HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 63
Ngọc Hân say mê mút dương vật cho anh. Nhưng anh không có cảm xúc gì, dù vẫn cương cứng theo bản năng. Dù cô ta cố trổ hết tài nghệ chinh phục nó, nhưng suốt hai mươi phút môi lưỡi rã rời, nó vẫn cứ trơ trơ như khúc cây vô cảm. Cô ta tức giận đến đỏ mặt, hơi thở phì phò nặng nề. Cô muốn Thuận Minh phải nhớ mình. Nhưng cô biết thứ to lớn chai lì này, nếu thật sự giao hợp, cô càng sớm bỏ cuộc chịu thua.
– Ahh…
Đột nhiên có tiếng la nhỏ vang lên. Nhưng giữa gian phòng khách vắng lặng, nó lại vang dội như tiếng sét trong tai Thuận Minh. Anh bật dậy, Ngọc Hân ngã ngửa ra sàn. Anh đỏ mặt nhìn Nguyệt Vy. Nàng mím môi nhìn anh, rồi nhìn xuống dương vật căng bóng của anh, má nàng ửng đỏ.
– Anh… Anh… – Thuận Minh vội vàng kéo quần lên.
– Em mà không ra… Chị cũng sắp bỏ cuộc đấy…
Ngọc Hân cười cười nói. Cô đưa tay chùi miệng, đứng lên, chỉnh lại quần áo. Nguyệt Vy cố mỉm cười với cô ta, nhưng mắt nàng nhìn anh sắc lẹm.
_________________________
Nguyệt Vy với tay nhấn nút kính xe, gío đêm lùa vào thổi tung mái tóc của nàng. Nàng hít một hơi thật sâu, tâm trạng nhẹ đi ít nhiều.
– Tại sao anh không nói với em ? – Giọng nàng run run. – Tại sao anh không ngăn em tiếp xúc với hắn ?
– Tại… Tại vì… Hắn nói với anh… Hắn nói em có cảm giác với hắn ngay từ bài nhảy đầu tiên… Nên… anh… – Thuận Minh cảm thấy xấu hổ vì đã đem nàng ra cá cược, nên anh không nói.
– Nên anh đã kiểm tra cơ thể em ? – Nàng tròn mắt, môi run lên.
Nàng đã nhớ hành động kì quặc và vẻ mặt tái nhợt bất thường của anh.
– Ừ… – Thuận Minh nói nhỏ giọng buồn bã.
Nguyệt Vy nhìn anh, mắt nàng nhòe đi. Môi mấp máy không nói được thành lời. Mãi một lúc sau, nàng bắt đầu nói. Nàng kể lại chuyện hiểu nhầm của John và anh ta đã sàm sỡ nàng. Giọng nàng thật nhỏ nhưng như những lưỡi dao cứa vào tim Thuận Minh. Anh nắm chặt tay lái, mặt tái nhợt giận dữ. Anh thật ngu. Anh giận mình đã thiếu lòng tin với nàng.
– Anh xin lỗi… Anh rất xin lỗi em… – Thuận Minh dừng xe vào lề đường, nắm chặt tay nàng.
Nguyệt Vy im lặng, cúi đầu. Nàng nhìn hai bàn tay nắm chặt, hình ảnh này thật quen thuộc. Nhưng chúng có lẽ không bền vững như nàng nghĩ.
– Sao anh không hỏi em có làm chuyện đó với hắn không ? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ.
Thuận Minh quay qua, ôm ghì nàng vào lòng.
– Không cần nữa. Anh đã biết. – Anh nói nhỏ.
Anh ôm chặt nàng thật chặt. Chưa lúc nào anh cảm thấy vòng tay anh lỏng lẻo như lúc này. Nàng như có thể vuột mất khỏi lòng anh bất cứ lúc nào.
– Anh sợ… – Giọng anh khàn đục yếu ớt.
Nàng ngẩng đầu nhìn anh. Chưa bao giờ nàng thấy đôi mắt anh như vậy. Trước đây, dù chứng kiến cơ thể nàng nằm trong vòng tay người khác, sự tự tin trong mắt anh vẫn luôn sáng rỡ. Vậy mà giờ đây, nó hoàn toàn biến mất thay thế bằng sự lo lắng bồn chồn, bất định. Nguyệt Vy chậm rãi gối cằm lên bờ vai rắn chắc của anh.
