thứ đó là của những cô gái đến đây với anh.
– Những cô gái sao? Bao nhiêu cô? – Giọng nàng run lên.
– Nhiều lắm. – Thuận Minh nói nhỏ.
Tiếng của anh tuy nhỏ nhưng lọt vào tai nàng như sét đánh ngang tai.
– Nhiều lắm sao? – Nguyệt Vy lẩm bẩm một mình.
– Nguyệt Vy… Anh không muốn giấu em điều gì… Em cứ hỏi đi… – Thuận Minh kéo nàng ngồi xuống bên hồ bơi.
– Họ là bạn gái của anh sao?
– Phải. Nhưng không phải, vì anh không yêu họ.
– Họ tới đây… Họ bơi… Rồi… Rồi…
– Họ ngủ lại với anh. Nguyệt Vy… Em phải hiểu.. Anh là một người đàn ông trưởng thành… Đàn ông không giống phụ nữ… Không thể thiếu chuyện đó quá lâu được…
Nguyệt Vy run lên. Mắt nàng nhòe đi. Nàng đang chờ mong điều gì ở anh chứ. Một tình yêu hoàn mỹ sao? Trên đời làm gì có thứ đó chứ?
– Có phải… Em cũng sắp trở thành một người trong số họ? – Nguyệt Vy nghe cổ họng mình đắng nghét.
– Không. Anh yêu em. Em không bao giờ giống họ trong lòng anh.
Nguyệt Vy thẫn thờ mắt nàng nhìn sóng nước lăng tăng nho nhỏ óng ánh như ngọc, nhưng lòng nàng giờ đây không cảm nhận được cái đẹp của nó.
– Nguyệt Vy… Anh yêu em… Anh sẽ không tiếp tục quen những người đó nữa… Anh thề đấy… Em tin anh được không?
Nàng quay lại nhìn anh. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong mắt anh.
– Em tin anh thì sao chứ? Đàn ông không thể sống thiếu chuyện đó quá lâu… – Giọng nàng khàn đục. – Anh có thể chờ em bao lâu?
– Anh… – Thuận Minh tắt ngang.
Anh yêu nàng thật lòng. Anh chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc mình mãnh liệt như vậy đối với một người con gái, như đối với nàng. Nhưng anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó. Anh đã quen với lối sống phóng khoáng ở Nhật, những bạn tình của anh không hề giống nàng.