HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 67
Phần 6: Chới với
Phần 6: Chới với
– Em uống nước không ?
Nguyệt Vy quay sang, mỉm cười khẽ lắc đầu từ chối chai nước trong tay Hiền. Anh mím môi, nhét chai nước vào ngăn túi vải phía trước ghế máy bay. Hiền có rất nhiều chuyện muốn nói với Nguyệt Vy, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu. Anh chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn nàng và những tia nắng chiếu qua ô cửa sổ vuông vuông, vuốt ve làn da trắng mịn trên mặt nàng. Anh ghen tị với chúng.
Những đám mây cuộn tròn muôn vàn hình dáng trải rộng như một tấm nệm bông khổng lồ. Bầu trời thật xanh, vắng lặng như một mặt hồ rộng lớn bao phủ kín cả tầm nhìn của Nguyệt Vy. Khung cảnh tuyệt đẹp ngoài ô cửa sổ máy bay không hề run động được tâm trạng của Nguyệt Vy. Nàng đang lo lắng. Linh tính báo cho nàng biết đang có gì xảy ra với anh.
Đã hai tuần kể từ ngày gặp mặt Nhất Huy tại nhà ông Hiraishin và cuộc phiêu lưu kỳ lạ của anh và nàng trong trường Việt Long. Thuận Minh vẫn đi làm, tối về nhà, chăm sóc yêu thương nàng như mọi khi. Nhưng anh có gì đó khác lạ, dù nàng hỏi anh cũng nói tránh đi. Mấy lần nàng tỉnh giấc giữa đêm, bắt gặp đôi mắt anh vội vã khép lại, gỉa vờ như đã ngủ.
Chuyến du lịch Phú Quốc dành cho giáo viên trường của Nguyệt Vy. Anh đã hứa tham gia, tiền đóng thêm cho thân nhân đã nộp, vé máy bay cũng đã mua, nhưng phút chót anh lại bận công tác đột xuất. Nguyệt Vy chán nản muốn hủy cả chuyến đi, nhưng anh một mực ép nàng tham gia.
– Nguyệt Vy…
Tiếng gọi nhỏ của Hiền, kéo nàng trở về thực tại.
– Dạ.. – Vừa quay sang nhìn anh ta, chợt Nguyệt Vy quay mặt đi.
– Sao vậy? Anh không xứng để em nhìn sao? – Hiền cay đắng hỏi khẽ.
– Anh đừng nói như vậy… Nếu anh nhìn em với ánh mắt bình thường… – Nàng nói nhỏ.
Tuy Hiền không nói, nhưng Nguyệt Vy có thể cảm nhận được tình cảm anh ta dành cho nàng. Rất nhiều lần nàng bắt gặp ánh mắt da diết yêu thương của anh nhìn mình và dường như nó càng lúc càng mãnh liệt hơn.
– Như thế nào là bình thường…?
– Như một người bạn, một người anh, một đồng nghiệp…
– Nếu anh không làm được ? – Hiền nhăn nhó. – Em sẽ không nói chuyện với anh sao?
Nguyệt Vy khẽ lắc đầu, đôi mắt nàng trong veo nhìn anh.
– Em sẽ vẫn nói chuyện với anh… Nhưng chỉ dừng ở giới hạn công việc… – Nàng nói nhỏ.
Hiền gãi đầu khổ sở. Trong giới hạn công việc, anh và nàng dạy hai bộ môn khác nhau, chủ nhiệm những lớp khác nhau, vậy chẳng khác nào không nói gì với nhau nữa.
– Em sống hạnh phúc chứ? – Hiền hít sâu một hơi, hỏi nhỏ.
– Ưm… – Nguyệt Vy khẽ gật đầu.
– Sáng giờ em hơi buồn… Vì không có anh Minh đi cùng sao?
Nguyệt Vy lại nghĩ đến anh. Nàng chợt ước gì có bờ vai rắn chắc của anh giây phút này. Nàng nhìn sang bờ vai của Hiền, nếu anh ngồi đây, thì chiều cao của nó cũng gần tương đương như vậy.
– Anh không quen nhìn em buồn như vậy! – Hiền thở dài.
Đột nhiên, Nguyệt Vy ngã đầu lên vai Hiền, mắt nàng mệt mỏi nhắm lại. Mái tóc nàng thơm ngãt khẽ chạm vào má anh. Cả người Hiền cứng đờ, tim anh nhảy loạn lên.
– Nếu… Nếu em… em không chê… Anh sẽ thay thế anh ấy trong mấy ngày này, được không? – Hiền nói nhỏ.
Nguyệt Vy im lặng.
– Ý anh là…thay…. thay thế anh ấy chăm sóc em thôi. – Anh nói nhanh, đính chính lại lời nói của mình.
– Được mà… Anh muốn sao cũng được mà…
Nguyệt Vy thì thào nhỏ, nàng ngủ thiếp đi trên vai Hiền, để lại anh ta lâng lâng vui sướng một mình.
________________________
– Wah… Gì vậy trời…
– Suỵt… Suỵt….
Tiếng ồn ào làm Nguyệt Vy bừng tỉnh, nàng mở mắt ra. Nàng hoảng hốt nhận ra mấy anh chị giáo viên trong trường anh đứng ngồi chật cứng phía trước nhìn hai nàng ngủ ngon lành trên vai Hiền.
– Wah… Tiêu rồi.. Tiêu rồi… Phải méc anh Minh thôi…
– Tình tứ như vậy là chuyện gì?
– Máy bay đáp rồi mà không biết luôn…
Nguyệt Vy lúng túng, mặt mũi đỏ bừng lên. Hiền hơi đỏ mặt, nhưng mắt anh ta lại long lanh sung sướng.
– Không có gì hết mà… Em buồn ngủ quá… Nên… – Nàng phân bua yếu ớt.
– Đâu phải cứ buồn ngủ là mượn chỗ ngủ như vậy? Tối mà buồn ngủ thì chui vào giường sao? – Thùy luôn là cây miệng lưỡi táo bạo nhất của phòng.
– Ahhh… Trời ơi… Chị này nói chuyện kì quá đi… – Nguyệt Vy che mặt. – Tại sao cứ tập trung vào em chứ? Mới nảy em thấy chị Thùy ngủ trên vai anh Quang… còn… còn nhểu nước miếng lên áo ảnh… Em có nói gì đâu?
– Hả…? Há há…
– Ha ha…
– Làm gì có… Con nhỏ này… – Thùy đỏ mặt, tay vô thức đưa lên chùi mép.
– Quang đâu? Quang đâu rồi… Á… có vết ướt nè… Ha ha ha… – Chị Hằng hét to giữa khoang máy bay.
– Thùy ơi! Em nỡ lòng nào làm nhơ nhuốc tấm thân anh thế này… Hu hu… – Quang giả vờ mếu máo.
– Trời ơi… Im ngay… Im ngay… – Thùy lao về chỗ mình, trùm kín chăn qua đầu.
– Ha ha ha… Hi hi hi…