HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 69
Bãi biển Phú Quốc thật đẹp. Bãi cát trắng mịn, nước trong veo, sóng vỗ ì oạp lười nhác. Hàng dừa cao lêu nghêu nghiêng ngã như muốn chồm mình ra biển, nắng chiều óng ả nhuộm vàng những cụm mây trắng rải rác trên bầu trời.
Hiền sung sướng lâng lâng như đang mơ. Anh ngắm nhìn Nguyệt Vy đùa giỡn với những con sóng nhỏ. Một tay nàng túm váy, đôi chân thon dài sáng lóa dưới ánh nắng mặt trời. Hiền vui vẻ đi theo, tay anh đung đưa đôi giầy của nàng như đang hòa theo tiếng lòng reo vang.
– Mấy anh chị ở bên kia kìa…
Chợt Hiền lên tiếng. Nguyệt Vy đưa tay lên che mắt nhìn theo tay anh. Nàng thấy xa xa có một nhóm người đang reo hò đùa giỡn với nhau.
– Hay là… Qua kia đi… – Chợt Nguyệt Vy nói nhỏ, tay nàng lại chỉ sang hướng khác.
Linh tính chợt báo với nàng là phía bên kia có gì đó nàng mong muốn.
– Ừ… Qua đó… – Hiền không suy nghĩ nhiều đồng ý ngay.
Hướng Nguyệt Vy chỉ là một mỏm đá, chạy thẳng từ đỉnh núi xuống biển, như một làn ranh giới chia đôi bãi cát.
– Bây giờ làm sao ? Leo lên ? – Hiền ngơ ngác hỏi.
Mỏm đá trước mặt họ, nhìn xa xa khá thấp, nhưng đến sát bên nó cao hơn hai mét, trơn nhẵn, không điểm bấu víu.
– Không… – Nguyệt Vy mỉm cười. – Chúng ta bơi vòng qua…
– Hả ? Em…
Hiền bối rối nhìn Nguyệt Vy. Nàng cười tủm tỉm, tay kéo khóa váy. Nàng nhẹ nhàng kéo chiếc váy qua đầu. Hiền cứng đờ cả người, hai mắt trợn tròn lên.
– Anh nhìn gì kỹ vậy? – Nguyệt Vy đỏ mặt, nhắc khéo.
– Ah… Em đẹp lắm… Màu vàng… rất hợp với làn da của em… – Hiền ấp úng đỏ mặt.
– Thật sao?
Nguyệt Vy vui vẻ xoay một vòng. Bộ bikini màu vàng, ba mảnh vải nhỏ ôm sát cơ thể nàng, phô bày từng đường cong uốn lượn, làn da mịn màn trắng hồng, hoàn mỹ đến từng centimét. Nàng rất thích bộ bikini này, nhưng chưa có dịp mặc cho Thuận Minh.
– Em… Em không dám mặc bộ đồ này… trước mặt mấy anh chị kia đâu… Nên… – Nguyệt Vy lí nhí nói nhỏ.
– Vậy… Vậy anh thì sao? – Hiền sung sướng.
– Anh… Anh khác…
Nguyệt Vy cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta, nàng xoay mình chạy xuống biển. Hiền lâng lâng nhìn theo nàng, câu nói ngắn ngủn của nàng làm anh bay lên chín tầng mây.
– Chờ anh với… – Hiền hô lên, cởi phăng chiếc áo thun trên người, ném xuống cát.
Hai người men theo vách đá, trầm mình xuống biển. Làn nước thật ấm áp như được hấp thụ đủ ánh nắng của cả một ngày dài. Nước mỗi lúc một sâu hơn, chân hai người đã không chạm tới đáy, trong khi điểm cuối của mỏm đá còn một đoạn.
Chợt một cánh tay ấm áp vòng qua eo Nguyệt Vy siết chặt, nàng nín lặng để Hiền dìu mình tiến tới. Cơ thể anh thật rắn chắc, nóng hổi, hơi thở anh ấm áp dồn dập phà vào má nàng. Nguyệt Vy im lặng, nghe tim mình đập thật nhanh. Cuối cùng cả hai cũng đến được đoạn cuối của mỏm đá.
