HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 76
“Không phải chiều hôm qua anh ta đã thấy nàng trong vòng tay Henry dưới hồ bơi sao? Tại sao anh ta không nhắc tới?” Nguyệt Vy tiếp tục im lặng suy nghĩ.
– Em rất đẹp… Rất giống một người… – Ánh mắt anh ta thật sâu nhìn nàng.
– Em… Em phải về khách sạn. – Nguyệt Vy nói nhỏ.
– Thuận Minh đã kể cho em nghe hết sao? – Nhất Huy mỉm cười. – Em sợ anh?
Nguyệt Vy cúi đầu không nói, nàng không muốn nhìn vào ánh mắt anh ta.
– Anh hy vọng rằng Minh thật sự kể hết.. – Nhất Huy nheo mắt cười. – Anh ta có kể rằng em rất giống Minh Thy mười năm trước không?
– Chị Minh Thy… ? – Nguyệt Vy nhíu mày.
Nhất Huy mỉm cười rút điện thoại trong túi quần, đẩy nó truợt dài trên mặt bàn về phía nàng. Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh ta, rồi chậm rãi cầm nó lên.
Trên màn hình là tấm hình khá mờ nhạt, được scan lại, nổi rõ những vết trầy xước trên bản gốc. Cơ thể nàng chợt run lên, mắt nhìn một cô gái rất đẹp, môi nở nụ cười xinh xắn như một bông hoa chớm nở. Cô ta rất khác với người phụ nữ nàng đã gặp ở đám cưới, từ nụ cười, đôi mắt, đến mái tóc dài đen óng ả. Cô ta giống nàng hơn là bản thân cô ta hiện giờ.
Nguyệt Vy nhíu mày nhìn người thanh niên ôm gọn vòng eo của Minh Thy. Từ nụ cười của hắn, nàng nhận ra Nhất Huy. Hai người đứng trước một tấm bảng “Lễ tốt nghiệp – Đông Phương học – 2001”.
– Minh có kể là Minh Thy là bạn gái của anh từ khi còn ở Việt Nam không? – Giọng Nhất Huy buồn bã.
Nguyệt Vy đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đẩy về phía anh ta. Mắt nàng lóe lên một tia phức tạp, rồi nhanh chóng biến mất.
– Anh không vô tình gặp em ở đây, đúng không? – Nguyệt Vy mím môi, hỏi ngược lại.
Nhất Huy thoáng ngạc nhiên, mỉm cười gật gật thay cho lời thừa nhận.
– Chuyện anh Minh bị điều đi công tác đột xuất, chắc có liên quan đến anh! Anh có mục đích gì? – Nguyệt Vy bắt đầu giận dữ.
Nhất Huy sững người, rồi nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng.
– Nguyệt Vy! Anh thừa nhận mình có dùng chút mẹo vặt để gặp mặt em một mình… – Nhất Huy dựa lưng vào ghế. – Nhưng mục đích của anh hoàn toàn là vì em…
– Vì em sao? – Nàng khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, mặt ngoảnh đi.
Nhất Huy mỉm cười, đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Anh ta nheo mắt quan sát nàng qua làn khói trắng mờ ảo.
– Anh bắt đầu như thế này nhé! Tối qua em ngủ với Henry và em cũng không ngại Thuận Minh biết chuyện đó…
Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh ta. Anh ta không những theo dõi nàng, còn điều tra cả người đi chung với nàng.
– Đừng ngạc nhiên vì anh biết tên anh ta. Henry Nguyễn, Việt kiều Mỹ, rất có danh tiếng trong ngành nhiếp ảnh Việt Nam – Nhất Huy đưa tay ngăn câu hỏi của Nguyệt Vy chuẩn bị bật ra khỏi miệng.
Nguyệt Vy hơi bần thần, nàng cũng không nghĩ Henry nổi tiếng như vậy.
– Thuận Minh không biết ghen. Anh ta thích nhìn em nằm trong vòng tay người khác. Anh ta thích khoe khoang thân thể em. Anh ta thích nhìn sự ngượng ngùng xấu hổ của em khi gần gũi người đàn ông khác… – Nhất Huy ngưng lại quan sát biểu hiên trên mặt của Nguyệt Vy.