– Em yêu anh. Không có thứ gì thay đổi được chuyện đó. – Nàng ngừng một chút. – Em muốn anh tự tin… đối diện với hắn…
Nàng lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
– Anh không hề thua sút hắn. Nếu có… đó là… trái tim của anh, biết yêu, biết đau… còn hắn thì không… Em là nhược điểm của anh… hãy biến nhược điểm của mình, thành ưu điểm… Hãy để em là nguồn sức mạnh cho anh…
Anh nhìn nàng. Không gian như lắng đọng. Anh kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt như muốn cả hai hòa thành một. Anh tìm đến bờ môi hé mở thổn thức của nàng. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau mê luyến.
Đôi môi nàng mềm nhũng, ướt át, có mùi thuốc lá nhàn nhạt của Nhất Huy. Thuận Minh thoáng nhíu mày khó chịu. Anh kéo dây váy trên cổ nàng, cúi xuống hôn lên đầu vú săn cứng của nàng.
– Ưm…
Nguyệt Vy rên nhẹ, tay nàng đan vào mái tóc hớt cao của anh. Ngọn lửa rạo rực trong cơ thể lại bùng cháy dữ dội. Nàng vô thức nhỏm người cho anh kéo tuột chiếc váy xuống chân. Mắt nàng lim dim nhắm lại, bỏ qua mọi thứ khác trên đời. Bỏ qua cả những chiếc ôtô lần lượt lướt qua ngay bên ngoài cửa xe. Miễn có anh bên cạnh, mọi chuyện khác, nàng phó thác cho anh xử lý.
Thuận Minh lau miệng mình, nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng của Nguyệt Vy. Giữa hai chân nàng cũng có mùi của hắn, mùi thuốc lá Mild Seven Nhật Bản. Dù rằng, Thuận Minh không ngửi được mùi nào khác chứng minh hai người đã quan hệ với nhau, nhưng cơ thể anh vẫn nóng lên hừng hực. Sự thù hận đối với Nhất Huy đã thiêu đốt lý trí Thuận Minh, chuyển nó thành sự ghen tuông điên cuồng.
Đang đê mê sung sướng trong vòng tay anh, chợt anh ngưng ngang mọi chuyện. Nguyệt Vy ngơ ngác bừng tỉnh. Anh nhấn ga, xe lao đi thật nhanh. Nàng ngồi dậy, nhặt chiếc váy che lên người. Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của anh, hai tay bóp chặt lấy vô lăng, nàng chợt hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Anh đã ngửi thấy mùi của anh ta trên cơ thể nàng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy anh như thế. Sự giận dữ trong đôi mắt anh, làm nàng lo sợ, nhưng xen lẫn đâu đó là niềm hạnh phúc ngọt ngào. Anh đã ghen vì nàng.
Nguyệt Vy che miệng cười thật khẽ. Khuôn mặt đỏ bừng ghen tức của Thuận Minh nhìn rất buồn cười, lần đầu tiên nàng thấy anh như thế.
– Anh ghen sao ? – Nàng hỏi nhỏ.
– Không… – Thuận Minh mím môi, cánh mũi phập phồng.
– Hi hi… – Nguyệt Vy giơ chiếc váy lên, toan chồng qua đầu.
Đột nhiên, Thuận Minh giật chiếc váy khỏi tay nàng. Nàng chưa hiểu anh làm gì, thì anh đã bấm cửa xe, ném nó ra đường.
– Anh… Anh làm gì vậy ? – Nguyệt Vy há hốc nhìn anh, nàng ngoái đầu nhìn chiếc váy mới mặc một lần rơi bên lề đường, lòng tiếc hùi hụi.
– Anh không muốn em mặc cái đó nữa… – Thuận Minh nói nhỏ. – Anh sẽ mua cho em cái khác…
– Tại sao anh làm vậy ? Vì anh ta đã chạm vào nó sao ? – Nguyệt Vy mím môi tức giận.