– Ahhh… Ha ha…
– Hi hi….
Cả hai người bật cười vui vẻ, thở hổn hển nhìn nhau. Họ tìm được một chỗ lõm bằng phẳng dưới nước, đủ để hai người ngồi. Hiền kéo Nguyệt Vy ngồi bên mình, vòng tay anh ta vẫn ôm gọn vòng eo nàng.
Nguyệt Vy khẽ cúi mặt, hai má đỏ lên, tránh ánh mắt say mê của anh ta. Nàng không hiểu sao tim nàng đập thật nhanh. Hiền trông khá điển trai, ngoại trừ đôi mắt đeo kính lâu ngày nhìn hơi ngơ ngơ dại dại. Hơi thở anh ta mỗi lúc một gần nàng, Nguyệt Vy lúng túng, mặt cúi gằm như giấu vào giữa ngực.
– Mới nảy… Em nói anh khác… là khác thế nào? – Hiền vừa thở vừa hồi hộp hỏi.
– Thì… Thì… – Nguyệt Vy lí nhí. – Anh thấy… hết rồi…
– Ha ha… – Hiền bật cười nhỏ. – Anh thấy gì đâu… Lúc đó anh đâu có đeo kính…
– Thật không ? – Nguyệt Vy ngẩng đầu nhìn anh ngạc nhiên.
– Ừ… Nhưng gần như thế này anh lại thấy rất rõ… Em đẹp lắm Vy ơi…- Tay Hiền chợt đưa lên, vuốt nhẹ gò má mịn màn của nàng.
– Anh… Ưm…
Nguyệt Vy vừa định ngăn anh ta lại, thì Hiền đã vội vã đặt lên môi nàng một nụ hôn. Đôi môi của anh ta thật ấm áp, nó run rẩy chân thành. Nàng khẽ mở miệng. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau đến mê luyến. Nàng ngã người, một bên vú ép lên ngực anh.
Bàn tay Hiền khẽ vuốt dọc tấm lưng lán mịn của nàng, rồi chậm rãi chuyển ra phía trước.
– Ưm… đừng anh… – Nguyệt Vy đỏ mặt giữ bàn tay Hiền đang đặt trên ngực nàng.
Đôi môi Hiền thật ấm áp, hơi thở anh ta nhàn nhạt mùi thuốc lá thơm lạ lẫm. Nguyệt thấy cơ thể nàng rạo rực hừng hực. Nàng không giữ bàn tay Hiền nữa, để cho mặc cho anh bóp nhè nhẹ bầu vú mình. Hiền run rẩy sung sướng, ôm ghì lấy vòng eo nhỏ gọn của Nguyệt Vy. Anh hôn khắp cổ nàng, xuống đến khe ngực sâu thẳm của nàng. Hiền úp mặt mình vào đó, hít một hơi thật sâu.
– Anh yêu em… Nguyệt Vy ơi… – Hiền đê mê bật thốt lên.
Anh thấy mình như đang mơ, dù chỉ là giấc mơ, anh cũng muốn mình không bao giờ tỉnh lại.
– Thôi anh…
Nguyệt Vy nhíu mày đẩy nhẹ Hiền ra, má nàng đỏ bừng, nhưng mắt đã lấy lại được sự tỉnh táo. Câu nói cuối cùng của Hiền đã cảnh tỉnh nàng. Đây không phải là điều nàng muốn, sau vách đá này phải có gì khác, không phải là tình yêu của Hiền.
– Em sao vậy? Anh xin lỗi… Anh có quá vội vàng không? – Hiền bối rối.
– Không phải lỗi anh…
Nguyệt Vy nhoài người bơi qua phía bên kia mỏm đá, bỏ lại Hiền chết trân tại chỗ. Một lúc sau anh mới bừng tỉnh lao theo nàng. Nhưng cơn sóng nhẹ nhàng đưa cơ thể hai người vào bờ, khác hẳn cảnh chật vật ban đầu khi bơi ra.