Nàng thất thần. Những lời anh ta nói, dường như không sai một chi tiết nào với sở thích của anh. Nhưng nàng mau chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh để đối mặt với kẻ thù chung của cả anh và nàng.
– Trong em… đang chất chứa một ham muốn vô hình. Rất mãnh liệt. Nó thúc đẩy em ngày một đi xa hơn. – Nhất Huy mỉm cười nhìn vẻ mặt hoang mang của nàng.
– Em không cần thừa nhận với anh đâu… – Anh ta dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. – Em chỉ nghe anh nói tiếp là được.
– Minh Thy và anh yêu nhau thời đại học ở Việt Nam. Nhưng anh thật sai lầm khi khuyên cô ấy sang Nhật học tiếp. Lại đi trước anh 6 tháng. – Nhất Huy nghiến răng, nắm tay bóp chặt răn rắc.
– Chỉ sáu tháng… Cô ấy đã trở thành bạn gái của Thuận Minh… Anh thừa nhận mình đã rất ghen với Minh… Nhưng điều làm anh điên tiết không chịu nổi là anh ta đã biến Minh Thy thành một người hoàn toàn khác… Hoang đàng, buông thả… Sống bầy đàn với một đám bạn của anh ta trong một căn nhà…
– Anh đừng nói nữa… Chuyện đó em đã biết… – Nguyệt Vy cắt ngang.
– Em biết sao? Em có biết là mình đang đi trên con đường cô ấy đã đi… Sự ham muốn tiềm ẩn trong cơ thể của người phụ nữ rất mãnh liệt… Nó không dễ đánh thức… Nhưng một khi đã trỗi dậy… Nó sẽ cháy điên cuồng mỗi lúc một lớn… Cho đến khi nó thiêu rụi chính bản thân người phụ nữ đó…
Nguyệt Vy rùng mình. Điều anh ta nói rất chính xác với nàng. Hai mươi bốn năm, không một người đàn ông nào chạm vào nàng. Bản thân nàng cũng chưa bao giờ khao khát chuyện đó. Điều đó chứng minh rằng nàng sinh ra hoàn toàn bình thường hay có thể nói là hơi dưới trung bình về nhu cầu tình dục. Vậy mà… đêm qua bốn lần rũ rượi bên Henry… sáng nay khoác lên người chiếc váy mỏng, không nội y bên trong, cơ thể nàng lại rạo rực trước ánh mắt thiêu đốt của những gã đàn ông lạ mặt ở khách sạn. Từ khi nào nàng đã trở thành như thế?
Nguyệt Vy im lặng cúi đầu. Dường như có rất nhiều chuyện đang xảy ra từ trước đang tái diễn với bản thân nàng. Nhưng nàng tin anh tuyệt đối, nàng tin vào tình yêu của mình dẫn đường. Nàng sẽ không lạc lối.
– Sao anh không kể luôn đoạn sau? Anh được anh Minh giới thiệu vào nhóm… Tìm cách lôi kéo… chiếm đoạt Minh Thy bằng các trò chơi bệnh hoạn nhất trên thế gian… rồi bỏ cô ấy lại khách sạn với không một xu dính túi… phải tiếp khách trả nợ… cho đến khi mẹ cô ấy bay sang… – Nàng nói liên tục.
Nhất Huy sững người. Đôi mắt anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên, chỉ xoẹt qua như chớp nhưng cũng đủ cho Nguyệt Vy nhìn thấy.
– Sao? Ngạc nhiên vì chuyện xấu xa anh làm bị người khác biết sao? – Nàng như vớ được chiếc phao giữa dòng nước xoáy.
– Ha ha… Thuận Minh kể như vậy sao? – Nhất Huy cười, giọng cười thật chua chát.
– Mẹ cô ấy bị liệt nửa người trong một tai nạn giao thông… Nằm một chỗ suốt 10 năm…và qua đời năm 2008… – Anh ta ngưng lại như chờ Nguyệt Vy bắt kịp lời mình vừa nói.